Chương 10: Chơi nỏ

Khương Thịnh một mực ở bên ngoài Cam Tuyền cung. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu chu sa, khoác trên vai một chiếc áo choàng lông chồn, trong tay cầm một chiếc nỏ bạc tinh xảo.

Mấy cái tên thái giám tỳ nữ giơ người rơm lên, chạy vòng còng trong tuyết. Những chiếc đèn l*иg trong cung điện đung đưa, mặt đất đầy tuyết đọng.

Khương Thịnh yêu thích cung nỏ, hắn ta bắn rất tùy tiện, nhưng lại đòi bách phát bách trúng. Thế nên, mỗi khi hắn ta bắn thì bọn thái giám, cung nữ liền ùa về phía hắn, tìm thời cơ thuận tiện, để mũi tên nỏ bắn trúng người rơm. Hành động này phải vô cùng cẩn thận, nếu không thì bản thân sẽ trúng tên, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.

Khương Thịnh tâm tình không tốt, cung nỏ bắn ra cũng không chuẩn. Các thái giám và cung nữ trước mặt hắn ta bò như kiến

khắp nơi, giơ người rơm lên để bắt mũi tên. Chẳng qua mấy hồi, hắn ta nhìn thấy Chu Minh Thụy từ Cam Tuyền cung đi ra.

Hắn ta không thích không thích đôi mắt lưu quang diễm lệ của Chu Minh Thụy, đôi mắt đó giống mẫu hậu hắn ta như đúc, cũng giống hắn ta như đúc.

Gã nam nhân này chẳng khác gì con chó!

Khương Thịnh nâng nỏ lên, nhắm thẳng vào đôi mắt kia. Hắn ta bỗng nhiên nhìn thấy Chu Minh Thụy ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mình, ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu và yêu thương. Tay của Khương Thịnh chệch đi, mũi tên bắn ngay dưới chân Chu Minh Thụy.

Chu Minh Thụy cứ thế nhìn chằm chằm hắn ta, chẳng nói câu gì, một lát sau mới cúi đầu thở dài, quay người rời đi.

Khương Thịnh hừ lạnh một tiếng, lại bắn thêm một phát nữa về phía Chu Minh Thụy vừa đứng. Mũi tên bạc chìm vào trong tuyết, chỉ còn lại chiếc đuôi thon dài.

Một lát sau, cái tên Thụy vương ốm yếu kia cũng tiến vào Cam Tuyền cung, lại là một con chó nữa. Chu Minh Thụy là một con chó dữ, còn Thụy vương này thì là chó câm. Người ta đều nói: “Chó sủa thì không cắn người, chó biết cắn người thì sẽ không sủa”, thế nên Khương Thịnh càng ghét con chó Lý Du này hơn.

Tối nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, lão thái giám hớt hải chạy vào trong cung, sau đó lại nơm nớp lo sợ chạy ra.

Khương Thịnh từ trong bóng đêm đi tới, nhắm ngay hạ bộ của lão thái giám mà bắn một nỏ. Lão thái giám sợ đến ngã bịch xuống đất, tiểu cả ra quần.

"Điện... Điện hạ tha mạng!" Lão thái giám hốt hoảng xin tha.

“Ngươi đã bẩm báo chuyện gì với mẫu hậu ta thế? Nếu dám giấu diếm, ta sẽ lột da ngươi!” hắn ta nâng nỏ lên, nhắm thẳng vào trái tim lão thái giám.

Một đứa trẻ mới bảy tuổi, đứng thẳng còn không cao bằng lão thái giám đang quỳ, thế mà cũng có thể khiến ông ta sợ hãi đến co rúm người.

“Hôm nay ở thành tây có kẻ xấu tiến vào Túy Bạch Cư giả thần giả quỷ, còn phóng hỏa đốt Túy Bạch Cư, còn ở thành đông thì có người phá cửa xông ra ngoài.” Lão thái giám không dám giấu diếm.

"Giương đông kích tây, kẻ này thông minh đấy.” Khương Thịnh khẽ cong môi, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: “Không quan tâm hắn là thần hay quỷ, sớm muộn cũng sẽ trở thành vong hồn dưới tay ta mà thôi.”

"Vâng vâng vâng." Lão thái giám liên tục đáp.

Khương Thịnh lại hỏi tiếp: "Hôm nay trong cung giới nghiêm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

"Cái này. . ." Lão thái giám mặt mũi tràn đầy khó xử, Hoàng Hậu hạ tử lệnh, không được truyền tin bệ hạ băng hà ra ngoài.

"Không nói?" Khương Thịnh cúi người, ấn nỏ lên người lão thái giám, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.

"Điện hạ, xin ngài giơ cao đánh khẽ. Chuyện này nương nương đã hạ tử lệnh, nô tài thực sự không thể nói!”

"Bản điện không làm khó dễ ngươi, ngươi không cần nói, gật đầu hoặc lắc đầu là được.”

Lão thái giám rưng rưng nước mắt.

“Có phải là phụ hoàng ta băng hà rồi không?”

Lão thái giám lập tức trợn tròn hai mắt, sau đó chật vật gật đầu.

Khương Thịnh gật đầu một cái, ý bảo mình đã hiểu. Sau đó, hắn thẳng tay nâng nỏ lên, nhắm thẳng vào giữa trán lão thái giám. Lão thái giám há hốc miệng, trừng mắt nhìn đối phương, gương mặt dần dần cứng ngắc lại.

Khương Thịnh ngửa đầu, mặc cho gió lạnh thổi tới, phụ hoàng cuối cùng cũng chết rồi, hắn ta có thể làm một vố lớn rồi!