Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

- Tại vì... nếu em không được thi đấu, Long quắn có thể thay thế em được. Long quắn bắt gôn không thua gì em. Nhưng nếu thiếu bạn Tân, đội bóng phường yếu đi thấy rõ. Vì vậy... em không muốn.... không muốn...

Thấy Hoàng ấp úng, anh Long tiếp liền:

- Em không muốn nói rõ nguyên nhân bàn thua sợ bạn Tân không được đá trong đội tuyển phường chớ gì? Do đó, em quyết định hy sinh cho bạn, cho danh dự của đội bóng phải không? Hừ, anh hùng gớm! Em không thấy là suy nghĩ của em hoàn toàn sai lầm sao? Em làm vậy là em bao che cho tính xấu của bạn, là em hại bạn chớ không phải giúp bạn đâu. Còn đội bóng, hừ, đội bóng của chúng ta trước hết cần những con người tốt trước, rồi mới đến những cầu thủ giỏi sau. Chúng ta phấn đấu lập thành tích, nhưng không chủ trương đạt thành tích bằng bất cứ giá nào, kể cả việc dung túng những cầu thủ thiếu tinh thần thể thao chân chính. Còn em...

Anh Long nhìn thẳng vô đôi mắt đang mở to của người thủ môn xuất sắc:

- Tại sao lúc đó em lại cố tâm để bóng lọt lưới? Có thiếu gì cách giải quyết. Sau trận đấu, hoặc ngay lúc đó em có thể báo cho Ban tổ chức những phát hiện của em cũng được mà. Tại sao em lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Cách xử sự tùy tiện của em làm ảnh hưởng đến thành tích của đội, gây ra những cái nhìn lệch lạc nơi người xem và đưa đến những hậu quả xấu khác, em có biết không?

Nghe anh Long phân tích cặn kẽ, Hoàng toát mồ hôi hột. Nó không dè hành động của nó lại tai hại đến như vậy. Thực ra, việc nó quyết định để lọt lưới trái bóng hôm trước cũng xảy ra hoàn toàn đột ngột. Vốn là một đứa trẻ mê bóng đá cực kỳ, từ khi phát hiện ra chỗ đứng của mình là ở trong khung thành, nó bao giờ cũng say sưa hoàn thành nhiệm vụ. Không như những thủ môn “dỏm” khác lúc nào cũng mong đối đầu với những đội yếu để mành lưới được nguyên vẹn, Hoàng khoái đối đầu với những pha như thế, khán giả mới thấy hết được tài nghệ và lòng dũng cảm của nó. Bảo vệ khung thành nhà trước cơn sóng gió, Hoàng cũng y như một chiến sĩ “vào sinh ra tử”, nhiều nhọc nhằn nhưng cũng lắm vinh quang.

Trong trận đối đầu với đội “Mũi tên vàng” hôm trước, trong hiệp một Hoàng say sưa chống đỡ với hàng loạt những cú sút búa bổ, kiên cường bảo vệ khung thành, mình mẩy tả tơi như một cảm tử quân chính cống. Nhưng khi sang hiệp hai, người thủ môn tài ba hầu như không phải đối phó với một cú sút đáng giá nào. Rất nhiều lần, mặt đối mặt với tiền đạo đối phương, nhưng rồi hoặc bóng đi chệch cột dọc hoặc vọt xà, cùng lắm thì bóng lại lăn nhẹ ngay người thủ môn y như giỡn, Hoàng gần như không có dịp nào phô trương tài nghệ. Nhứt là những lần đối diện với quả bóng đang chập chờn trong chân thằng Tân, chân sút số một của phường, Hoàng căng cả thần kinh để chuẩn bị tư thế đấm hoặc bắt bóng, mắt nó mở to, hai tay thu lại trong khi bắp thịt nhu phồng ra dưới làn da, thậm chí có thể nghe cả tiếng máu chảy rần rật trong huyết quản. Lúc đó toàn bộ sức mạnh của cơ thể Hoàng được huy động tối đa, người nó như một dây cung căng hết cỡ. Nhưng rồi cái dây cung căng thẳng ghê gớm ấy từ từ chùng lại, không được một tích sự gì. Cả cái sức mạnh lớn lao được chuẩn bị của người thủ môn rốt cuộc chỉ đem dùng cho cái việc nhỏ nhặt là ôm lấy trái bóng đang lăn nhẹ về phía mình y như trong một trò chơi con nít.

Qua vài lần bị “hẫng” như vậy, Hoàng tức tối vô cùng. Nó có cảm giác mình bị đánh lừa. Ðồng thời nó cũng phát hiện ra lối đá “bất bình thường” của thằng Tân. Tuy nhiên lúc đó nó không kịp nghĩ ngợi gì sâu xa. Nó chỉ nói với Tân là nó sẽ không thèm chụp bóng nếu thằng này còn đá ngay người nó như vậy nữa. Tân không tin. Thế là lại một cú sút nhẹ và bóng lăn tới trước mặt thủ môn. Và đó cũng là giọt nước làm tràn cái ly phẫn nộ trong lòng thằng Hoàng. Không chịu đựng được nữa, Hoàng quyết định bay sang trái, để bóng lăn vô gôn.

Nhưng sau khi bóng đã lọt lưới, nhìn nỗi thất vọng trên mặt đồng đội, Hoàng hối hận vô cùng. Nó biết nó đã làm một điều dại dột, nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi. Tiếng còi trọng tài vang lên chấm dứt trận đấu. Và đó cũng là lúc nó ngồi sụp xuống mặt cỏ...

