Chương 7: Lửa lớn vì nghĩa cứu địch thủ
Ánh đao lóe lên.
Ngay lúc này bỗng có một bàn tay vươn ra, chụp lấy tay cầm đao.
Lúc đầu Phương Chấn Mi cho rằng người nằm trên đất là Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công, đang muốn đỡ dậy, đột nhiên trong lòng khẽ động, cảm thấy tiếng kêu “cứu ta” kia không giống giọng của Ngã Thị Thùy hoặc Thẩm Thái Công.
Nên biết Phương Chấn Mi quen Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đã lâu, cho nên Viên Tiếu Tinh chỉ cần ép Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lên tiếng, sẽ có thể chứng minh hai người thật sự ở trong tay mình. Mạnh Hậu Ngọc giả vờ thế nào cũng không gạt được lỗ tai của Phương Chấn Mi.
Nhưng Mạnh Hậu Ngọc cũng không tầm thường, đao trên tay phải vừa rơi xuống đất, tay trái quơ một cái đã chụp được đao, lại đâm vào Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi một chiêu đắc thủ, cũng không dừng lại, dưới tình hình gần như không thể, hắn lại ngửa người một cái, như một luồng khói nhẹ xông lên tầng thứ sáu.
Phương Chấn Mi nhoáng lên như vậy, một quyền của Quan Bách Lý không trúng, lại không thu thế được, chẳng khác nào đánh vào đầu Mạnh Hậu Ngọc đang nằm dưới đất.
Cổ tay của Mạnh Hậu Ngọc bị Phương Chấn Mi chụp một cái, vừa tê vừa đau. Mặc dù Phương Chấn Mi không hạ sát thủ, nhưng Mạnh Hậu Ngọc nhất thời vẫn không đứng dậy nổi. Hắn thấy quyền của Quan Bách Lý đột nhiên đánh về phía mình, không thể tránh né, chợt nổi lòng tàn nhẫn, đao trong tay đẩy phía trước, “phụp” một tiếng đâm thẳng vào bụng “Diệu Thủ” Quan Bách Lý.
Quan Bách Lý kêu thảm một tiếng, một quyền kia cũng biến thành vô lực, nhưng vẫn đánh cho Mạnh Hậu Ngọc xanh mặt sưng mũi.
Quan Bách Lý lại vô duyên vô cớ ngã xuống chết đi như vậy.
Tiếng hét vừa dứt, Phương Chấn Mi đã xông vào trong tầng thứ sáu.
Lúc này Tái Ngoại Song Manh ở tầng thứ sáu đã nghe được tiếng hét của Viên Tiếu Tinh, một người một trượng, mang theo tiếng gió sắc bén đâm vào cổ họng hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.
Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công liếc nhau một cái, đang nhắm mắt chờ chết, chợt nghe trong bóng tối vang lên hai tiếng “xoẹt xoẹt”, hai luồng chỉ phong sắc bén bắn ra hai trượng.
Tái Ngoại Song Manh giật mình. Đại Manh cả giận nói:
- Là ai?
Nhị Manh quát lên:
- Phương Chấn Mi?
Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vừa thấy Phương Chấn Mi tới, trong lòng mừng rỡ. Thẩm Thái Công nhanh trí hét lên:
- Cơ quan ở góc tường!
Lời còn chưa dứt, Phương Chấn Mi đã nhanh như chớp vọt tới.
Tái Ngoại Song Manh vừa nghe, biết Phương Chấn Mi muốn mở cơ quan, lập tức giống như hai con dơi đen, trúc trượng mang theo tiếng rít đâm tới.
Lúc này lại một tiếng rít vang lên ở dưới tháp, hóa ra Viên Tiếu Tinh đã đến chân tháp, đang muốn xông lên.
Một khi Viên Tiếu Tinh chạy lên, e rằng Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công khó thoát khỏi cái chết.
Phương Chấn Mi cũng không để ý đến trượng của Tái Ngoại Song Manh, đã lao đến trước cơ quan, bất chấp tất cả đưa tay kéo cần sắt bên trái.
Cần sắt vừa kéo, đôi tay của hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công liền được thả ra. Phương Chấn Mi lập tức quay người, lúc này trúc trượng của Tái Ngoại Song Manh đã đâm vào trong áo trắng của hắn.
