Chương 14: Báo ứng sắp tới (2)

Tiêu Thanh Yến không phải không không biết Hứa Trường An đang nghĩ gì trong đầu. Tuy thái độ này của Hứa Trường An khiến Tiêu Thanh Yến rất vừa lòng nhưng trong thâm tâm hắn lại có chút không vui, Hứa Trường An có tư cách gì mà chê hắn?

“Hừ!” Hắn định đứng dậy rời đi, nhưng vừa đứng lên, vết thương trên tay Hứa Trường An đã đập vào mắt Tiêu Thanh Yến.

“Chuyện gì đây?” Hứa Trường An là chính phi của hắn, vết thương trên người y chẳng khác nào là tát vào mặt hắn, rốt cuộc kẻ nào dám động tay với Hiền Vương phi của hắn!

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Ai làm?”

Không ngờ chỉ một vết thương nhỏ như vậy mà Tiêu Thanh Yến lại có phản ứng lớn đến thế. Tuy Hứa Trường An không hiểu tại sao hắn lại nổi giận, nhưng y chắc chắn hắn không phải là quan tâm y, nên vội vã giải thích: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi... là ta không hiểu rõ tình hình, Tĩnh Vương điện hạ cũng không biết thân phận của ta, chỉ là một vết thương nhỏ, đa tạ Vương gia đã quan tâm.” Kể xong mọi chuyện vừa rồi, Hứa Trường An quan sát phản ứng của Tiêu Thanh Yến một cách cẩn thận, phát hiện mỗi khi nhắc đến Tĩnh Vương, sắc mặt hắn lập tức dịu đi. Xem ra quan hệ giữa Tiêu Thanh Yến và Tĩnh Vương không tệ, chỉ là... Hôm đó, rõ ràng mẫu thân của Tĩnh Vương là Chu Quý phi cố ý làm khó Tiêu Thanh Yến.

“Nếu vậy thì thôi, ngươi đi bôi thuốc đi.”

“Đa tạ vương gia đã quan tâm.”

Sau khi Tiêu Thanh Yến rời đi, Hứa Trường An vốn định bảo Đông Tuyết ngồi xuống để Xuân Vũ tới bôi thuốc cho họ. Nhưng khi quay đầu lại đã thấy hai mắt Đông Tuyết đỏ hoe, trông vô cùng ấm ức.

“Tiểu nha đầu này làm sao vậy hả? Vừa rồi không có khóc mà, sao bây giờ lại khóc rồi?” Nếu là do đau, thì lúc vừa bị roi đánh trúng mới là đau nhất, lúc đó Đông Tuyết còn nhịn được, sao bây giờ lại thế này?

“Thiếu gia!” Đông Tuyết kêu lên một tiếng “Thiếu gia”, nước mắt cũng rơi xuống theo.

Đông Tuyết vốn có tính cách mạnh mẽ, Hứa Trường An chưa bao giờ thấy nàng ấy khóc, ngay cả lúc này, dù nước mắt rơi không ngừng nhưng trên mặt Đông Tuyết vẫn không có chút biểu cảm đau buồn nào, vẫn cứng cỏi như vậy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Hứa Trường An thật sự lo lắng, y chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Đông Tuyết.

“Thiếu gia, ngài không thấy buồn sao? Vương gia cũng thật quá đáng, hai người vừa mới thành thân, ngài ấy đã muốn đưa hai nữ nhân khác vào phủ! Ngài ấy coi ngài là gì vậy chứ!” Những ngày qua, trước mặt thiếu gia, Đông Tuyết và Xuân Vũ đều không nói gì, nhưng khi đêm xuống, hai nàng đều lo lắng làm sao để Vương gia thích thiếu gia, để thiếu gia có thể sống tốt trong Vương phủ. Vậy mà trong lúc họ còn chưa nghĩ ra cách, Vương gia đã định đưa thêm nữ nhân khác về rồi!

“Ha ha, nha đầu này, hóa ra là lo lắng chuyện này sao? Ngươi thật ngốc quá đi! Chuyện này là điều đương nhiên, nếu không sắp xếp như thế thì phải làm sao? Thiếu gia nhà ngươi là nam nhân, không thể sinh con nối dõi cho Vương phủ. Hơn nữa, Vương gia vốn thích nữ nhân, dù không có hai người đó cũng sẽ có người khác. Đã là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra thì có gì phải lo lắng buồn bã?”

Thấy thiếu gia thật sự không buồn, nhưng Đông Tuyết vẫn rất đau lòng. Phu nhân chẳng phải là một ví dụ điển hình sao? Không được lão gia yêu thích, địa vị thậm chí còn không bằng một tiểu thϊếp! Hai Trắc phi kia có vẻ gia thế rất tốt, nếu Vương gia thích họ hơn một chút, thiếu gia biết làm sao đây?

Sao đầu óc thiếu gia lại chậm chậm chạp vậy chứ!