Tất cả hình ảnh của trận cầu hôm đó diễn ra trong đầu Hoàng rõ mồn một. Nhưng thật khó khi phải kể lại rành mạch mọi diễn biến của tâm trạng dẫn đến quyết định để lọt trái bóng rắc rối kia.

- Nếu em biết đó là bán độ, đó là một hành động xấu thì không bao giờ em làm. Em cứ nghĩ đội “Mũi tên vàng” dù huề vẫn đứng nhứt bảng thì em cố ý đá huề cũng không ảnh hưởng gì đến đội của em. Em đâu có nghĩ đến sự tai hại của nó. Em xin hứa với anh và các bạn đây là lần cuối cùng em mắc phải việc này. Và em sẵn sàng bị truất quyền tham gia đội tuyển phường...

Giọng nói buồn rầu của thằng Tân vang lên bên tai Hoàng. Nó vừa thương bạn vừa tiếc không có thằng Tân tham gia trận bóng. Nhưng biết làm sao! Trăm sự cũng tại ông chú cục bộ của mình! Hoàng vừa tặc lưỡi vừa cố sắp xếp những ý nghĩ tản mạn của mình lại. Lát nữa đây, nó còn phải trình bày cho anh Long và các bạn lý do tại sao nó lại để bóng lọt lưới mà không chọn hành động khác, đúng đắn hơn.

Như vậy, đội bóng phường 2 ngoài thủ môn Hoàng tới phút chót còn bổ xung thêm Hùng bụi. Việc nhận Hùng bụi vô đội bóng thực ra chẳng phải suông sẻ gì. Cái lý do duy nhất khiến nhiều người không đồng tình việc bổ sung Hùng bụi là vì nó hút thuốc lá.

Hùng bụi được gọi tới và trước mặt mọi người nó cam kết là sẽ bỏ hẳn thuốc lá. Hoàng và Thuận ròm được phân công theo dõi kiểm tra lời hứa của Hùng bụi, coi nó có thực hiện nghiêm chỉnh không.

Sau một tuần lễ theo dõi, hai tay “thám tử” cùng nhận xét rất tốt về Hùng bụi. Trước đây, Hùng bụi vừa đá bóng vừa hút thuốc. Nhưng bây giờ, khi phải chọn một trong hai thì Hùng bụi có vẻ quyết tâm chạy theo trái bóng tròn hơn là ngụp lặng trong khói thuốc mịt mù.

Trung phong Tân đáng lẽ bị truất quyền thi đấu suốt giải nhưng vì đã thành khẩn thú nhận tội lỗi, không để bạn bè bị oan, và đã tỏ ra hối hận về việc làm của mình nên hình thức kỷ luật được tập thể quyết định giảm xuống. Tức là thay vì bị cấm đá suốt giải thì nay trung phong chỉ bị treo giò năm trận đầu tiên trong số mười bảy trận của vòng chung kết giữa các đội tuyển phường.

Tân nhận được tin này y như người chết được sống lại. Ngày đêm nó chỉ chờ cho thời gian trôi qua lẹ lẹ. Chưa bao giờ nó siêng coi lịch và bóc lịch như mấy ngày này. Nó mong cho những trận đấu của giải qua nhanh, những trận mà nó chỉ được tham gia với tư cách khán giả thay vì cầu thủ.

Tuy nhiên, trong những ngày bị treo giò, Tân cũng thu lượm được nhiều điều bổ ích.

Có một lần, nó cùng anh Long đến chơi nhà anh Việt. Anh Việt là người phụ trách bộ môn bóng đá của phòng thể dục thể thao quận. Anh Long giới thiệu nó là cây làm bàn số một của phường khiến nó sướиɠ phồng mũi.

Anh Việt xoa đầu nó:

- Em chơi bóng đá khá lắm! Anh đã được coi em đá mấy lần! Ráng lên nghe!

Tân dạ lí nhí trong miệng.

- Nếu em thích, - anh Việt nói tiếp - kỳ hè này anh sẽ gỡi em vô học lớp năng khiếu bóng đá ở Tao Ðàn cùng với một số bạn khác. Sao, chịu không?

Dĩ nhiên là Tân chịu liền. Ðược vô học lớp bóng đá Tao Ðàn đứa nào lại chẳng khoái. Có cả huấn luyện viên Tam Lang của đội Cảng Sài Gòn phụ trách hướng dẫn nữa mà. Có lần Tân thấy báo đăng như vậy. Chính anh Sáu nó trước đây cũng học chơi bóng ở đó. Nó rụt rè hỏi:

- Ở đó dạy có khó lắm không anh?

Anh Việt cốc đầu nó, cười:

- Chưa gì mà đã sợ khó rồi hả? Trường lớp nào mà lại chẳng khó. Nhưng nếu mình cố gắng thì vẫn học được thôi. Nhưng em cần nhớ một điều là phải học văn hóa cho tốt. Càng có trình độ văn hóa càng tiếp thu tốt các bài học, dù là những bài học về bóng đá. Chỉ có năng khiếu thôi thì không đủ đâu!

Tân nghe anh Việt nói mà băn khoăn vô kể. Nó chẳng hiểu chuyện học tập và chuyện đá bóng có dính dáng gì với nhau mà ai cũng biểu nó ráng học tốt. Thiệt là quái quỉ! Tân thắc mắc trong bụng nhưng không nói ra. Nó ngồi đưa mắt tò mò nhìn lên bàn làm việc của anh Việt. Chợt mắt nó sáng lên khi thấy trên kệ sách có một lô sách dạy đá bóng. Tân thò tay rút quyển “Nếu em muốn đá bóng giỏi” và lật ra coi.

Thêm Bình Luận