Trường An Nhất Chiến


Chương 2: Ngã Thị Thùy trúng độc trong độc có độc
Trong số danh hiệp tại Giang Nam, đương nhiên Phương Chấn Mi là người nho nhã ôn hòa nhất, Thẩm Thái Công là kẻ khiến người ta nhức đầu nhất, nhưng người dũng mãnh trọng nghĩa nhất, có thể xem là đại hiệp Ngã Thị Thùy.

Đại hiệp Ngã Thị Thùy này, tính tình thẳng thắn và cương trực, võ công khiến người ta khó chống đỡ nhất. Người khác luyện một chiêu “Hắc Hổ Thâu Tâm”, hắn cũng đồng dạng luyện “Hắc Hổ Thâu Tâm”, nhưng so với người khác lại nhanh hơn gấp mười lần! Nhẹ hơn gấp mười lần! Ác hơn gấp mười lần!

Ba thứ vượt trội như vậy, chẳng khác nào khiến kẻ địch chết nhanh hơn gấp mười lần! Đại hiệp Ngã Thị Thùy này cả đời trải qua mấy trăm trận chiến, chưa từng bội phục người nào, nhưng vì trận chiến giữa Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang, Ngã Thị Thùy quen biết Phương Chấn Mi, lại bội phục sát đất, trở thành tri giao.

Lúc này Ngã Thị Thùy mặc áo đen quần đen, đang nhàn nhã đi dạo trên đường Trường An.

Trường An là một tòa thành phức tạp, xinh đẹp và an tĩnh, những đóa hoa kia, những cơn gió mùa xuân kia, tiếng cười của những đứa trẻ, cùng với cảnh tượng đám người vội vã, đều khiến thành Trường An càng thêm mỹ lệ. Còn có các thiếu nữ của thành Trường An, đang từ trong màn thêu lén lút nhìn ra con đường náo nhiệt này, Ngã Thị Thùy rất chú ý đến những điều này.

Dù sao vị danh hiệp nổi tiếng võ lâm này vẫn còn trẻ tuổi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, thành Trường An thật là xinh đẹp.

Nhưng lại cứ xảy ra những chuyện không đẹp chút nào.

Đám người đột nhiên bu lại, một lão nhân bị đánh ngã xuống đất, một cô bé đang khóc gọi “gia gia”, bên cạnh có ba người đang đứng vênh váo tự đắc, chính giữa là một người mặc áo gấm, nói với giọng quái gở:

- Nhìn thấy chưa? Tiền của “Kim Mao Thái Tuế” Vương Gia Tích ta, kẻ nào dám thiếu? Ta mặc kệ ngươi có buôn bán hay không, quá thời hạn mà không giao tiền, lão tử đánh!

Giống như thường ngày, dòng máu đang yên tĩnh của Ngã Thị Thùy đột nhiên sôi trào, đang muốn bước ra, chợt nghe một thanh niên quát lên:

- Thái Tuế Vương, ngươi ra tay với người già, đúng là quá...

Vương Gia Tích liếc mắt sang, cũng không lên tiếng, dùng một chiêu “Quỷ Vương Trảm Yêu” đánh thẳng vào huyệt thái dương bên phải của thiếu niên kia.

Thanh niên kia dùng một chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” gạt văng thế công, lại phản kích một chiêu, hóa ra cũng là người luyện võ.

Vương Gia Tích dùng thế “Thoát Bào Nhượng Vị” tránh khỏi công kích, lại thu quyền, chắp tay cười nói:

- Thì ra huynh đài là cao nhân, đã đắc tội, không biết cao tính đại danh của huynh đài là gì?

Thanh niên kia không ngờ Vương Gia Tích lại khách khí như vậy, không kìm được ngẩn ra, cũng ôm quyền nói:

- Tại hạ Tống...