“Đông Tuyết, ngươi đừng lo lắng nữa. Dù Vương gia không thích ta, nhưng quy củ trong Vương phủ rất nghiêm, chỉ cần ta không phạm lỗi, hắn cũng sẽ không đối xử với ta như phụ thân đối với mẫu thân đâu, ta sẽ không bị ức hϊếp. Hơn nữa, bây giờ chúng ta có rất nhiều ngân lượng, không lo thiếu ăn thiếu mặc, cũng không cần dựa vào Vương phủ, chúng ta sợ gì chứ!” Hứa Trường An thật sự không quan tâm đến hai Trắc phi sắp vào cửa, ngược lại còn nghĩ đến cảnh đầu tháng tới, khi Hứa phủ không nhận được bạc từ các cửa tiệm, y sẽ cảm thấy hả hê thế nào!

Nhưng điều Hứa Trường An không ngờ là y không cần đợi đến đầu tháng, chỉ vài ngày sau khi Hứa Trường An xuất phủ thành thân, trong Hứa gia đã có hai người đổ bệnh.

Tổ mẫu của Hứa Trường An, Hứa lão phu nhân, từ khi bị buộc giao ra của hồi môn của Dương thị đã tức đến ngã bệnh, ngày Hứa Trường An về thăm nhà cũng không phải là bà ta giả bệnh, mà thật sự không thể dậy nổi. Sau khi Hứa Vĩnh Niên thổ huyết, tinh thần gần như bị rút cạn, toàn thân toát ra một vẻ suy sụp, chẳng còn chút sinh khí.

“Biểu ca, huynh phải mau khỏe lại, cả phủ này chỉ có thể trông cậy vào huynh thôi.” Liễu thị bưng bát thuốc hạ nhân vừa nấu xong, vành mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy dài, vừa yếu đuối lại vừa đáng thương, khuyên Hứa Vĩnh Niên mau uống thuốc do chính bà ta tự tay sắc.

“Nàng đừng lo, ta chỉ bị đứa nghịch tử kia làm tức giận, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏe thôi.” Trước ngày thành hôn đã bị chọc tức một trận, ngày Hứa Trường An về nhà lại bị chọc tức thêm một trận nữa. Hứa Vĩnh Niên tính toán cả nửa đời người, cuối cùng lại bị một người nằm trong quan tài tính kế! Nghĩ đến số tài sản của Dương thị, Hứa Vĩnh Niên lại cảm thấy nghẹn trong lòng, tức đến nỗi nắm chặt tay!

Năm đó, sau khi thành thân, hắn từng hỏi Dương thị về giấy tờ nhà đất của các cửa tiệm, thôn trang cùng các khế ước bán thân của những người làm việc trong đó. Ai ngờ Dương thị lại nói rằng những thứ đó không nằm trong tay bà, tất cả đều do mẫu thân của bà giữ...

“Khoan đã! Có cách rồi, có cách rồi!” Tuy Dương thị nói những thứ đó ở chỗ của mẫu thân bà nhưng hiện giờ người Dương gia đã cắt đứt quan hệ với nhà ông ta từ lâu, những tên hạ nhân kia lại nghe lệnh ông ta suốt mười mấy năm nay, không có khế ước bán thân thì ông ta chính là chủ nhân của bọn họ! Bọn họ nhất định sẽ không nghe theo lời của tên tiểu súc sinh kia!

“Ngày mai, ngày mai ta sẽ đến gặp Dương chưởng quỹ, bảo ông ấy dù tên tiểu súc sinh kia có nói gì cũng không cần quan tâm, sau này vẫn gửi tiền lãi hàng tháng về phủ như cũ!” Giống như đã lấy lại được bảo vật đã mất từ lâu, sắc mặt Hứa Vĩnh Niên lập tức khá hơn nhiều, ông ta còn muốn suy tính thêm nên đã đuổi Liễu thị đi, bảo bà ta đi chăm sóc lão phu nhân uống thuốc.

“Biểu ca, muội biết rồi, huynh nghỉ ngơi đi, ta đi hầu hạ lão phu nhân uống thuốc.” Trước khi đi, Liễu thị còn chỉnh lại chăn cho Hứa Vĩnh Niên, nhưng khi quay lưng lại, nụ cười trên mặt bà ta lập tức biến mất, khi ra khỏi phòng thậm chí còn nhỏ giọng mắng.

“Sao lão bà bà đó không chết đi cho rồi! Cả người toàn mùi hôi thối, còn bắt ta phải hầu hạ hàng ngày!” Hứa lão phu nhân đã bệnh liệt giường, không có nhi tử chăm sóc, càng không có ai tận tâm với bà ta, dẫn đến thân thể không được ai lau rửa, không ai thay y phục cho. Giờ đây không chỉ Liễu thị, ngay cả các tiểu nha hoàn cũng vì nhìn sắc mặt của Liễu thị mà ghét bỏ mùi trên người bà ta.

Hứa lão phu nhân nằm trên giường không thể cử động, chỉ có thể để người khác tùy ý đổ thuốc vào miệng mình. Nhìn cháu gái đứng một bên bịt mũi, bà ta giận đến nghiến răng nhưng miệng không thể nói ra lời nào, chỉ có tiếng rêи ɾỉ không rõ, không biết là đang nói gì.