Chương 16: Đồng cảm (2)

Sau khi Dương ma ma rời đi, trong phòng chỉ còn một mình Hứa Trường An. Y thấy người trong viện của y hình như là quá ít, mặc dù y thích yên tĩnh nhưng cũng không thể không có quy củ như thế. Hay là sai mấy nha hoàn đến đây đi.

À… Phải chọn mấy nha hoàn có nhan sắc một chút, nếu Tiêu Thanh Yến đến thường xuyên thì có thể ngắm nhìn mỹ nhân, như vậy chắc tâm trạng của hắn sẽ tốt hơn đôi chút, mọi chuyện cũng sẽ không nhắm vào y.

Hứa Trường An nghĩ xong chuyện trong viện của bản thân thì lại nghĩ tới chuyện mà Tiêu Thanh Yến dặn dò. Vừa nãy, Tiêu Thanh Yến có nói trong hai Trắc phi sắp vào cửa của hắn, một người là trưởng nữ của Công bộ Thượng thư, một người là đích nữ của Lễ bộ Thị lang. Hắn cũng nói rõ tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang là đích thứ, còn tiểu thư nhà Công bộ Thượng thư lại chỉ nhắc là một trưởng nữ, chứng tỏ vị tiểu thư của Công bộ Thượng thư này không phải là đích xuất*.

(*)đích xuất: chỉ con cái do chính thất sinh ra.

Ở Đại Tiêu, đích thứ và trưởng nữ có khác biệt, y phải sắp xếp trưởng nữ của Công bộ Thượng thư và đích nữ của Lễ bộ Thị lang như thế nào đây?

Trong lúc Hứa Trường An đang mải lo nghĩ thì quản gia đã đến. Sau khi Chu quản gia hành lễ với Hứa Trường An, y cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Quản gia, nha hoàn ngày thường phục vụ bên cạnh Vương gia hiện giờ đang ở đâu?” Nơi này là chính viện của Vương phủ, ngay phía trước là chỗ ở của Tiêu Thanh Yến, nhưng không hiểu vì sao trước đây y chưa từng thấy nha hoàn nào hầu hạ Tiêu Thanh Yến.

“Bẩm Vương phi, nha hoàn ngày thường hầu hạ Vương gia chính là Tử Yến và Tử Nguyệt mà ngài đã gặp qua. Sau khi được người trong cung sắp xếp ban thưởng các nàng cho Vương gia thì ngài ấy cũng lập tức phái các nàng đi làm ở viện khác. Lúc trước, việc ở trong viện này đều do Tử Yến và Tử Nguyệt cùng hai tiểu nha hoàn khác xử lý. Khi Vương gia ra ngoài thì sẽ để khuyển tử của lão nô đi theo hầu hạ.” Tuy Tử Yến và Tử Nguyệt vẫn là nha hoàn nhưng trên danh nghĩa dù sao cũng là người hầu hạ Tiêu Thanh Yến, hiển nhiên bên cạnh các nàng cũng có tiểu nha hoàn hầu hạ riêng. Vậy nên sau khi Hứa Trường An đến Vương phủ, mấy người đó cũng dọn ra ngoài theo Tử Yến và Tử Nguyệt.

“Vương phi, ngài không cần để tâm, dù thân phận của Tử Yến và Tử Nguyệt có đặc biệt nhưng khi ở trong viện này thì các nàng cũng chỉ ở trong phòng của hạ nhân thôi.”

Lời giải thích của Chu quản gia khiến Hứa Trường An không biết nên phản ứng ra sao. Y thật sự không hề nghĩ đến chuyện này, nhưng sau khi Chu quản gia giải thích xong, y mới thấy hợp lý. Biết Chu quản gia là tâm phúc của Tiêu Thanh Yến, trong mắt của ông cũng chỉ có một chủ tử là Tiêu Thanh Yến, Hứa Trường An như bị ma xui quỷ khiến nở một nụ cười giống như nhẹ nhõm với quản gia, sau đó y tranh thủ thời gian hỏi một chuyện khác.