Đột nhiên hai người bên cạnh Vương Gia Tích đồng thời lướt ra, kẹp lấy hai tay thanh niên kia. Kim Mao Thái Tuế cũng lướt nhanh đến, một quyền đánh vào bụng đối phương. Thanh niên kia kêu thảm một tiếng, đau tận xương tủy. Kim Mao Thái Tuế lại tung ra một quyền, đánh cho thanh niên kia khuỵu người xuống. Hắn cực kỳ đắc ý, cười quái gở nói:

- Nhìn thấy chưa, kẻ nào dám vô lễ với Kim Mao Thái Tuế! Thành Trường An chính là của Vương thái tuế ta...

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng cất lên:

- Tên nào đang khoác lác thế!

Sắc mặt Kim Mao Thái Tuế phát xanh, cả giận nói:

- Ngươi là ai?

Chỉ thấy một thanh niên áo đen đi vào, lạnh lùng nói:

- Ngã Thị Thùy (ta là ai).

Kim Mao Thái Tuế nghe vẫn không hiểu, hỏi:

- Ngươi bảo ngươi là ai?

Ngã Thị Thùy vẫn lạnh lùng nói:

- Ta nói Ngã Thị Thùy.

Câu này tổng cộng có năm chữ, lúc nói đến chữ thứ ba, hai người khống chế thanh niên bị đánh đến mức ngồi bệt xuống kia, xương cánh tay đồng loạt bị bẻ gãy, Kim Mao Thái Tuế cũng nhanh như chớp bị đánh một quyền đến chảy máu vỡ mặt.

Ngã Thị Thùy phủi phủi tay, vẫn lạnh lùng nói:

- Một quyền này là để cho ngươi biết, thành Trường An không phải của Kim Mao Thái Tuế ngươi.

Nói đến đây, lại vung một quyền đánh vào cằm Kim Mao Thái Tuế, đồng thời nói:

- Một quyền này là bảo ngươi sau này đổi thành họ Tống, để xin lỗi vị huynh đài này. Hiện giờ ngươi còn lại hai cái răng cửa, nếu như ngươi dám không đổi họ xin lỗi, quyền thứ ba của ta sẽ không cho ngươi cả cơ hội ăn cơm.

Vừa nói vừa nắm tay lại.

Kim Mao Thái Tuế ôm mặt, đau đớn kêu lên:

- Đừng đừng đừng... đừng đừng đánh, ta đổi họ, ta đổi...

Ngã Thị Thùy chính là Ngã Thị Thùy.

Đột nhiên từ trong đám người có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, một thiếu niên áo trắng vẻ mặt tươi cười bước ra, vái chào Ngã Thị Thùy nói:

- Đại hiệp Ngã Thị Thùy, danh bất hư truyền.

Ngã Thị Thùy xoay người bước đi.

Thiếu niên áo trắng bước nhanh đến, kêu lên:

- Đại hiệp xin dừng bước!

Ngã Thị Thùy vẫn đi tới, đồng thời nói:

- Nếu ngươi muốn kết giao với ta, hoặc là muốn ta làm việc, vậy thì quên đi!

Thiếu niên áo trắng cười nói:

- Nhưng nếu là Phương đại hiệp bảo ta tới nói với ngài mấy câu thì sao?

Ngã Thị Thùy chợt dừng bước, quay đầu nói:

- Ngươi nói là thần tài?

Bởi vì Phương Chấn Mi luôn thích dốc túi tiếp tế bằng hữu, cho nên tri giao đều gọi hắn là “Thần tài”.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Đúng vậy.

Khuôn mặt căng thẳng của Ngã Thị Thùy lập tức buông lỏng, giống như gió xuân thổi sương lạnh thành khe suối nhỏ:

- Được.

Thiếu niên áo trắng nói:

- Xin phiền đại hiệp đến nhà trọ Vân Lai một chuyến. Phương đại hiệp dặn ta trước tiên mời đại hiệp ăn một bữa ngon, sau đó y sẽ tới, hơn nữa có chuyện quan trọng muốn phiền đại hiệp đích thân đi một chuyến.