Mắt thấy trượng sắp đâm vào thịt, tay của Phương Chấn Mi cũng đồng thời bắt lấy hai cây trượng. Tái Ngoại Song Manh dùng sức kéo, muốn đoạt lại trúc trượng, không ngờ Phương Chấn Mi lại thuận thế đẩy tới, khiến Tái Ngoại Song Manh nhất thời không thu thế được, ngã về phía Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.
Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cười một tiếng, một người cuốn lấy một tên mù, bắt đầu kịch chiến.
Phương Chấn Mi quay đầu nhìn lại, trông thấy còn có hai cần sắt, không biết có tác dụng gì. Nhưng lại nghe một tiếng hét lớn, đã đến tầng thứ ba, Phương Chấn Mi cắn răng một cái, đồng thời kéo cả hai cần sắt.
Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lập tức thoát ra khỏi vòng sắt. Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng mừng rỡ, cười mấy tiếng, xuất chiêu càng dũng mãnh.
Tái Ngoại Song Manh nào có thể ngăn cản được? Sau mấy chiêu đã lâm vào cục diện nguy hiểm.
Phương Chấn Mi áo trắng lóe lên, lập tức gia nhập vòng chiến. Tái Ngoại Song Manh chỉ cảm thấy bên hông tê rần, huyệt đạo bị phong tỏa, lập tức ngã xuống đất.
Phương Chấn Mi biết Viên Tiếu Tinh sắp xông lên, cho nên không muốn ham chiến, đột nhiên ánh lửa ngút trời, trong tháp ngoài tháp đều bốc cháy.
Nguyên lai tháp này được xây bằng đá hiếm cực kỳ kiên cố, nhưng lại được phủ lên một lớp nguyên liệu dễ cháy, cho nên trong phòng đều không đốt đèn, bởi vì một khi bén lửa, thế lửa lan ra cực nhanh, khó mà khống chế. Phương Chấn Mi kéo cần sắt chính giữa, chính là đốt nguyên liệu này, do đó lập tức ánh lửa rừng rực.
Ý định ban đầu của Viên Tiếu Tinh là muốn dùng tiếng hét làm ám hiệu, gϊếŧ chết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, dụ Phương Chấn Mi lên tháp, sau đó dùng lửa đốt hắn, cho dù hắn chạy thoát được, nhất định cũng phải chật vật, lại cho người phục kích ngoài tháp, một lần gϊếŧ chết hắn.
Viên Tiếu Tinh đang xông lên tầng thứ tư, chợt phát hiện lửa lớn bốc cháy, không dám đi lên tiếp nữa. Bởi vì lỗ hổng trên mỗi tầng tháp đều không đủ chui người ra ngoài, bị nhốt trong tháp chắc chắn phải chết, vì vậy lập tức chạy xuống dưới.
Viên Tiếu Tinh vừa ra khỏi tháp, nhìn về bên trong, đột nhiên có ba bóng người một đen, một trắng, một xám cũng đồng thời chạy ra.
Ba người này chính là Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.
Trong đám lửa lớn, nếu Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vẫn bị vòng sắt khóa lại thì chắc chắn phải chết. Nhưng lúc này hai người đã thoát khốn, với võ công của bọn họ, muốn xông ra biển lửa cũng không phải chuyện khó. Hai người vốn hào khí tận trời, vừa thoát khốn lập tức kéo vai cười vui sướиɠ, hoàn toàn không để ý đến Viên Tiếu Tinh đang giận dữ sát khí đầy mặt.
Viên Tiếu Tinh cũng không nhìn bọn họ, mà là nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi vẫn ung dung mỉm cười.
Lúc này tháp đá khói mù tràn ngập, lại có ba người chạy ra, đó là Tề Môn Tam Đao, vừa chạy vừa nước mắt nước mũi đầm đìa, ho lên khùng khục.
Trong tháp đá chợt nghe tiếng kêu thảm.
Phương Chấn Mi ngẫm nghĩ nói:
- Không hay! Lúc ta xông lên tháp từng phong bế huyệt đạo của Thường Sơn Tam Tiên, Thiên Địa Song Võng và Tái Ngoại Song Manh, huyệt câm của bọn họ không bị khóa, cho nên tiếng hô này chính là của bọn họ!
Lúc này trong tháp lại có một người chạy ra, áo quần rách rưới, vô cùng chật vật, đó là Mạnh Hậu Ngọc. Dưới nách của hắn trống không, chẳng hề cứu người nào.
Phương Chấn Mi cắn răng một cái, lại xông vào trong tháp.
