Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Hùng bụi tự dưng thốt lên bằng một giọng tức tối:

- Nhưng không chơi ở đây thì biết đá ở đâu?

Anh Long nhướn mắt:

- Sao lại không biết ở đâu? Tại sao các em không chơi ở sân vận động của phường?

- Hừ, anh nói nghe dễ lắm! - Sơn cao làu bàu - Ở đó là chỗ người lớn đá chớ con nít đâu có dám vác bóng tới.

- Bậy! - Anh Long vỗ hai tay vào nhau - Người lớn đá thì cũng có giờ giấc chớ! Mình chia giờ ra mà chơi. Được rồi, để anh bàn với ủy ban và bộ phận thể dục thể thao...

Anh Long chưa kịp nói hết câu, tụi nhỏ đã nhảy cẫng lên:

- Thiệt không anh? Thiệt không anh?

- Thiệt chớ sao không!

Tụi nhỏ vẫn tía lia:

- Anh nhớ hỏi lẹ lẹ nha!

Anh Long mỉm cười:

- Được rồi, anh sẽ hỏi lẹ lẹ. Nhưng các em nhớ là từ giờ cho tới khi anh trả lời, các em không đuợc mang bóng ra đường đá nữa, nhớ chưa?

Tụi nhỏ đồng thanh:

- Dạ nhớ.

- Cũng không được đánh lộn đánh lạo, nghe không?

- Dạ nghe. Anh Long hài lòng quay đi. Nhưng trước khi đi, anh dặn:

- Chiều mai khoảng ba giờ các em cứ tới sân vận động đợi anh nghe. Anh hy vọng sẽ có tin mừng cho các em.

Tụi nhỏ tiễn anh Long bằng một tràng vỗ tay phấn khởi.

Hùng bụi chạy lại bắt tay thằng Tân làm lành:

- Thôi, coi như không có gì xảy ra nghe mày!

Tân không đáp, nhưng tay nó siết chặt tay Hùng bụi.

Đằng kia, thằng Sĩ đang ôm vai thằng Hoàng, thì thầm xin lỗi.

Bầu trời tự dưng xanh hơn. Các chú nhóc quên hết giận dỗi, chúng ngồi xích lại với nhau, sôi nổi bàn tán về ngày mai, về cái sân vận động "người lớn" mà anh Long đã hứa là sẽ can thiệp để cho chúng nó được vẫy vùng.

Chưa tới ba giờ chiều, trời còn nắng chang chang, các cầu thủ của hai đội "Mũi tên vàng" và "Sư tử" đã tới ngồi chầu rìa cạnh sân bóng phường 2, chờ tới lượt mình.

Thời gian gần dây nhờ sự can thiệp của anh Long, các cầu thủ hè phố này đã được xếp lịch tập dượt tại sân bóng "người lớn" từ ba đến năm giờ chiều trong các ngày thứ hai và thứ sáu mỗi tuần. Còn chiều thứ năm thì tùy theo tình hình sân bãi, các chú nhóc có thể được sắp xếp đá "ké" vào giữa hai cữ dượt của các đội bóng thanh niên. Những nạn nhân đau khổ cư ngụ hai bên cửa hàng bách hóa thoạt đầu không hiểu sự tình làm sao mà "lũ tiểu yêu" biến mất đột ngột như vậy và sau đó dĩ nhiên là họ rất thích thú khi biết Đoàn thanh niên phường đã giải quyết được tụ điểm sinh hoạt cho các chú bé hiếu động.

Trong khi đó thì "lũ tiểu yêu" đã dời địa bàn hoạt động của mình về sân bóng của phường, cũng với một sự thích thú không kém. Thực ra, cái sân bóng này chỉ mới được thành lập cách nay khoảng ba tháng. Đoàn viên thanh niên trong phường được huy động, với cuốc xẻng trên tay, san phẳng một bãi đất trống vốn trước đây là một trại nuôi gà công nghiệp bị bỏ hoang làm sân vận động. Trong vòng một tuần, cái miếng đất lớn đó đã được cải tạo thành một sân bóng đàng hoàng.

Vừa ra đời xong, sân bóng đã chứng minh ngay sự đóng góp của mình. Các đội bóng lão tướng, và sau đó nữa là các đội bóng thiếu nhi đã lần lượt được phân giờ giấc tập luyện ở đó. Từ sớm tinh mơ đến sâm sẩm tối, sân bóng nhộn nhịp kẻ ra người vào.

Các cầu thủ của hai đội "Mũi tên vàng" và "Sư tử" đặc biệt yêu mến sân bóng "của mình". Ở đây, trên mảnh đất thân thương này, chúng có thể đá thẳng giò thẳng cẳng mà không phải thấp thỏm nhìn theo trái bóng vô kỷ luật đang lao đầu vô cánh cửa kiếng của một chiếc xe hơi chạy ngang bằng đôi mắt sợ hãi. Ôi, ai mà chẳng sung sướиɠ khi được đuổi theo trái bóng thỏa thích mà không phải lo lắng chuẩn bị quơ giầy dép, quần áo chạy tóe khói nếu chẳng may trái bóng lỡ chui vô một khung cửa nào đó bên đường.