Ngã Thị Thùy hỏi:

- Là Phương Chấn Mi muốn ngươi mời ta ăn một bữa?

Thiếu niên áo trắng cười nói:

- Đúng vậy, Phương đại hiệp nói là phải làm phiền ngài, vô cùng xấu hổ, dĩ nhiên nên làm chủ nhà mời khách.

Ngã Thị Thùy gật đầu hỏi:

- Nhà trọ Vân Lai ở đâu?

Thiếu niên áo trắng đáp:

- Ở ngay phía trước.

Đi vào nhà trọ Vân Lai, chỉ thấy hơn mười thực khách ở bên trong đang thoải mái cười nói. Ngã Thị Thùy đi vào, chọn một vị trí dựa vào bên trong, cùng thiếu niên áo trắng ngồi xuống. Lão chưởng quỹ lập tức bảo tiểu nhị kia bưng một bầu rượu lên.

Thiếu niên áo trắng rót đầy một ly rượu cho Ngã Thị Thùy, cười nói:

- Đại hiệp uống rượu trước, món ăn sẽ mang lên.

Ngã Thị Thùy lạnh lùng hỏi:

- Người đâu?

Thiếu niên áo trắng cười nói:

- Phương đại hiệp sẽ đến.

Ngã Thị Thùy giơ ly uống một hơi cạn sạch, hỏi:

- Ngươi không uống sao?

Sắc mặt thiếu niên áo trắng không đổi, lại đứng dậy rót rượu cho Ngã Thị Thùy, cười nói:

- Tại hạ tửu lượng không tốt.

Ngã Thị Thùy lại uống một hơi cạn sạch, đột nhiên cười lạnh nói:

- Chỉ sợ không phải tửu lượng, mà là trong rượu có độc!

Sắc mặt thiếu niên áo trắng khẽ biến, nói:

- Sao đại hiệp lại nói như vậy?

Ngã Thị Thùy cười lạnh nói:

- Trong rượu có Quân Thả Khứ, là thuốc mê của Hạ Tam Lạm, ngươi tưởng ta không biết sao?

Thiếu niên áo trắng vẫn cười nói:

- Là Phương đại hiệp nhờ ta tới liên hệ với đại hiệp, không ngờ đại hiệp lại là người không phân rõ phải trái như vậy.

Ngã Thị Thùy cười một tiếng nói:

- Ngươi sai rồi.

Thiếu niên áo trắng ngạc nhiên nói:

- Hả?

Ngã Thị Thùy nói từng chữ từng câu:

- Nếu Phương Chấn Mi muốn nhờ ta làm việc, sẽ tự mình nói rõ với ta. Trước tiên mời khách một bữa rồi mới nói rõ dụng ý, Phương tài thần tuyệt đối không làm như vậy.

Thiếu niên áo trắng thiếu chút nữa cười không nổi, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười giả tạo, nói:

- Đáng tiếc ngươi vẫn uống hai ly rượu rồi.

Ngã Thị Thùy chợt há mồm, phun ra một ngụm rượu bắn thẳng đến Mạnh Hậu Ngọc, đồng thời nói:

- Rượu này ta còn uống sao?

Mạnh Hậu Ngọc cũng không cười nổi nữa, áo trắng phất một cái, nhảy lên cao, tránh khỏi ngụm rượu. Ngã Thị Thùy vừa thấy Mạnh Hậu Ngọc nhẹ nhàng tránh né, liền kinh ngạc nói:

- Thân pháp “Trường Thiên Nhất Hạc”, ngươi có quan hệ gì với “Trường Thiên Nhất Hạc, Vô Ác Bất Tác” Viên Tiếu Tinh?

Mạnh Hậu Ngọc đứng thẳng trên xà nhà, lại cười nói:

- Chính là gia sư. Ta là “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc.

Ngã Thị Thùy cả giận nói:

- Thì ra là tên bại hoại ngươi!