Chuyện này chẳng những khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ngây người, ngay cả Viên Tiếu Tinh cũng sững sốt, không hiểu Phương Chấn Mi rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng chỉ một lúc sau, Phương Chấn Mi đã từ trong khói dày chạy ra, dưới nách kẹp hai người, đó là Thiên Địa Song Võng. Phương Chấn Mi vừa bỏ Thiên Địa Song Võng xuống, lại lao vào trong tháp.
Lúc này trong tháp lửa đã cháy rất lớn, đường tới đường lui hầu hết đều bị chặn đứng. Lúc này Phương Chấn Mi xông vào, tuy khinh công có cao, nhưng tùy thời đều có thể mất mạng trong biển lửa. Có điều Phương Chấn Mi chỉ một lòng muốn cứu người, nào có thời gian suy nghĩ đến chuyện này?
Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công thấy vậy máu nóng dâng trào, nhất thời oán thù đều quên, cứu người quan trọng. Ngã Thị Thùy hét lớn:
- Lão Thẩm, cứu người đi!
Thẩm Thái Công đáp lời:
- Đi giúp Phương Chấn Mi một tay.
Cả hai đồng thời lao vào trong tháp lửa.
Lần này Viên Tiếu Tinh thật sự ngơ ngẩn.
Lúc này Ngôn Gia Tứ Quái cũng chạy ra, võ công của bọn họ không bằng Mạnh Hậu Ngọc, dĩ nhiên không thể ra ngoài nhanh như vậy; cũng không giống Tề Môn Tam Đao trấn thủ tầng thứ hai, đi ra khá dễ dàng. Bốn người bọn họ vừa chạy vừa dập lửa trên y phục.
Trong biển lửa lại có ba người bay ra, chính là Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, mỗi người kẹp lấy một người khác, đó là Thường Sơn Tam Tiên.
Ba người Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vô cùng chật vật, có mấy chỗ trên y phục đã bốc cháy, cả người mồ hôi đầm đìa. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công bỏ người xuống, thở hổn hển từng hơi. Phương Chấn Mi thì lại chạy vào biển lửa, bởi vì trong tầng thứ sáu vẫn vang lên tiếng kêu cứu của Tái Ngoại Song Manh.
Lúc này Mạnh Hậu Ngọc đã đi đến bên cạnh Viên Tiếu Tinh, nói nhỏ:
- Sư phụ, lúc này chúng ta thừa cơ hạ thủ, gϊếŧ chết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, sau đó chặn cửa tháp lại, xem Phương Chấn Mi làm sao ra ngoài!
Viên Tiếu Tinh không nhìn hắn, chỉ nhìn tháp đá đang bốc cháy, sắc mặt lạnh lùng, nói từng chữ từng câu:
- Câm miệng của ngươi lại, nếu không ta phế ngươi!
Mạnh Hậu Ngọc giật mình một cái, cũng không dám nói nữa.
Phương Chấn Mi một lần nữa chạy ra, mấy chỗ trên người đã bốc cháy, áo quần rách nát, đầu tóc tán loạn, nhưng thần sắc vẫn quyết đoán uy vũ, chỉ lo dập lửa trên người giúp Tái Ngoại Song Manh, sau đó mới lăn một vòng dập lửa trên người mình.
Đại Manh giật mình kêu lên:
- Ngươi không phải Viên đại ca!
Nhị Manh cũng nói:
- Ngươi là Phương Chấn Mi!
Phương Chấn Mi không trả lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức. Hắn biết kẻ địch lớn nhất vẫn ở trước mặt, mà hắn đã tiêu hao quá nhiều công lực, phải lập tức vận khí điều tức.
Viên Tiếu Tinh không cử động. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lần lượt đi đến bên cạnh Phương Chấn Mi, tập trung tinh thần đề phòng. Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ việc nghỉ ngơi, hôm nay trận chiến giữa ta và ngươi khó mà tránh được.
Phương Chấn Mi chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nói:
- Ngươi đã lấy được Thượng Thanh đồ, vì sao không đi?
Viên Tiếu Tinh nói:
- Ta cũng không muốn giao thủ với ngươi, nhưng nếu ta cầm đồ rời đi, ngươi có đuổi theo hay không?
Phương Chấn Mi chậm rãi gật đầu, nói:
- Đuổi theo. Thượng Thanh đồ không phải là vật của ta, cần phải đoạt lại, vật về với chủ.
