Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Thằng Dương ngồi đầu bàn, chăm chăm nhìn cây thước, mắt ánh lên vẻ lo âu. Bốn đứa ngồi phía trong cũng hồi hộp không kém. Nhứt là Tân, nó không dè cái trò đùa của mình lại tai hại như vậy. Thiệt là niềm vui bao giờ cũng ngắn ngủi!

- Bàn này đứng hết dậy! - Cô giáo đứng ngay đầu bàn, ra lệnh.

Năm chú nhóc, kẻ trước người sau, lục tục tuân lệnh. Đứa nào cũng cúi gầm xuống bàn, chỉ thỉnh thoảng mới ngước lên để trình bày cho cô giáo thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của mình, rồi lại cúi xuống ra cái điều oan ức.

Nhưng cô giáo không bị lừa, cô hỏi:

- Em nào trong bàn này móc giấy vô cổ áo bạn Lộc?

Không có tiếng trả lời, chỉ có những ngón chân dí xuống nền đất.

- Sao? Em nào? Cô giáo cao giọng.

Lại im lặng.

Cả lớp theo dõi màn điều tra một cách hồi hộp.

- Dương, em cho cô biết ai đã móc giấy vô cổ áo bạn Lộc?

Bị cô chỉ đích danh, Dương giật mình, nó trả lời lí nhí:

- Thưa cô, em không biết ạ! Lúc đó em đang nhìn lên bảng.

- Tân, em thấy ai móc giấy?

Tân lưỡng lự một chút rồi chối biến:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Thưa cô lúc đó em đang nhìn vô tập.

Cô lần lượt gọi tới Thịnh, Hoàng, Quân nhưng đứa thì bận ôn bài, đứa thì bận vẽ nhãn vở nên rốt cuộc không đứa nào biết thủ phạm là ai.

- Nếu không chịu nói thì các em đứng đó cho đến giờ ra chơi, không được ngồi xuống!

Nói xong, cô giáo quay lên. Năm chú nhóc rục rịch đổi chân vì bắt đầu mỏi. Thằng Tân liếc nhìn mấy đứa bạn như muốn cảm ơn tấm lòng cao thượng và sự tương trợ quên mình trong lúc gian nguy của chúng.

Cô giáo ngồi vô bàn, cầm viết lên và nhìn thằng Lộc định kêu nó lại đứng trước bảng giải toán. Nhưng không hiểu nghĩ sao, cô buông viết xuống, nhìn những đứa học trò đang bị phạt, nói:

- Cô biết chắc là trong các em, có một em đã nghịch trò vừa rồi. Nhưng em đó không có lòng dũng cảm nên không chịu nhận và vì vậy khiến cho các bạn bị phạt lây vì mình. Nếu em đó vẫn không chịu nhận lỗi để các bạn phải đứng vì mình như vậy là hèn nhát.

Những lời nói của cô giáo như những tảng đá rớt trên ngực thằng Tân làm nó muốn nghẹt thở. Chẳng lẽ nó là đứa hèn nhát sao? Gì thì gì chớ nó nhất định không phải là đứa như vậy. Trong cơn bứt rứt, nó lại liếc nhìn mấy đứa bạn coi tụi nó có trách móc gì mình không nhưng tụi bạn vẫn tỉnh bơ, thậm chí thằng Quân còn cười với nó nữa. Điều đó không làm Tân nhẹ nhõm. Những đứa bạn đã tốt với mình như vậy, mình không để tụi nó bị phạt lây được. Tân nghĩ vậy và quyết định giơ tay lên:

- Thưa cô...

Cô giáo gật đầu:

- Em nói đi!

- Thưa cô, chính em đã móc giấy vô cổ áo bạn Lộc.

Nói xong, Tân cảm thấy nóng ran mặt mày khi cả lơp quay lại nhìn nó.

- Vậy đó! Cô giáo nói. Bây giờ mới chịu nhận lỗi! Hừ, bày trò nghịch ngợm trong giờ học! Em đem tập vở lên bàn đầu ngồi! Còn các em kia ngồi xuống!

Bốn chú nhóc thở phào, lật đật ngồi xuống. Còn thằng Tân thì mặt mày nhăn nhó, cúi xuống ngăn bàn lục lọi tập vở và cố ý trù trừ chưa chịu lên ngay bàn trên ngồi chung vơi đám con gái.

- Tân, nhanh lên coi! - Cô giáo giục. - Dạ, thưa cô, em đang kiếm cây thước ạ.

Vừa trả lời vừa lui cui sờ soạng loạn xạ trong ngăn bàn, thậm chí còn ngồi thụp xuống đất mò mẫm, thằng Tân muốn cho cô giáo biết là nó cũng rất muốn nhanh chóng lên bàn trên nhưng vì cây thước của nó không chịu tuân lệnh, trốn đi đâu mất tiêu rồi. Còn nó là đứa học trò mà không có thước thì nó học không vô, do đó nó phải tìm bằng được cây thước quan trọng kia. Thực ra thì Tân kẹp cây thước trong cuốn tập nó đang cầm, do đó khi cô giáo đứng lên hỏi "Em tìm được chưa?" thì nó hoảng hồn đáp "Dạ rồi" và vọt lẹ lên bàn đầu, không dám nấn ná thêm một giây.