Mạnh Hậu Ngọc cười nói:

- Đáng tiếc lần này đại hiệp lại rơi vào trong tay bại hoại.

Ngã Thị Thùy giận tím mặt, đẩy bàn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, tay chân tê dại, liền quát lên:

- Ngươi hạ độc ở đâu?

Mạnh Hậu Ngọc cười lớn nói:

- Đối phó với đại hiệp Ngã Thị Thùy không dễ như Thẩm Thái Công, chúng ta đã sớm đề phòng ngươi nhìn thấu, ngoại trừ hạ độc trong rượu, còn rải Tam Bộ Kê Minh tán lên ghế ngồi của ngươi...

Ngã Thị Thùy gầm lớn, một chưởng đánh vỡ ghế gỗ, khiến mảnh gỗ bay tứ tung. Mạnh Hậu Ngọc đắc ý cười nói:

- Ta nghĩ các hạ nhất định biết Tam Bộ Kê Minh tán có thể xâm nhập ở mọi nơi, cho dù dính một chút trên da, cũng sẽ từ đó đi vào trong cơ thể. Bất cứ người nào đi ra ba bước đều phải ngã xuống, không đến ngày hôm sau gà gáy ba lần thì tuyệt đối không dậy nổi. Thủ pháp dùng độc của “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu thế nào? Chẳng trách ngay cả “Thiên Hạ Đệ Nhị Độc” cũng từng bị Tư Đồ tiên sinh hạ độc một lần, gần như nửa sống nửa chết... ha ha...

“Chưởng quỹ” của nhà trọ Vân Lai kia cũng cười lên, nói:

- Đại hiệp Ngã Thị Thùy, nếu như ngươi đi ra ba bước, vậy phải đổi thành đại cẩu hùng rồi, ha ha...

Ngã Thị Thùy rống giận:

- Nói khoác!

Người bỗng như mũi tên bắn ra, bóng đen lóe lên, đánh thẳng tới “Thiên Hạ Đệ Tam Độc” Tư Đồ Vô Hậu.

Ngã Thị Thùy đột nhiên nổi loạn, thanh thế kinh người. Tư Đồ Vô Hậu trong lòng phát lạnh, lập tức giơ tay ném ra một nắm Mê Hồn sa, đồng thời lui nhanh về phía sau.

Ngã Thị Thùy ở giữa không trung, chợt thấy toàn thân mềm nhũn, tốc độ đã chậm đi một nửa.

Nhưng cho dù thân pháp của chậm đi một nửa, tốc độ vẫn kinh người, chỉ nghe Ngã Thị Thùy giữa không trung hét lớn một tiếng:

- Tên cẩu đồ ngươi, ta đánh chết ngươi trước!

Hắn lại không né tránh Mê Hồn sa kia, vẫn xông thẳng tới. Tư Đồ Vô Hậu vừa mới đứng vững, chợt thấy Ngã Thị Thùy khóe mắt muốn nứt đã xông đến trước mặt, sợ đến mức kêu lên một tiếng, bay ngược ra ngoài một trượng.

Thân hình của hắn vừa động, Ngã Thị Thùy đã phát động.

Ngã Thị Thùy đánh một quyền vào Tư Đồ Vô Hậu.

Tư Đồ Vô Hậu muốn chống đỡ, nhưng quyền của Ngã Thị Thùy còn nhanh gấp mười lần so với tưởng tượng của hắn, đã đến gần mặt. Tư Đồ Vô Hậu muốn tránh sang bên cạnh, nhưng lại phát hiện một quyền này của Ngã Thị Thùy đã che kín tất cả đường lui của hắn.

Tư Đồ Vô Hậu sợ đến mức hồn bay phách lạc, trông thấy nắm tay của Ngã Thị Thùy tiếp cận, lớn lên, bành trướng. Sau một tiếng “bình”, thân hình hắn bay ra ngoài, người chưa ngã xuống đất thì đã đứt hơi.

