Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
A Tử- Phần 2
- -------------
Bây giờ nghĩ lại, ta vô cùng khâm phục lá gan của ta lúc đó.Ta chạy tới cửa chợ phía Đông một mình, nhìn thấy người đánh xe, ta hỏi: “Ta muốn đi Lạc Dương, cần bao nhiêu tiền thế?”
Ông lão đánh xe phả một ngụm khói, cười lớn, lộ ra hàm răng ố vàng: “Nha đầu nhà nào chạy ra đấy? Nóng lòng đi tìm tình lang sao?”
Mọi người đều phá lên cười, nhưng ta không thèm để tâm, cố chấp hỏi: “Ta muốn đi Lạc Dương!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “A Mi, sao muội lại ở đây?”
Vừa nhìn, hóa ra là tiểu ca người Hồ, Tô Thác.
Ta kéo tay huynh ấy: “Tô Thác, muội muốn đi Lạc Dương.”
Tô Thác kêu: “Muội khẳng định là trốn khỏi nhà rồi. Đến lúc đó người nhà muội tưởng ta là tên bắt cóc, đánh ta tróc da tróc thịt thì phải làm sao.”
Tưởng tượng cũng quá phong phú rồi nha. Ta lấy tiền ta, huơ huơ trước mặt huynh ấy. Đôi mắt xanh lục của Tô Thác khẽ chuyển động, sau đó nuốt nước bọt.
“Được rồi, ta đưa muội đi.”
Bọn ta thuê một chiếc xe ngựa, Tô Thác đánh xe, ta thay thành quần áo của huynh ấy, giả làm đệ đệ.
Phong cảnh dọc đường thật tuyệt vời, ta vui vẻ ngâm nga giai điệu dân tộc mà Tô Thác vừa dạy cho ta.
Đương nhiên, ta không biết trong nhà ta đã hoàn toàn bùng nổ.
Lạc Dương phồn hoa náo nhiệt, không hề kém cạnh Trường An chút nào. Các cô nương xinh đẹp đi dạo đầy đường phố làm ta và Tô Thác hoa cả mắt.
Bọn ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ta được tòa viện tử nơi A Tử được nuôi dưỡng, cửa màu son, sư tử đồng, biển hiệu đen khắc chữ vàng.
Ta bước lên nói: “Ta tới tìm Tam lang.”
Người gác cửa nhìn ta. Ta nghe lời Tô Thác, thay bộ quần áo rách rưới ra thay về y phục tiểu thư của mình, thế nên bọn hắn mới không đuổi ta ra như đuổi ăn mày.
Qua một khắc, cửa lớn mở ra, một nam nhân mặc bạch sam, mi thanh mục tú nhưng lại có chút mệt mỏi đi ra, nhìn thấy ta thì hỏi: “Cô nương tìm ta sao?”
Ta hỏi: “Huynh là Tam lang?”
Nam tử hiếu kỳ nhìn ta: “Chính là ta, cô là cô nương nhà nào, tìm ta có việc gì?”
Ta nói: “A Tử phó thác ta tới tìm huynh, muốn huynh đưa cô ấy về.”
Sắc mặt nam tử lúc xanh lúc trắng, lắp bắp nói: “Cô, cô, cô sao cô lại biết A Tử?”
Ta nói: “A Tử là bằng hữu của ta a. Này, huynh không phải là người trong tim cô ấy sao? Rốt cuộc là huynh có cứu cô ấy không?”
Nam tử nhìn chằm chằm vào ta, gia đinh bên người hắn ta như gặp phải đại địch, nghĩ rằng ta đã làm chuyện gì có lỗi với hắn.
Nam tử hỏi: “A Tử bây giờ ở trong phủ của cô?”
Ta gật đầu.
“Lệnh đường là Thẩm Ngự sử, nhà tại Trường An?”
“Huynh biết hả.” Biết thì tốt rồi, “A Tử ngày ngày đều khóc, huynh mau cứu cô ấy đi.”
Nam tử sắc mặt biến đổi, trong ánh mắt tựa hồ có nước mắt. Xem ra hắn là thật sự thích A Tử.
Năm tử kia giữ ta lại ăn cơm trưa. Nhà bọn họ đình cao sân lớn, bài trí hoa lệ, hoa cỏ sum suê, so với nhà ta thì khí phái hơn nhiều. Ta lại không quen, không muốn ở lại. Nam tử liền phái một gia đinh cùng một lão bà tử hộ tống ta trở về.
Ta trở về nhà, vừa tới gia môn đã bị đưa thẳng tới từ đường. Cha ta đá thẳng lên mông ta, ta lăn long lóc tới bên dưới bài vị tổ tiên. Sau đó cửa từ đường liền bị đóng lại.
Nhị Thái công từ phía sau bay ra, “Dã nha đầu, ngươi có biết trong nhà loạn tới tận trời rồi không?”
Ta nói: “Nhị thái công, con đói quá.”
“Muội còn biết đói?”
Đây không phải là giọng của Nhị Thái công, là của Tiết Hàm. Huynh ấy cười lạnh khoanh tay đứng ở một góc, sắc mặt âm trầm, so với quỷ còn giống quỷ hơn.
Ta hỏi: “Huynh tới đây làm gì? Có đồ gì để ăn không?”
Huynh ấy hỏi: “Muội đi Lac Dương rồi?”
Ta hỏi: “Bánh bao thủy tinh đâu? Sủi cảo tôm đâu?”
Huynh ấy hỏi: “Đi Lạc Dương làm gì? Tiểu tử người Hồ đi cùng muội đâu?”
Ta nói: “Không có bánh bao sao, vậy màn thầu cũng được.”
Tiết Hàm tức giận: “Nghiêm túc cho ta!”
Ta ủy khuất nói: “Huynh hung dữ cái gì chứ?”
Tiết Hàm nhất thời lộ ra vẻ mặt áy náy.
Ta nghĩ là huynh ấy sẽ không có đồ gì cho ta đâu, thế là ta lấy luôn quả đào vẫn còn tươi rói trên hương án mà cắn.
Tiết Hàm giận dữ bỏ đi, còn ta thì bị nhốt trong từ đường ba ngày. Nương cùng tỷ tỷ đều tới đưa chăn gối cùng đồ ăn cho ta, ta ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, còn béo lên mấy cân.
Đến thời hạn ba ngày, cuối cùng ta cũng được thả ra.
- -----------------