Viên Tiếu Tinh nói như đinh đóng cột:
- Đúng thế! Lão phu bình sinh chỉ truy sát kẻ địch, trước giờ chưa từng có ai dám truy sát lão phu, cho nên ta không đi.
Phương Chấn Mi không lên tiếng. Đám người Ngôn Gia Tứ Quái, Tề Môn Tam Đao, Thiên Địa Song Võng, Thường Sơn Tam Tiên chỉ bị thương nhẹ, châu đầu ghé tai nói chuyện một lúc, đột nhiên cùng nhau đi đến bên cạnh Viên Tiếu Tinh. Lão đại của Ngôn Gia Tứ Quái nói:
- Viên lão tiền bối, bốn huynh đệ chúng tôi tuy là tự mình chạy ra, nhưng chúng tôi không muốn đối địch với Phương công tử, chúng tôi muốn...
Lão đại của Thường Sơn Tam Tiên nói tiếp:
- Chúng tôi muốn rút khỏi chuyện này, đám người Phương công tử có ơn cứu mạng với chúng tôi, chúng tôi sao có thể...
Thiên Địa Song Võng cũng kêu lên:
- Chúng tôi sao có thể lấy oán báo ơn, đại ơn đại đức cứu mạng này, ngày khác chúng tôi sẽ báo đáp Phương công tử.
Lão đại của Tề Môn Tam Đao cũng nói:
- Tình hình vừa rồi, chúng tôi cũng không phải người mù. Viên lão tiền bối, thứ cho chúng tôi không thể giúp ngài nữa, sau này gặp lại!
Dứt lời liền xoay người muốn rời đi, đột nhiên có một người nhảy ra, hét lớn:
- Được lắm, các ngươi lại ăn cháo đá bát! Kẻ nào dám đi, ta gϊếŧ kẻ đó!
Thiên Địa Song Võng cả giận nói:
- Vừa rồi chúng ta còn nhìn thấy thi thể Quan huynh trong tháp, rõ ràng là trúng phải Đoạn Trường đao của ngươi mà chết. Thỏ chết cáo buồn, chim hết cất cung, ngươi còn dám gây sự với chúng ta?
Mạnh Hậu Ngọc quát lên:
- To gan, dám cãi lời à, trong vòng ba chiêu ta sẽ lấy mạng ngươi!
Chợt nghe một giọng nói kỳ dị cất lên:
- Cái gì? Ngươi khinh chúng ta là người mù, không nhìn thấy sao? Xem lão tử có trừng trị tên tiểu tạp chủng này không! Khặc khặc!
Một giọng nói khác lại vang lên:
- Được, lão tử sẽ giải quyết ngươi, để cảm tạ ân công của huynh đệ chúng ta. Khách khách!
Hai người kia không phải ai khác, chính là Tái Ngoại Song Manh, nói xong lập tức nhảy tới, vây lấy Mạnh Hậu Ngọc.
Mạnh Hậu Ngọc vừa giận vừa sợ, quát lên:
- Mấy tên mù, muốn chết sao!
Đại Manh cười hà hà nói:
- Đúng vậy.
Nhị Manh cười ha ha nói:
- Làm sao ngươi biết?
Trong lúc cười, hai cây trúc trượng lại không hề dung tình đâm về phía Mạnh Hậu Ngọc. Mạnh Hậu Ngọc lập tức rút Đoạn Trường đao ra, bắt đầu chém gϊếŧ.
Lúc này đám người Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Thiên Địa Song Võng, Ngôn Gia Tứ Quái tuy không muốn đối phó với Phương Chấn Mi, nhưng cũng không dám đối địch với Viên Tiếu Tinh, chỉ vội vã vài chào Phương Chấn Mi, sau đó quay người rời đi.
Chợt nghe tiếng hạc lớn giương cánh, một người đã lao đến giữa không trung, thanh thế ác liệt, đánh thẳng tới Tái Ngoại Song Manh, chính là “Trường Không Nhất Hạc” Viên Tiếu Tinh.
Cùng lúc đó áo trắng lóe lên, hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công định thần nhìn lại, trông thấy Phương Chấn Mi không còn trên đất, đã chặn đánh Viên Tiếu Tinh giữa không trung.
