Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Nhưng niềm vui của đội bóng thằng Tân một lần nữa không kéo dài được bao lâu. Mười phút sau, bằng một pha đột phá bên cánh trái, tiền đạo phường 8 sút bóng như tên bắn vô lưới của thủ môn Hoàng, san bằng tỉ số.

Lỗi này là do toàn đội bóng. Sau khi thắng một bàn, đội bóng phường 2 chuyển từ lối đá tấn công sang chiến thuật phòng ngự hòng giữ vững tỉ số, do đó bị đối phương áp đảo trong suốt mười phút và hậu quả là bị gỡ hòa đích đáng.

Các cầu thủ phường 2 như sực tỉnh sau bàn thua, lại bắt đầu dâng lên quyết kiếm thêm một điểm quý giá. Muốn ghi thêm một bàn thắng trong khi trận đấu chỉ còn khoảng mười lăm phút, quả là một chuyện cực kỳ khó. Nhưng các cầu thủ phường 2 trong giây phút này đã tỏ rõ một ý chí kiên cường. Các tuyến đều tham gia tấn công dồn dập và dữ dội.

Các cầu thủ phường 8 như có biểu hiện xuống sức. Nhưng đối với chúng giữ tỉ số hòa trong lúc này không phải là khó.

Phường 2 tấn công quyết liệt.

Phường 8 phòng ngự kiên cường. Trận đấu có chiều hướng kết thúc ở tỉ số 2-2.

Nhưng tính lãng mạng của thứ bóng đá tiến công cộng với một ý chí quyết thắng thường đem lại những bất ngờ thú vị.

Trong lúc đa số khán giả chuẩn bị ra về, lòng đinh ninh hai đội sẽ chia đôi điểm trong một trận hòa, thì thủ môn Hoàng phát một đường bóng bổng lên phía trên, sát cầu gôn đối phương. Tân lao theo bóng và lướt thẳng vô vùng cấm địa như một cơn lốc xoáy. Thủ môn phường 8 vừa mới băng ra thì Tân đã co chân sút một cú cực mạnh.

Tất cả khán giả đều nín thở.

Bóng trúng người thủ môn văng trở lại.

Tân lại đoạt được bóng. Lần này thì không ai ngăn cản quả kết thúc của nó vì thủ môn phường 8 đã té xuống đất.

Khán giả phường 2 la dậy đất:

- Dứt đi! Dứt!

Tân sướиɠ như điên. Nhưng khi nó nhấp chân định đá bóng vô khung thành trống thì mắt nó bắt gặp hình ảnh người thủ môn đối phương đang nằm lăn lộn trên mặt cỏ, mặt mày lộ vẻ đau đớn. Cú sút như trái phá vừa rồi của Tân có lẽ trúng bụng đối phương.

Trong một tích tắc, Tân cảm thấy xấu hổ nếu như cứ cố tâm ghi bàn trong tình huống như vậy. Trước sự kinh ngạc của mọi người, nó bỏ mặc trái bóng sau lưng cho hậu vệ phường 8 phá ra biên, vội vã chạy lại đỡ người thủ môn dậy và lo lắng hỏi:

- Mày có sao không?

Nhưng nó không thể nào nghe thấy câu trả lời của bạn vì ngay lúc đó, sau một thoáng bất ngờ và sửng sốt, khán giả bốn phía đều đồng loạt vỗ tay, nồng nhiệt tán thưởng hành động đẹp đẽ của người tiền đạo phường 2. Cả những cổ động viên thiên vị nhất của hai phe cũng thình lình nguội máu ăn thua trong người mà cùng hòa vào với không khí xúc động xung quanh.

Cùng lúc, tiếng còi chấm dứt trận đấu của trọng tài rít lên. Lần đầu tiên kể từ ngày tranh giải, cầu thủ hai bên bắt tay nhau trước khi rời khỏi sân.

Có lẽ chỉ có hai khán giả duy nhất là không tán thưởng hành động của Tân. Ðó là thằng Sĩ và Sơn cao. Khi đi ngang qua Tân, hai đứa cười khẩy:

- Ðồ anh hùng rơm! Ðứng gần chót bảng mà còn bày đặt!

Tân lúng túng chưa kịp trả lời thì Hùng bụi nhảy ra:

- Ðể tao trị hai thằng khỉ gió này một trận mới được!

Sĩ và Sơn cao vội vàng lủi mất giữa đám đông.