Đây không phải là lần đầu tiên Tân bị cô giáo phạt ngồi bàn đầu vì cái tội phá phách. Nói chung, hễ đứa nào ngồi phía sau mà nghịch thì cô giáo đều bắt lên ngồi chung với đám con gái. Do bị tách rời khỏi những đồng bọn hiếu động, lại bị thảy vô giữa những đứa chân yếu tay mềm ưa méc cô kia, các vị anh hùng trở nên ngoan ngoãn như những chú cừu non. Phần khác, vì ngồi bàn đầu, nhứt cử nhứt động không thể nào lọt qua được cặp mắt của cô giáo, các chú cũng biết thân biết phận mà không dám giở trò quấy phá. Chính vì những lẽ đó mà trong bọn thằng Tân, đứa nào cũng ngán hình phạt này.

Nhỏ Thúy nhích người vô trong, nhường chỗ cho thằng Tân ngồi xuống.

- Xê vô chút nữa! - Tân đang sùng, gắt.

Nhỏ Thúy liền xích sát vô nhỏ Ái ngồi cạnh. Cả đứa này cũng xích tuốt vô trong.

- Nữa! - Tân vẫn gầm gừ, chưa chịu ngồi xuống.

- Nữa đâu nữa hoài vậy? Rộng cả thước rồi mà còn bắt người ta xích vô, chỗ đâu mà xích!

Thấy nhỏ Thúy cự lại, Tân tức lắm. Nó tính làm dữ nhưng vì sợ cô giáo nên nó nén lòng ngồi xuống, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Tới tiết tập đọc, thừa lúc cô giáo mắc chép bài trên bảng, quay lưng xuống dưới, Tân giả bộ bất cẩn huých mạnh cùi chỏ vô cánh tay nhỏ Thúy. Nhỏ Thúy đang chăm chú chép bài, bị tống một cú như trời giáng, cánh tay tê điếng. Cuốn tập lệch qua một bên, ngòi viết kéo một đường dài trên giấy.

- Làm gì vậy? Muốn gây sự hả? - Nhỏ Thúy ôm tay, kêu lên.

- Ừa đó, ai biểu khi nãy méc cô giáo!

- Cô hỏi phải trả lời chớ! Tui không nói thì bạn khác cũng nói vậy, sao bạn đánh tui?

Tân đáp ngang phè:

- Thích đánh thì đánh, bạn làm gì tui?

- Tui méc cô cho coi.

- Ngon thì méc đi! - Tân hất mặt, thách.

- À, thách hả?

Nhỏ Thúy đứng phắt dậy. Tân sợ quá, nó không dè con nhỏ làm thiệt liền hạ giọng năn nỉ:

- Thôi mà, tui xin lỗi bạn, đừng méc cô!

Nhưng nhỏ Thúy không chịu nhượng bộ. Nó thưa cô. Tân sợ quá, liền giả bộ đang cặm cụi chép bài.

- Tân, đã bắt lên đây ngồi mà còn đánh bạn nữa hả? Cô giáo hỏi bằng giọng giận dữ.

- Thưa cô, em đâu có đánh! - Tân đáp, vẻ hiền lành.

- Không đánh sao bạn Thúy thưa?

- Thưa cô, em chỉ... đυ.ng nhẹ bạn ấy thôi mà...

- Em đánh bạn mà không biết mắc cỡ à? Em thiệt quá lắm rồi!

Nói xong, cô giáo cúi đầu ngẫm nghĩ. Rồi cô ngẩng phất lên:

- Chiều nay, khối các lớp lẻ đá bóng với khối các lớp chẵn phải không các em?

Số là để tạo không khí sôi nổi cho phong trào ở đầu năm học, liên đội tổ chức một cuộc thi đấu bóng đá giao hữu giữa hai khối lớp. Đội tuyển các lớp mang số lẻ như Bốn Một, Bốn Ba, Năm Một, Năm Ba sẽ đấu với đội tuyển các lớp mang sô chẵn là Bốn Hai, Bốn Bốn, Năm Hai, Năm Bốn theo sáng kiến của anh Tổng phụ trach.

Trận đấu giữa hai đội tuyển tổng hợp này sẽ diễn ra vào chiều nay, lúc ba giờ. Tân là một trong những cầu thủ chủ chốt của đội tuyển các lớp lẻ. Nó không hiểu tại sao trong lúc này cô giáo lại quan tâm đến chuyện đá bóng, thiệt là!

Mấy đứa con trai nhao nhao:

- Dạ phải, thưa cô! Chiều nay cô nhớ đi coi nghe cô!

Cô giáo cười:

- Ừ, cô sẽ đi coi!

Rồi cô quay sang Tân:

- Chiều nay em có đá phải không?

Tân chưa kịp trả lời thì tụi bạn đã đồng thanh:

- Trung phong số một đó cô! Vua phá lưới đó cô!

Thằng Tân như mở cờ trong bụng. Nó nở nang từng khúc ruột khi nghe tụi bạn quảng cáo tài nghệ của mình với cô giáo. Khoái nhứt là chiều nay cô giáo sẽ đi coi trận đấu và sẽ thấy nó làm trò ảo thuật như thế nào, lúc ấy cô giáo sẽ hiểu rằng dù nó học hành có kém thiệt, có móc giấy vô cổ áo thằng Lộc thiệt, nhưng trên sân bóng, nó đã làm cho bao nhiêu trái tim rung động, sự cống hiến đó đâu phải là nhỏ.

Thêm Bình Luận