“Trước giờ trong phủ chỉ có một chủ tử là Vương gia, hiện giờ vẫn còn nhiều tiểu viện còn trống. Vương phi cứ việc phân phó, lão nô sẽ lập tức sai người đi chuẩn bị.”

“Vậy được, ông hãy chuẩn bị hai viện tử có cấu trúc tương tự chính viện, sau đó trang trí thật kỹ lưỡng, mọi vật dụng bên trong cũng phải chuẩn bị giống nhau. Đầu tháng sau Trắc phi sẽ vào cửa, vậy nên trước đó phải chuẩn bị viện tử của Trắc phi và mấy nha hoàn phục vụ cho thật tốt.”

“Tuân lệnh Vương phi, lão nô lập tức đi sắp xếp.”

“Được rồi, đi đi.” Sau khi Chu quản gia rời đi, Hứa Trường An cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, y phân phó Dương ma ma đi ra ngoài.

Lúc Tiêu Thanh Yến vào phòng, trong phòng không có hạ nhân hầu hạ, Hứa Trường An cũng không có ở đây. Hôm nay đột nhiên hắn bị Tiêu Thanh Dư gọi ra ngoài, trở về lại ngồi ngây người ở thư phòng một hồi lâu nên hiện giờ có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, không ngờ rằng lúc hắn tới nơi này lại chẳng có một người hầu hạ nào!

Hắn xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước ra, Tiêu Thanh Yến chợt nhớ tới vừa nãy hình như hắn nhìn thấy cánh tay của Hứa Trường An bị thương. Nếu bị thương, không nghỉ ngơi đàng hoàng ở trong phòng mà còn chạy đi đâu vậy chứ?

“Khụ khụ, khụ khụ.” Tất nhiên Hứa Trường An không dám ngủ trong phòng ngủ, bởi vì y không biết lúc nào Tiêu Thanh Yến sẽ đến. Từ sau khi thành hôn, y đã ở trong phòng của nha hoàn gác đêm, hiện giờ y cũng xem nơi này như phòng của bản thân rồi.

Hai tiếng ho khan ngăn cản bước chân của Tiêu Thanh Yến, đợi hắn rẽ vào cửa, lập tức thấy Hứa Trường An nằm trên một cái giường nhỏ, trên người vẫn còn đang mặc y phục, trông dáng vẻ như đang ngủ, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ phát ra vài tiếng ho nhẹ.

Vốn định xoay người rời đi, nhưng đôi chân của Tiêu Thanh Yến lại bước tới cái giường nhỏ kia. Sau khi đến gần, hắn mới phát hiện người trên giường dường như ngủ không yên, y khẽ nhíu mày, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Đột nhiên Tiêu Thanh Yến muốn nghe xem y đang nói gì, vì vậy lập tức thả nhẹ bước chân đi tới rồi ngồi xuống bên giường. Từ khoảng cách này, hắn mới phát hiện sắc mặt thê tử mới cưới của hắn quá mức khó coi.

Nước da của y rất trắng nhưng lại tái nhợt khó hiểu, màu môi cũng cực nhạt, không có chút huyết sắc nào, rõ ràng mặt mày y rất đẹp nhưng vì vẻ ngoài ốm yếu mà mất đi năm phần rực rỡ. Chẳng qua là…

“Mẫu thân…” Hứa Trường An nhìn mẫu thân bị người ta ép uống từng chén thuốc độc chết người, y liều mạng muốn đuổi những người đó đi nhưng y chẳng bắt được người nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân uống thứ thuốc chôn vùi tính mạng của bà.

Hứa Trường An rất buồn bã, đau khổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, y đã đứng trước mộ của mẫu thân. Y chỉ có thể hối hận ôm tấm bia đá lạnh như băng trước mắt, nhưng lại không thể chạm đến góc áo của mẫu thân nữa.

Hắn nhìn dòng nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt hẹp dài, hàng mi rậm như cánh quạt chầm chậm rung động. Tiêu Thanh Yến đột nhiên đứng lên, sau đó vội vàng rời khỏi căn phòng nhỏ này. Bây giờ bản thân hắn cũng chỉ là một Hoàng tử bị người thương hại hoặc cười nhạo, nào có tư cách đi đồng cảm với người khác.