Sau khi hai đứa đi khỏi, Tân bất chợt cảm thấy một nỗi buồn xâm chiếm lòng nó. Trong một ngày đẹp trời như hôm nay, Sĩ và Sơn cao như hai cụm mây đen còn vướng vất trên bầu trời.

Chung quanh Tân hôm nay, ngoài những đồng đội đáng yêu trong đội “Mũi tên vàng”, đã có thêm những bạn mới trong đội khu phố 4 và nhất là các cầu thủ đội “Sư tử” khét tiếng lêu lổng xưa nay. Hùng bụi, Long quắn, Thuận ròm đã là đội viên thiếu niên tiền phong. Minh Mông Cổ, Tâm sún dù chưa là đội viên nhưng cũng đã có những thay đổi đáng kể trong nếp sống. Tất cả đã xích lại gần nhau, hòa hợp với nhau trong trò chơi bóng đá và trong những suy nghĩ tốt đẹp về cuộc sống. Chỉ có Sĩ và Sơn cao cho đến giờ này vẫn tách riêng ra như những ngôi sao lẻ loi ở một góc chân trời. Nhưng không sao! Tân chợt nhớ đến lời hứa của anh Long. Anh nói là đến Tết này, anh sẽ xin cho các cầu thủ đội “Sư tử” vào làm gia công cho Xưởng sản xuất đồ chơi trẻ em cuả quận đoàn. Ở đó, các bạn sẽ có công ăn việc làm chính đáng, khỏi phải lang thang kiếm sống, lặn lội nắng mưa nơi chân cầu góc chợ. Và mỗi tối lại cắp sách đến trường học tập. Khi đó, may ra Sĩ và Sơn cao sẽ từ bỏ lối sống lạc lõng của mình.

Tân đang mải mê suy nghĩ thì bị một bàn tay đập mạnh lên vai. Nó giật mình quay lại và bắt gặp khuôn mặt vui vẻ của chú Tám. Chú cười hì hì:

- Khá lắm, chú em! Tao phục mày sát đất! Mày làm dân phường 2 nở mày nở mặt, mà tao cũng mở được con mắt hẹp hòi của tao ra! Số dách!

Thấy Tân có vẻ ngượng nghịu, chú xoa xoa hai tay vào nhau:

- Còn chuyện bữa trước tao xin lỗi mày nghe! Tao già đầu mà còn dại! Thiệt bậy hết sức!

- Dạ, chuyện cũ bỏ qua đi, chú Tám!

Tân vừa nói vừa thấy cay cay nơi mắt. Hổng dè chú Tám nhiều lúc nói năng nghe cũng được gớm. Nhớ lại hành động của mình khi nãy, Tân cũng còn bàng hoàng không hiểu điều gì buộc nó quyết định như vậy. Phải chăng những lời khuyên răn, dạy bảo của cô giáo, của anh Sáu, của anh Long đã ngấm vô tâm hồn nó từ trước đến nay và bây giờ đâm hoa kết trái? Hay là nhờ sự ân hận sau vụ "bán độ" vừa rồi? Hay là do sự tác động của hành vi trung thực của người thủ môn phường 8 trên sân? Có lẽ chính tất cả những cái đó gộp lại đưa người trung phong tài ba của chúng ta vào bầu không khí thể thao trong lành mà mọi người mong muốn.

Thực ra, khi nghe nói về tinh thần thể thao chân chính, Tân không thể nào hình dung được nó như thế nào. Phải đợi đến khi chính mình thể hiện những phẩm chất đó, nó mới hiểu và mới thấy hết được nỗi xúc động đẹp đẽ và trong sáng của một người cầu thủ trung thực. Dù rất cần một trận thắng để tạo những bước đi thuận lợi cho những trận tiếp theo, nhưng trong một tình huống như thế, không một cầu thủ chân chính nào cho phép mình chiếm ưu thế.

Thằng Tân mà chúng ta theo dõi từ những trang đầu cuốn sách đến nay đã có một bước tiến dài trong cuộc đời thể thao của mình, không phải trong năng lực chuyên môn mà chính trong tư cách con người. Ðồng đội của chúng ta cũng sẽ như thế.

Có lần, chú Tám bất ngờ hỏi:

- Nếu lúc đó đội phường 2 đang thua, mày có làm như vậy không?

Nó mỉm cười trả lời không do dự:

- Thì vẫn phải làm vậy thôi, chú à!

Khi nói vậy, Tân vẫn không quên trước mặt nó vòng chung kết còn lắm gian nan.

Nguyễn Nhật Ánh

Thành phố Hồ Chí Minh 1984

Thêm Bình Luận