Hai bóng người một xám một trắng đấu nhau hơn mười chưởng giữa không trung, đồng thời rơi xuống. Thân thể Viên Tiếu Tinh khẽ lắc lư, bước chân Phương Chấn Mi hơi loạng choạng, lại là chưa phân thắng bại.
Chợt nghe Đại Manh kêu lên:
- Chúng ta lại thiếu ngươi một mạng rồi!
Nhị Manh đang kịch chiến cũng nói:
- Tiểu tử này để ta đối phó, còn lão tiểu tử để cho ngươi!
Nên biết Tái Ngoại Song Manh mặc dù hành sự quái gở, nhưng cũng là người trọng nghĩa báo ân. Phương Chấn Mi đã cứu bọn họ, nói gì cũng không thể tiếp tục đối địch Phương Chấn Mi. Bọn họ vốn kính phục Viên Tiếu Tinh võ công cao cường, cho nên gọi là đại ca, Viên Tiếu Tinh bảo bọn họ trông chừng Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, hai người cũng nhận lời. Không ngờ lúc gặp nạn Viên Tiếu Tinh không hề cứu bọn họ, mà lại được Phương Chấn Mi cứu. Hiện giờ Viên Tiếu Tinh còn muốn gϊếŧ bọn họ, trong lòng càng giận, cho nên cả Viên Tiếu Tinh cũng không thèm để vào mắt.
Nhưng dù sao Tái Ngoại Song Manh cũng do Viên Tiếu Tinh mời tới, hai người này lại giúp sức cho Phương Chấn Mi, bảo Viên Tiếu Tinh làm sao không giận? Viên Tiếu Tinh muốn gϊếŧ Tái Ngoại Song Manh, nhưng lại bị Phương Chấn Mi ngăn cản, chỉ trong một chiêu đã biết được Phương Chấn Mi chẳng những khinh công cao tuyệt, nội lực cũng thâm hậu khó lường. Trong lòng Viên Tiếu Tinh thầm nghĩ: “Nếu chờ hắn vận công điều tức, công lực hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ mình chưa chắc có thể thắng được.”
Lập tức xanh mặt nói:
- Phương Chấn Mi, ngươi muốn tìm chết, ta sẽ giúp ngươi!
Vừa dứt lời liền lướt nhanh lên, vận hết công lực toàn thân, dùng “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” đánh tới Phương Chấn Mi.
Nguyên lai Viên Tiếu Tinh thấy công lực của Phương Chấn Mi còn chưa khôi phục, cho nên dùng công lực thâm hậu của hắn, muốn một chiêu đánh chết Phương Chấn Mi.
Bất cứ ai cũng khó tiếp được “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực”, huống hồ Phương Chấn Mi đã ba lần bảy lượt lên xuống tháp đá, công lực đã hao tổn nhiều.
Trong chiến đấu bình thường, rất ít người vừa ra tay đã vận hết nội lực, toàn lực truy kích. Bởi vì lỡ may đối thủ mạnh hơn mình, một kích không trúng, thể lực hao tổn, rất dễ thất bại thảm hại.
Viên Tiếu Tinh chỉ mong nhanh chóng gϊếŧ chết Phương Chấn Mi, cũng không quan tâm đến những chuyện này.
Viên Tiếu Tinh một chưởng đánh tới, nhanh như tia chớp. Phương Chấn Mi vẫn quay mặt về phía Viên Tiếu Tinh, lại không dám đón đỡ, cũng không kịp xoay người, lập tức hít sâu một hơi, lui nhanh về phía sau.
Chưởng thế của Viên Tiếu Tinh không thay đổi, thi triển thân pháp “Trường Không Nhất Hạc” ép thẳng tới. Phương Chấn Mi vẫn lui về phía sau, bàn tay của Viên Tiếu Tinh vẫn luôn cách ngực Phương Chấn Mi một thước, chỉ cần Phương Chấn Mi hơi chậm một chút, Viên Tiếu Tinh sẽ có thể gϊếŧ chết đối phương dưới chưởng.
Thân pháp của hắn tuy nhanh, nhưng Phương Chấn Mi lui về phía sau cũng nhanh không kém, hai người một lùi một tiến, tư thế không thay đổi, trong chớp mắt đã chạy ra hai ba chục trượng.
Viên Tiếu Tinh biết, nếu không phải mình xuất chưởng trước, Phương Chấn Mi ứng biến sau, e rằng thân pháp “Trường Không Nhất Hạc” của mình chưa chắc đã đuổi kịp đối phương.
