Tuy rằng nạp Trắc phi vào Vương phủ không cần phải tổ chức linh đình như khi cưới chính phi, các chủ tử trong cung cũng không nhất thiết phái người đến chúc mừng, nhưng hai vị Trắc phi của Tiêu Thanh Yến đều có xuất thân không tồi, lại được thánh chỉ ban hôn, vì vậy ngày hai tân nương vào cửa, Vương phủ cũng náo nhiệt không kém.
Từ sáng sớm tinh mơ, Hứa Trường An đã bắt đầu chuẩn bị. Tuy bề ngoài y tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thực ra đang rất lo lắng, không biết tính tình của hai vị mới tới thế nào, có dễ chung sống hay không. Y không thể tưởng tượng được tương lai y sẽ giống như những nữ nhân chốn hậu trạch khác, dùng mọi thủ đoạn liều chết liều sống vì một nam nhân, từ nay về sau lục đυ.c với nhau.
Ngày y thành thân, sau khi đội khăn voan đỏ bái thiên địa, tiếp theo lại được đưa vào hỉ phòng, cho nên Hứa Trường An không biết rốt cuộc bên ngoài có những vị khách nào đến dự. Hôm nay, với tư cách là chủ nhân thứ hai của Vương phủ, y ra ngoài chào hỏi khách khứa mới phát hiện ra rằng Vương phủ tổ chức hỉ sự thật ra rất náo nhiệt.
Hứa Trường An hào phóng chào hỏi các nữ quyến đến dự, còn Dương ma ma thì hầu như luôn theo sát bên cạnh y. Có Dương ma ma đi cùng, y mới có thể trấn tĩnh, mới không bị đám nữ nhân này làm cho choáng váng mà bỏ chạy.
"Trước đây chưa từng gặp Vương phi, không ngờ Vương phi lại xinh đẹp như vậy. Ta nghe nói thiên kim tiểu thư nhà Thượng thư đại nhân nổi tiếng xinh đẹp, là mỹ nhân số một số hai ở Kinh Thành. Nhưng giờ gặp Vương phi, ta nghĩ cho dù vị thiên kim tiểu thư kia có đẹp đến đâu cũng chỉ đến thế mà thôi." Một cô nương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi ăn mặc như nam tử, ánh mắt không chút kiêng dè đánh giá Hứa Trường An một lượt rồi buông lời nhận xét, sau đó mỉm cười xoay người rời đi. Hứa Trường An bị hành vi lớn mật, lời nói lại càng phóng đãng của vị tiểu thư quan gia kia làm cho hoang mang, nhìn về phía Dương ma ma, Dương ma ma cũng mang vẻ mặt khϊếp sợ.
Rốt cuộc đây là tiểu thư nhà ai, sao lại dám to gan như vậy? Đến Vương phủ làm khách mà mặc nam trang thì cũng thôi đi, lại còn bình phẩm dung mạo của Vương phi, hơn nữa dáng vẻ đó rõ ràng là đang... thưởng thức?
Hứa Trường An kinh ngạc, những người xung quanh cũng vậy. Tuy nhiên dường như không ai quen biết cô nương vừa rồi, mọi người bàn tán một hồi rồi thôi. Chỉ có Hứa Trường An mãi không thể hoàn hồn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ vị cô nương kia.
Một nữ tử lại có phong thái như vậy, đến nhà bậc vương tôn quý tộc mà vẫn giữ nguyên được bản tính, có thể thấy phụ mẫu của nàng nhất định rất yêu thương nàng, chưa từng để nàng phải chịu một chút ấm ức nào. Thế nên nàng mới có thể không hiểu thói đời, một mình... nhưng cũng thật tự do.
Hôn lễ của hoàng tử hoàng tôn không có tục lệ náo động phòng. Hỉ yến tàn, khách khứa cũng ra về, trời tối cũng là lúc tân lang tân nương vào động phòng.
Hôm nay, Hứa Trường An cũng coi như đã mệt mỏi cả ngày. Đợi mọi người giải tán, y lập tức trở về phòng bảo Dương ma ma chuẩn bị một bàn thức ăn, hiếm khi còn chuẩn bị thêm rượu.