Cùng lúc này, tám cánh tay của Ngôn Gia Tứ Quái đã kiềm chế khớp xương quanh người Ngã Thị Thùy. Chợt nghe Ngã Thị Thùy rống to một tiếng, ngói nhà đổ xuống, hắn lại lộn người một cái, làm cho Ngôn Gia Tứ Quái đều ngã ra ngoài.

Ngã Thị Thùy thần uy như vậy, khiến Thường Sơn Tam Tiên đang xông đến gần sợ đến ngẩn người. Tề Môn Tam Đao lập tức lấy kim đao ra. Mạnh Hậu Ngọc bỗng quát lên:

- Phải bắt sống!

Hắn lại xoay người lạnh lùng nói với Ngã Thị Thùy:

- Ngươi lại có thể ba bước không ngã!

Ngã Thị Thùy vừa thấy Mạnh Hậu Ngọc, giận dữ hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, nhưng bước chân loạng choạng, xuất quyền vô lực, gần như trượt ngã. Tam Bộ Kê Minh Tán cộng thêm Mê Hồn sa, Ngã Thị Thùy đến bây giờ còn chưa ngã, đã đủ khiến Mạnh Hậu Ngọc rét run. Mạnh Hậu Ngọc cười lạnh một tiếng, thân hình di động, tránh khỏi một quyền. Ngay khi Ngã Thị Thùy trượt ngã, Mạnh Hậu Ngọc đã lắc mình đến, phong tỏa ba yếu huyệt lớn của Ngã Thị Thùy.

Hay cho Ngã Thị Thùy, lại bật hơi cao giọng, lập tức phá giải huyệt đạo bị phong tỏa. Hắn gầm lên một tiếng, lật người ngã ra, liên tiếp tránh khỏi ba đao ba chưởng, sau đó một chưởng đánh vỡ cửa tiệm, định xông ra ngoài. Đột nhiên có một người áo xám xông đến trước mặt, thân hình nhanh đến mức không nhìn thấy rõ, chỉ nghe tiếng cánh hạc mở ra.

Ngã Thị Thùy hét lớn, đánh ra một quyền. Người nọ trở tay ngăn cản, “bình” một tiếng, một chưởng đánh vào ngực Ngã Thị Thùy.

Ngã Thị Thùy phun ra một ngụm máu, bị đẩy lui bảy tám bước, ngã vào trong tiệm, lập tức có hai tấm lưới lớn chụp xuống người. “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc và “Diệu Thủ” Quan Bách Lý đồng thời lướt ra, liên tiếp phong tỏa mười hai yếu huyệt trên người Ngã Thị Thùy.

Thiên Địa Song Võng cũng đồng thời từ trên xà nhà nhảy xuống, trói Ngã Thị Thùy lại. Ngã Thị Thùy cuối cùng đã bị bắt.

Mạnh Hậu Ngọc cung kính vái chào lão nhân áo xám kia, nói:

- Bái kiến sư phụ!

Nụ cười trên mặt thường ngày đã biến mất, đổi thành vẻ trang trọng.

Người áo xám kia hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nhiều người như vậy bày kế ám toán mà không bắt được hắn, còn dám nhắm vào Thượng Thanh đồ sao?

Mạnh Hậu Ngọc xấu hổ nói:

- Đệ tử đáng chết, đã quá sơ ý.

Người áo xám cười lạnh nói:

- Bây giờ các ngươi thử đi bắt Phương Chấn Mi trước, dù sao con tin ở trong tay chúng ta, hắn cũng không dám làm gì. Còn nữa, ta đã mời Tái Ngoại Song Manh tới, có hai người bọn họ ở đây, họ Thẩm kia và Ngã Thị Thùy này có chắp cánh cũng không bay được. Các ngươi đi đi!

Mạnh Hậu Ngọc khom người nói:

- Tuân lệnh!

Thêm Bình Luận