Lúc này Phương Chấn Mi không có cả cơ hội xoay người, vẫn luôn lui nhanh về phía sau, sắp sửa đυ.ng vào tháp đá. Viên Tiếu Tinh mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ: “Xem lúc ngươi đυ.ng tường đá, còn chạy đi đâu được!”
Không ngờ sau lưng Phương Chấn Mi giống như mọc mắt, như cá lội nhoáng lên, lập tức lướt qua bên cạnh tháp. Viên Tiếu Tinh hét lên giận dữ, chưởng lực cũng kịp thời đổi hướng, không đánh vào trên đá, càng phát lực truy đuổi, bàn tay vẫn không rời ngực Phương Chấn Mi một thước.
Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công muốn giúp Phương Chấn Mi một tay, lập tức đuổi theo. Nhưng với của khinh công Viên Tiếu Tinh và Phương Chấn Mi, cho dù bọn họ đuổi thế nào vẫn rơi ở phía sau, trong lòng vừa giận vừa gấp.
Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh một đuổi một lui, lại vòng quanh trong núi. Mặt trời đã ở trên cao, hai người Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy cũng đuổi theo đến mức thở dốc như trâu, mồ hôi đầm đìa.
Bên kia Tái Ngoại Song Manh giao chiến với Mạnh Hậu Ngọc, hai bên càng đánh càng tàn nhẫn, càng đánh càng kịch liệt, đáng tiếc cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Đột nhiên thân pháp Phương Chấn Mi biến đổi, mặt vẫn nhìn về phía Viên Tiếu Tinh, nhưng thân thể trượt gấp, lướt nhanh, xê dịch, bay ra, đủ các loại thân pháp kỳ dị, có lúc đột ngột trượt qua bên cạnh chân Viên Tiếu Tinh, có lúc đột nhiên vọt đến sau lưng Viên Tiếu Tinh, có khi lại bay lên trên đầu Viên Tiếu Tinh. Nhưng thân pháp của Viên Tiếu Tinh cũng như vậy, cho dù Phương Chấn Mi đi đến đâu, hắn vẫn có thể đi theo, bàn tay không rời ngực Phương Chấn Mi một thước, cũng không cho Phương Chấn Mi có cơ hội xoay người. Hai người bên tránh bên đánh, bên đuổi bên chạy, lại khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công bị bỏ lại phía sau, dần dần chạy đến chân núi, đánh thẳng vào trong thành Trường An.
Hai người Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh đánh vào thành Trường An, hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng đuổi theo vào thành Trường An, vệ binh thủ thành đương nhiên không cản được bọn họ. Mỗi lần thấy Phương Chấn Mi sắp đυ.ng phải người đi đường, quầy hàng hay nhà cửa, hắn lại luôn khéo léo tránh ra, nhưng lại không thoát được bàn tay của Viên Tiếu Tinh.
Lúc này đã là giữa trưa, hai người Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh biến đổi thân pháp, một chạy một đuổi, không còn né tránh mà là so tài khinh công. Như vậy hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nào còn đuổi theo được? Chỉ thấy hai bóng người một xám một trắng càng lúc càng xa, biến mất ở trước mặt, không có biện pháp nào.
Về mặt này, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng biết mình không bằng người, chỉ có thể nhìn nhau than thở.
Chợt nghe sau lưng có tiếng gió nổi lên, Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công còn chưa quay lại, đã thấy một bóng người áo trắng lướt qua trên đầu. Hai người vừa mới quay lại, bóng xám lóe lên, lại một bóng người bay qua trên đầu. Hai bóng người một xám một trắng nhanh đến mức không nhìn thấy rõ, lại chạy đi xa.
Hóa ra Phương Chấn Mi và Viên Tiếu Tinh một đuổi một chạy, lại đảo một vòng lớn trở về. Lúc này hai đại cao thủ Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công lại không thấy rõ đối phương, thật sự chán nản. Ngã Thị Thùy vỗ vỗ vai Thẩm Thái Công, thở dốc nói:
- Lão Thẩm, ta thấy muốn đuổi kịp bọn họ là chuyện của kiếp sau rồi.
Thẩm Thái Công chợt giống như nhớ tới chuyện gì, nói:
- Không bằng chúng ta trở về tháp đá, xem thử cháu trai và hai người mù kia đánh nhau thế nào rồi!
