Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Thấy thái độ của Thuận ròm, cô giáo đâm nghi. Cô bước tới, cầm cuốn tập lên. Cực chẳng đã, Thuận ròm phải nhấc bàn tay ra tay khỏi trang viết, mặt mày lấm lét nhìn cô giáo.

Trước cuốn tập của người học trò “biết giữ gìn tập vở, rất đáng khen” này, cô giáo chỉ biết há hốc mồm, không nói được một lời.

Cuốn tập khi phát ra cách đây một tuần còn đủ một trăm trang, bây giờ trên tay cô giáo, nó chỉ còn lèo tèo có mười hai trang, tính luôn bìa, mỏng manh, xộc xệch như một xấp giấy lộn. Mấy chục trang kia không biết bay đi đằng nào.

- Tại sao cuốn tập của em lại ra hình thù như vậy? Còn mấy chục tờ kia đâu? - Cô giáo kêu lên.

Thuận ròm ấp úng:

- Thưa cô, em... làm mất ạ.

- Mất thì mất cả cuốn như tao chớ ai lại mất có mấy chục tờ như mày, kỳ vậy? - Sĩ đột ngột xen vô.

- Sao, em nói thiệt đi? - Cô giáo lại hỏi. Cô nhìn thẳng vô mặt Thuận ròm.

- Thưa cô, em... xé ạ! - Thuận ròm lúng túng thú thiệt.

- Em xé tập làm gì?

Thuận ròm chưa kịp đáp thì Sĩ đã vọt miệng:

- Nó xé làm diều đó cô! Cô giáo lắc đầu:

- Các em học hành kiểu này thì chết rồi! Lấy tập đâu mà chép bài! Thuận ròm và Sĩ nhìn nhau.

Cô giáo nói tiếp:p>

- Buổi học tới, cô sẽ cố gắng kiếm tập cho hai em, nhưng hai em nhớ phải giữ kỹ, không được làm mất nữa nghe chưa!

So với hai đứa bạn thì Hùng bụi giữ gìn tập vở ngon lành hơn nhiều. Cuốn tập của nó khi phát ra thế nào thì bây giờ vẫn còn đầy đặn như vậy. Thậm chí, nó còn nhờ dì nó bao bìa, kẻ nhãn đàng hoàng. Nhưng không vì vậy mà Hùng bụi được coi là học sinh gương mẫu. Nó chuyên môn hút thuốc trong lớp. Bị cô giáo bắt gặp mấy lần. Hùng bụi nghĩ cách qua mặt. Nó giấu đầu xuống bàn, rít thuốc và phà khói vô ngăn bàn. Làm như vậy, khói thuốc sẽ loãng ra và bay lên từng đợt mỏng, khó bị phát hiện. Một hôm, trong khi đang chúi đầu hút thuốc như vậy, Hùng bụi bị cô giáo kêu đứng dậy đánh vần. Nó hoảng hồn liệng đại mẩu thuốc hút dở xuống đất. Không dè mẩu thuốc rớt ngay chân Thuận ròm làm thằng này la chói lói. Mọi sự thế là đổ bể.

Từ bữa đó, Hùng bụi không hút thuốc trong lớp nữa. Nhưng thường thường, trước khi vô học, nó đứng ngoài cổng cố rít vài hơi rồi mới lò dò vô lớp.

Sĩ thì muốn tỏ ra chịu chơi hơn Hùng bụi. Không hút thường xuyên như Hùng bụi, nhưng lâu lâu kiếm được điếu thuốc “cán”, nó mang vô lớp ngồi hút tỉnh bơ. Cô giáo la, nó bỏ ra ngoài đứng hút cạnh cửa sổ và thổi khói bay vô lớp, chọc tức thiên hạ.

Ai chớ thằng Sĩ thì không màng gì lớp học này. Bữa trước vì ngồi nhà không có bạn nên nó mới vác xác tới trường cho vui. Không dè ở trường chẳng vui gì ráo, lại mất tự do nữa mới khổ. Ðánh lộn thì không cho đánh, hút thuốc cũng cấm, la to cũng bị rầy, thiệt chán. Không hiểu tại sao mấy thằng bạn ôn dịch của nó lại chịu giam mình cả buổi trong cái “nhà tù” đó như vậy không biết. Thằng Sĩ đã muốn bỏ học lắm rồi.

Và nó bỏ thật. Sau vài lần gây náo loạn lớp học và khıêυ khí©h cô giáo một cách công khai, Sĩ chuồn thẳng một mạch, không hẹn ngày trở lại. Bây giờ, tối nào nó cũng có mặt chỗ Sơn cao, nơi thằng này đang giữ xe trước các quán nhậu xô bồ, phức tạp. Hai đứa cặp kè, tập tành nhậu nhẹt, mặc cho tụi bạn nó “dại dột” đâm đầu vô những lớp học đêm.

Từ ngày thằng Sĩ ra đi, lớp học trở nên trật tự hơn trước. Các vụ đánh nhau - đánh trong lớp, đánh ngoài sân và cả trên đường đi học - đã giảm đi rất nhiều. Cô giáo đỡ mệt hơn, cô không còn phải la đến khản tiếng để giải tán những trận hỗn chiến do thằng Sĩ khởi xướng. Tuy nhiên, mặt cô có vẻ buồn. Có lẽ cô buồn vì cô chưa kịp cảm hóa được đứa học trò bướng bỉnh thì nó đã trốn biệt tăm và vì cô băn khoăn không hiểu sau khi rời bỏ mái trường thì cuộc đời của nó từ nay sẽ ra sao.

