Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Tất cả khán giả theo dõi đều nín thở khi Liêm đột phá qua Hải và Thăng rồi đột ngột dứt mạnh. Thủ môn Lưu Kim Hoàng nghiến răng đấm bóng văng trở lại. Bóng tới ngay chân Ðức. Ðức sút không cần chỉnh bóng. Bóng lại trúng chân hậu vê Thăng, bật ra. Minh nhí ngã người sút vô-lê cực mạnh. Lưu Kim Hoàng bó tay, nhìn bóng bay qua người. Các cổ động viên đội Hải Quan chưa kịp vỗ tay thì bóng chạm xà ngang dội lại. Hậu vệ Cảng Sài Gòn rối mòng mòng, không biết phải kèm chân sút nào của đối phương. Nguy cơ thường trực đe dọa khung thành. Cầu thủ Hải Quan lại được bóng, Hồ Thanh Dũng dứt sấm sét. Bóng lại trúng cột dọc.

Khán giả hồi hộp muốn đứng tim y như đang coi phim tình báo. Ông già dù đen đấm tay vô ngực: - Làm như khung thành này bị ếm bùa hay sao ấy!

Còn Tân thì đang trải qua một cơn đau tim. Nó thót bụng lại rồi thở ra rồi thót bụng lại, lo lắng cho đội nhà như chính tính mạng mình bị đe dọa. Anh Sáu cũng căng thẳng ghê lắm, nhưng anh không biểu lộ ra ngoài như Tân.

Nhưng nỗi bồn chồn hốt hoảng của Tân cũng như sự trầm tĩnh của anh Sáu không giúp ích được gì cho đội Cảng đang bối rối trong cơn hiểm nghèo.

Như những người đi săn quyết không chịu về tay không, các cầu thủ Hải Quan vẫn kiên trì áp đảo. Thắng lợi trong tầm tay thường kí©h thí©ɧ con người cố gắng vượt mức và thường được đền đáp xứng đáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tới cú sút thứ năm của đối phương thì thủ môn Lưu Kim Hoàng đành bất lực. Trái bóng bay sát cột dọc như tên bắn, không cách gì với tới.

Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau.

Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt.

Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đỗi chỗ cho nhau. Như một đứa trẻ, ông già dù đen bay vυ"t lên khỏi chổ ngồi, còn bay cao hơn thằng Tân khi nãy. Ông vẫy dù như thể chim đập cánh, hăng hái đến nỗi rớt một chiếc dép xuống “trần gian”. Và như thể để hòa vào hạnh phúc tươi tắn của chủ, chiếc dép vui vẻ đập “bốp” một cái lên đầu cô gái ngồi dưới thấp. Cô gái giật bắn người, tưởng trời sập, cục cà rem văng ra khỏi miệng, hớn hở chui tọt vào cổ áo của một anh chàng ngồi dưới nữa khiến anh này tưởng mình lên cơn sốt rét đột ngột. May mắn cho ông già dù đen, thứ nhất là nhờ ổng... già, thứ hai là hai nạn nhân xấu số kia đều là cổ động viên của đội Hải Quan, do đó họ thông cảm với niềm vui quá đáng của ổng chớ nếu không thì lôi thôi to. Còn các cổ động viên của đội Cảng thì ngược lại, mặt mày buồn thiu. Dù vậy, trong số họ vẫn có người vỗ tay trước bàn thắng của đối phương. Như anh Sáu chẳng hạn. Cùng với ông già dù đen, anh vỗ tay rất lâu. Nhác thấy thằng Tân bất động, vẻ mặt rầu rĩ pha lẫn hậm hực, anh nheo mắt hỏi:

- Sao em không vỗ tay? Bàn thắng vừa rồi không đẹp hả?

Tân đáp, nó không nhìn anh Sáu:

- Em chỉ vỗ tay cho đội Cảng.

Anh Sáu nhận xét:

- Như vậy là thiếu tinh thần thể thao.

Tân vẫn khăng khăng:

- Mình ủng hộ đội nào thì mình vỗ tay cho đội đó chớ!

- Nhưng ủng hộ đội này đâu phải là lạnh nhạt, thờ ơ với tài nghệ của đội kia.

- Nhưng em không thích vỗ tay khi Hải Quan đá lọt lưới Cảng.

- Vậy là sai! Trước hết, người ta tới sân vận động để coi đá bóng, để thưởng thức nghệ thuật điều khiển trái bóng của cầu thủ. Trước những pha dàn xếp ngoạn mục, những cú đi bóng lắt léo, những cú sút tuyệt kỹ không cần biết của phe nào, người xem chân chính đều cảm thấy rung động và vỗ tay tán thưởng. Bởi vì bóng đá là môn thể thao phục vụ con người, em hiểu không?

Tân nửa hiểu nửa không. Một mặt nó công nhận anh Sáu nói có lý, mặt khác nó cảm thấy rất vô lý khi phải vỗ tay mừng đội Hải Quan đá vô gôn đội Cảng. Nó quay sang Hùng bụi:

- Nè mày, khi đội Sở Công Nghiệp của mày bị đội nào đó “để” 1-0, mày có vỗ tay không?

Hùng bụi giơ cùi chỏ ra:

- Vỗ cái này này! Ở đó mà vỗ tay!

- Còn mày thì sao? - Tân hỏi Minh Mông Cổ - Mày ủng hộ đội nào?