Thế là hai người nhanh chóng chạy ngược trở về, đi qua ngoại thành Trường An ruộng nương xanh biếc, lúc lêи đỉиɦ Thiếu Thất thì đã là sau giờ Ngọ, từ xa nhìn thấy Tái Ngoại Song Manh và Mạnh Hậu Ngọc đã như nỏ mạnh hết đà. Luận về võ công, nếu một đấu một thì Mạnh Hậu Ngọc có thể thắng bất kỳ người nào trong Tái Ngoại Song Manh, nhưng Song Manh đánh một mình hắn thì hắn chắc chắn phải thua. Mạnh Hậu Ngọc ngoài mặt hiền lành nhưng lòng dạ ác độc, lợi dụng việc Tái Ngoại Song Manh bị mù, dựa vào đao pháp ác độc, cơ trí và khéo léo, giao chiến lâu đến như vậy xem như đã rất hiếm có rồi.
Lúc này Tái Ngoại Song Manh đang cúi đầu tránh một đao “Hoành Tảo Thiên Quân” của Mạnh Hậu Ngọc chém vào cổ, hai người cúp thấp, hai trượng đâm ra. Trên mắt cá chân của Mạnh Hậu Ngọc lập tức có thêm hai lỗ máu, mềm nhũn ngã xuống. Mạnh Hậu Ngọc cả kinh kêu lên:
- Hai vị tiền bối, tiểu chất nhận thua, hạ thủ lưu tình!
Đại Manh cười hơ hơ nói:
- Tiểu tử, ngươi còn dám bảo chúng ta mù không? Huynh đệ chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử!
Hóa ra hắn vẫn không quên lời khen của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy trong tháp đá lúc dùng kế dụ bọn họ tháo vòng.
Nhị Manh cũng cười hì hì nói:
- Tiểu tử, võ công của ngươi không tệ, nể mặt Viên Tiếu Tinh, không gϊếŧ ngươi!
Mạnh Hậu Ngọc giãy dụa đứng lên, bái tạ nói:
- Cảm ơn hai vị tiền bối không gϊếŧ, tiểu bối cả đời không quên...
Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ở xa nhìn, nghĩ thầm chiến đấu đã qua, cứ từ từ đi tới cũng không muộn. Không ngờ ánh đao chợt lóe lên, Mạnh Hậu Ngọc rút đao, máu tươi bắn ra. Nhị Manh kêu thảm:
- Đây là ngươi... ngươi tạ lễ sao…
Lập tức ngửa người té xuống.
Đại Manh vừa nghe Nhị Manh đã chết, huynh đệ tình thâm, cũng không quan tâm đến gì nữa, hét lên giận dữ, cả người lẫn trượng đâm về phía Mạnh Hậu Ngọc.
Mạnh Hậu Ngọc một chiêu đắc thủ, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ chỉ còn một tên mù, mình nhất định có thể đối phó được. Không ngờ vết thương trên hai chân nhói đau, lại không thể di chuyển, không tránh được một trượng kia Đại Manh, trong lòng vừa sợ vừa gấp, lập tức chém ra một đao.
Sau một tiếng “phụp”, Đại Manh lửa giận công tâm, lại không hề né tránh, bị một đao cắm vào ngực, đâm đến tận chuôi. Nhưng thế công của Đại Manh vẫn không giảm, trúc trượng đâm thẳng vào tim Mạnh Hậu Ngọc, từ sau lưng đâm ra.
Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công thấy biến hóa chợt xảy ra, bởi vì cách khá xa nên không kịp cứu viện, liền hét lớn một tiếng:
- Dừng tay!
Đến khi chạy tới gần, Đại Manh và Mạnh Hậu Ngọc đã đồng quy vu tận, cùng nhau ngã xuống chết đi.
Hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công liếc nhau một cái, trong lòng cảm thán, nhìn thi thể Tái Ngoại Song Manh và Mạnh Hậu Ngọc, càng cảm thấy lạnh người. Đột nhiên nhớ tới Phương Chấn Mi vì cứu bọn họ mà hiện giờ không rõ sống chết, Ngã Thị Thùy lập tức nói:
- Lão Thẩm, bất kể thế nào, chúng ta vẫn là nên đuổi theo đến thành Trường An xem thử!
Thẩm Thái Công hiên ngang nói:
- Được! Nếu như Phương Chấn Mi có gì bất trắc... chúng ta cũng liều mạng với Viên Tiếu Tinh!