"Thiếu gia, ngài đừng buồn, ngài là…”
"Xuân Vũ! Về sau chúng ta phải đổi cách xưng hô rồi. Không được gọi là Thiếu gia nữa, từ nay phải gọi Thiếu gia là Vương phi. Thiếu gia là chính thê của Vương gia, được Hoàng thượng sắc phong là Hiền Vương phi, cũng là chủ mẫu của Vương phủ này. Dù chúng ta là người nhà mẹ đẻ cũng không thể làm trái quy củ." Dương ma ma biết rõ Thiếu gia và Vương gia vẫn chưa viên phòng, hôm nay hai Trắc phi vào cửa, hoàn cảnh của Thiếu gia chỉ càng thêm khó khăn! Hiện giờ, thứ mà bọn họ có thể giữ được cũng chỉ có danh phận chính thê. Chỉ cần có danh phận đó, Thiếu gia mới có thể sống tốt trong Vương phủ.
Tâm tư của Dương ma ma, Hứa Trường An cũng hiểu được. Cách xưng hô kia quả thực có chút khiến người ta chán ghét nhưng y cũng phải học cách thích ứng. Từ nhỏ y đã không được phụ thân yêu thích, tuy mẫu thân là nữ chủ nhân trong nhà, y là trưởng tử đích tôn nhưng cuộc sống của hai mẫu tử lại không bằng cả thϊếp thất.
Trong lòng Hứa Trường An hiểu rõ, nếu không có sự tôn trọng của Tiêu Thanh Yến, cái danh Vương phi này của y cũng chỉ là vật trang trí, là hư danh mà thôi. Chẳng qua là y không muốn Dương ma ma lo lắng, đành mặc kệ tất cả, đi từng bước tính từng bước vậy.
Để thay đổi chủ đề, Hứa Trường An thuận tiện hỏi Xuân Vũ và Đông Tuyết về ý muốn làm thϊếp thất của Tiêu Thanh Yến. Nếu hai nha hoàn này có ý đó, y cũng không ngăn cản. Mỗi người đều có chí hướng riêng, y sẽ không trách các nàng.
"Thiếu gia, nô tỳ không muốn! Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ người, sau này người ở Vương phủ tìm đại một gã sai vặt hiền lành đáng tin cậy gả nô tỳ đi là được. Sau khi thành thân, nô tỳ vẫn muốn tiếp tục hầu hạ người." Dù sao Xuân Vũ cũng là nha hoàn được huấn luyện bài bản, sao có thể không biết quy củ của nhà quyền thế. Bọn họ là nha hoàn hầu hạ của Thiếu gia, thực ra cũng coi như là nữ nhân của Vương gia, nhưng nàng thật sự không muốn. Nếu Vương gia đối xử tốt với Thiếu gia thì còn đỡ, hiện giờ Vương gia đối xử với Thiếu gia như vậy, nàng làm sao còn có tâm tư đó nữa!
"Tùy các ngươi vậy." Hứa Trường An biết lời Xuân Vũ nói là suy nghĩ từ tận đáy lòng nàng. Còn về Đông Tuyết, vốn dĩ đối phương cũng ít nói, chỉ cần nhìn nàng ấy nhíu mày cũng biết là nàng ấy không thích chuyện này, nên y cũng không hỏi nhiều, bảo các nàng không cần hầu hạ nữa, cứ lui xuống dùng cơm, hôm nay Vương phủ có không ít món ngon.
"Ma ma, bà cũng đi nghỉ ngơi đi, mệt mỏi cả ngày rồi. Lát nữa cũng không cần qua hầu hạ đâu, hiện tại trong viện đã có tiểu nha hoàn, việc vặt trong phòng ta sẽ dặn dò các nàng làm.”
"Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai Trắc phi sẽ qua kính trà, không thể không có tinh thần." Dương ma ma biết, tuy nhìn bề ngoài thiếu gia nhà bà ấy là người dễ nói chuyện, nhưng thực ra tính tình lại bướng bỉnh hơn ai hết, chuyện y đã quyết định thì ai cũng không khuyên được, chỉ có thể dặn dò vài câu rồi rời đi.
Tất cả mọi người đều đã đi, Hứa Trường An bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn không ít, ly rượu ấm một ly rồi lại một ly được rót vào bụng. Chờ đến khi bình rượu không còn một giọt nào, Hứa Trường An mới phân phó tiểu nha hoàn chuẩn bị nước tắm cho y.