- Tao không ủng hộ đội nào hết. Tao cưng các đội thành phố ngang nhau. Khi nào đội thành phố đá với các đội ở tỉnh khác thì tao ủng hộ đội thành phố, còn thành phố đυ.ng thành phố thi đội nào thắng cũng đuợc.

Minh Mông Cổ trả lời nghe chán phèo. Tân lại ngó xuống sân. Nó cảm thấy ý kiến của Hùng bụi gần gũi với nó hơn ý kiến của anh Sáu, dù là anh Sáu nói có vẻ hợp lý hơn.

Dưới sân, hai đội vẫn thay phiên nhau tấn công. Trận đấu đã trở về trạng thái cân bằng. Dần dần, đội Hải Quan tỏ ra núng thế hơn, nhất là từ khi Tần bị chấn thương phải ra sân. Ðội Cảng gần như dồn hết đội hình lên phần sân dối phương. Phan Hữu Phát của đội Cảng tỏ ra xuất sắc ở cánh mặt, liên tục tạo nên những pha sóng gió trong vùng cấm địa Hải Quan. Cặp chân cuả Hồ Thủy và cái đầu của trung phong Thòn thường xuyên uy hϊếp khung thành đối phương. Nhưng thủ môn Vũ Nhật Thành trong một chiều sung sức đã cản phá có hiệu quả những cú kết thúc hiểm hóc của đội Cảng, tỏ ra là một tấm lá chắn vững chắc.

Trong tình hình thế trận chỉ diễn ra trên nửa sân đó, thình lình hậu vệ Toản của đội Hải Quan cướp được bóng và chuyền dài lên phía trước. Bóng rớt sau lưng hàng phòng ngự đội Cảng, lúc này đang dàn hàng ngang ở vạch vôi giữa sân. Tiền đạo Liêm băng lên như một cơn trốt xoáy, bứt qua khỏi các hậu vệ Cảng Sài Gòn, đuổi theo bóng. Sau một thoáng bất ngờ trước đòn phản công chớp nhoáng của đối phương, các hậu vệ đội Cảng choàng tỉnh co giò đuổi theo Liêm.

Các cổ động viên đội Cảng muốn rớt tim ra ngoài khi chứng kiến cảnh rượt bắt vô vọng của hậu vệ đội nhà. Liêm chạy như tên bắn, bỏ đối thủ sau lưng khoảng ba, bốn thước, đang cắm đầu cắm cổ dẫn bóng thẳng vô gôn Lưu Kim Hoàng như ngựa phi về đích. Lưu Kim Hoàng có vẻ lúng túng, nửa muốn đứng trong gôn, nửa muốn chạy ra truy cản đối phương. Và khi anh ta quyết định rời khung thành thì bóng đã lọt vô góc cao bên trái, kéo theo những tràng vỗ tay như sấm dậy trên các khán đài.

Ông già dù đen một lần nữa bay lên. Nhưng lần này, trước khi bay, ông cẩn thận tuột dép cầm nơi tay.

Tiếp thu ý kiến của anh Sáu, Tân vỗ tay đàng hoàng. Nhưng tay nó vỗ mà mắt nó buồn rầu nhìn đám mũ, nón tung lên khắp bốn mặt khán đài như bươm bướm. Rồi nó nhìn lên bảng số. Tỉ số 2-1 như đóng đinh vô ngực nó. Chợt nó la lên:

- Ðồ ăn hại! Có mấy con số mà cũng không biết đường treo!

Tân la chói lói làm Hùng bụi giựt mình, quay lại: - Gì vậy mày?

Tân chỉ tay lên bảng số bên khán đài D, càu nhàu:

- Mày coi tụi nó gắn số kìa!

Ý thằng Tân muốn nói đến mấy đứa nhỏ chuyên lo việc thay số trên hai bảng ghi điểm. Hùng bụi nhìn theo tay chỉ của bạn, ngơ ngác hỏi:

- Có gì đâu?

- Tỉ số gắn lộn mèo vậy mà mày kêu không có gì! - Tân gắt.

Hùng bụi lại nheo mắt dòm lên bảng số:

- Thì 2-1 là đúng rồi chớ gì nữa!

- Mày không chịu để ý gì hết trơn! Hải Quan thắng Cảng 2-1 mà trên kia lại ghi Cảng thắng Hải Quan 2-1, vậy mà không có gì hả? Hùng bụi gật gù: - À đúng rồi! Vậy mà tao không nhìn ra!

Nói xong, Hùng bụi vội vã nhìn xuống sân. Nó sợ thằng Tân cao hứng chỉ một hàng chữ khác.

Nhưng Tân cũng mắc nhìn xuống sân. Nó theo dõi trận đấu và chờ đội Cảng gỡ hòa.

Ðội Cảng không gỡ hòa nổi. Tỉ số cách biệt mong manh đó vẫn giữ nguyên đến hết trận mặc dù trong hiệp hai, đội Cảng có đến ba cơ hội ghi bàn. Hồ Thủy, Thà, rồi Thòn thay nhau sút chệch cột dọc và thử độ cứng của xà ngang.

Tiếng còi chấm dứt trận đấu vừa vang lên, khán giả lục tục đứng dậy, ồn ào chen chúc nhau ra cửa. Hùng bụi và Minh Mông Cổ cũng chen theo dòng người. Anh Sáu và Tân ngồi yên tại chỗ. Khi dòng người đã thưa thớt, hai anh em mới đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi sân vận động, không ai nói với nhau một câu nào.

Thêm Bình Luận