Nỗi buồn về đứa học trò ra đi chưa kịp lắng xuống thì nỗi buồn về những đứa ở lại đã dâng lên. Cô giáo không thể hiểu nổi vì sao tối nay, lớp học lại vắng gần phân nửa. Hùng bụi và Thuận ròm là hai trong những học trò chăm chỉ nhất lớp cũng nghỉ học.

- Tại sao bữa nay các bạn nghỉ nhiều vậy các em? Cô giáo buồn phiền hỏi số học sinh ít ỏi đang ngồi cục lại khoảng một phần tư lớp.

Cả chục cái miệng nhao nhao:

- Tại bữa nay thứ năm đó cô.

Cô giáo không hiểu: - Thứ năm là sao?

- Các bạn đó ở nhà xem ti-vi chớ sao, cô!

- Thì những tối khác cũng có ti-vi vậy, tại sao các bạn đó lại đi học?

Đám học trò tranh nhau bày tỏ sự hiểu biết của mình:

- Tại thứ năm có chương trình “Trong nhà ngoài phố” mà cô!

Cô giáo bật cười:

- Học không lo học, cứ đi coi người ta giễu hề!

Cứ vậy, hễ tới tối thứ năm là lớp học lại vắng khá nhiều. May mà lớp học không có buổi nào rơi nhằm tối thứ bảy. Chớ nếu có thì lại thêm một số ở nhà coi cải lương, lớp học có nước giải tán luôn.

Trước tình hình đó, Ban giám hiệu quyết định chuyển giờ học tối thứ năm sang tối thứ ba. Lớp học lại đầy đủ như trước.

Ðộ rày, Hùng bụi tỏ ra ham học lạ thường. Từ khi bập bẹ đánh vần được vài dòng tin thể thao trên tờ báo của Minh Mông Cổ ượn, Hùng bụi càng nung nấu quyết tâm biết đọc đến cùng.

Mỗi tối, trước khi tới lớp, Hùng bụi hăng hái chạy đến nhà từng đứa một, rủ đi. Noi gương đội trưởng, các cầu thủ đội “Sư tử” cũng tỏ ra siêng năng đặc biệt.

Nhờ thành tích đó, cuối tháng, Hùng bụi được cả lớp bình chọn là “chiến sĩ đi đầu, học tốt, rủ bạn cùng đi”. Nó còn được nêu tên khen thưởng trước toàn trường và được Ban giám hiệu tặng một cây viết chì màu xanh đỏ, tha hồ mà vẽ vời thỏa thích.

Long quắn thì được tặng một cái áo sơ mi nhờ “thành tích”... thường xuyên mặc áo rách đi học. Số là nó chẳng có một cái áo nào lành lặn ra hồn cả. Theo đề nghị của Ban giám hiệu nhà trường, Ủy ban thiếu niên nhi đồng phường đã nhanh chóng giải quyết vấn đề ăn mặc cho Long quắn. Long quắn mừng rơn. Nó chờ cho tiếng kẻng tan học vang lên là ba chân bốn cẳng đem cái áo mới về khoe với mọi người trong nhà. Nhưng cái mà Long quắn khoái nhứt hạng là cuốn “Rô-bin-xơn” Hùng bụi ượn. Tính đến bữa nay, nó đọc được cả thảy là năm trang rồi.

Nhưng dù sao đi nữa, các cầu thủ đội “Sư tử” không phải bao giờ cũng là những học trò chăm chỉ. Những tối nào sân vận động Thống Nhất có đá đèn hoặc ti-vi có tường thuật bóng đá là y như rằng tối hôm sau, các cầu thủ của chúng ta lại đứng cúi đầu trước cô giáo, vẻ mặt biết lỗi và giải thích lý do bằng một giọng hết sức thành thật: - Thưa cô, hôm qua em bận việc nhà!

Mấy hôm nay, các cầu thủ thiếu nhi trong toàn quận bàn tán xôn xao về giải bóng đá sân nhỏ do Ban thể dục thể thao và Câu lạc bộ thiếu nhi phối hợp tổ chức trong những ngày sắp tới. Ðây là giải bóng đá chào mừng ngày 22 tháng 12, ngày thành lập Quân đội nhân dân.

Lần đầu tiên, các cầu thủ chân đất dưới mười lăm tuổi được tham gia một giải bóng đá có quy mô “người lớn” như vậy.

Theo điều lệ giải quy định, các trận thi đấu sẽ diễn ra trên sân bóng có kích thước bằng phân nửa sân của người lớn. Cầu thủ mỗi bên là bảy người, tính luôn thủ môn. Mỗi trận đấu sẽ diễn ra trong hai hiệp, mỗi hiệp 30 phút.

Vòng đầu của giải là cuộc đua tranh ráo riết giữa các đội bóng khu phố trong từng phường. Hai đội bóng nhất nhì sẽ được chọn tham gia đội tuyển phường để đi thi đấu cấp quận. Các đội hạng ba trở xuống coi như “chầu rìa” ở vòng hai. Do tính chất “khốc liệt” đó mà ngay từ khi thông báo của Ban tổ chức giải vừa phát ra, khắp các ngõ hẻm, đường phố dậy lên một không khí sôi nổi, nhộn nhịp. Các cầu thủ nhỏ tuổi lao vào tập luyện, bất kể giờ giấc.

Ở đội “Mũi tên vàng”, các chú nhóc cũng khẩn trương không kém. Bây giờ, ngoài những ngày tập dượt ở sân bóng phường theo lịch quy định, tụi nó còn tranh thủ ở lại trường sau giờ học, tập kỹ thuật trên sân xi-măng.

Thêm Bình Luận