Giã từ cửa hàng bách hóa, giã từ vỉa hè, các cầu thủ chúng ta ngồi túm tụm lại với nhau cạnh sân bóng, chờ hai đội thiếu nhi khu phố 3 và khu phố 4 kết thúc trận đấu.

Ở trong sân, các chú nhóc vừa hì hục đuổi theo bóng vừa cãi nhau rần trời. Thậm chí thời gian cãi cọ còn nhiều gấp mấy lần thời gian đá bóng. Điều đó cũng chẳng lạ gì. Trận đấu nào không có trọng tài mà chẳng vậy. Mỗi cầu thủ đều ình là người phân xử công bằng nhất trên sân và khi hai mươi hai người đều là những người công minh hết thì không khí trận đấu trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Trong đám nhằng nhịt các cầu thủ hai bên, một chú nhóc của khu phố 4 moi được bóng ra và dẫn bóng chạy về hướng khung thành đối phương, bên cánh trái. Lập tức hai hậu vệ đội khu phố 3 tách ra khỏi đám đông, hốt hoảng đuổi theo. Khi hai hậu vệ này đuổi theo kịp thì đối phương đã xuống sát lằn biên cuối sân và tạt mạnh bóng vô giữa. Một tiền đạo khác của đội khu phố 4 trờ tới rất đúng lúc. Nhưng cầu thủ này chận bóng không dính, trái bóng nẩy haị, ba lần một cách ngỗ ngược, nhất quyết không chịu tuân phục đôi chân kém kỹ thuật kia. Nhưng cuối cùng thì tiền đạo này cũng khống chế được bóng và tiếp tục dẫn vô vùng cấm địa đối phương, chuẩn bị sút. Trong diễn biến tích tắc đó, ngay đến tinh mắt như tác giả cũng không nhận ra được là khi trái bóng nẩy tưng tưng, nó đã chạm vô phần nào của thân thể người tiền đạo khu phố 4. Nhưng một hậu vệ khu phố 3 đã la lên một cách quả quyết:

- Me rồi! Bóng nẩy trúng tay thằng Đạo rồi!

Thằng Đạo, tức kẻ bị tố cáo, chân vẫn không ngừng dẫn bóng, còn miệng cũng la lên, thậm chí còn la to hơn đối thủ: - Không có me! Không có me! Bóng trúng đùi mà!

Hậu vệ khu phố 3 vẫn khăng khăng:

- Ăn gian! Bóng trúng cùi chỏ rõ ràng!

Cả đội khu phố 3 cũng đồng thanh:

- Me rồi! Để xuống đá phạt đi!

Đội khu phố 4 không chịu thua, đồng lòng đáp lại:

- Không me! Đồ ăn gian!

Trong tư thế cực kỳ thuận lợi ngay trước khung thành đối phương, Đạo không muốn nói qua nói lại dây dưa, nó co chân định sút. Nhưng ngay lúc đó, một hậu vệ khu phố 3 vọt tới lượm trái bóng kẹp vô nách, hô to:

- Me rồi! Để trái bóng lại chỗ khi nãy, đá lên!

Bị giựt mất bóng trong chân, Đạo tức tối chạy lại: - Mày me thì có! Đang đá mà mày cầm bóng lên, chơi vậy đó hả?

Một đứa bên khu phố 4 phụ họa:

- Bên mày bị phạt đền rồi! Ai biểu chạm tay trong vùng cấm địa!

- Phạt đền cái con khỉ! - Bên khu phố 3 cãi lại - Bên mày me trước chưa phạt là may!

- Dẹp! Thôi nghỉ! Tụi tao không thèm đá nữa!

- Nghỉ thì nghỉ! Tao cũng cóc thèm chơi với tụi ăn gian!

Những tiếng nói gay gắt thốt lên. Không khí vô cùng căng thẳng. Nhưng miệng thì nói vậy chớ không đứa nào muốn nghỉ. Cuối cùng, thằng Sinh, đội trưởng đội khu phố 4 đành phải nhượng bộ để duy trì trận đấu:

- Thôi, tụi mày trả bóng về gôn đi, coi như bỏ trái phạt vừa rồi.

Chỉ đợi có vậy, bọn nhóc lập tức tản ra, bố trí lại đội hình. Trước khi thủ môn đối phương đá bóng lên, Sinh còn dặn lại:

- Tao giao hẹn trước à nghe! Không được cầm bóng lên khi chưa có tiếng còi của...

Đang nói tới đó, Sinh sực nhớ là trận đấu không có trọng tài. Nó ngắc ngứ trong cổ họng rồi im bặt.

Chợt nó nhìn thấy thằng Tân và Hùng bụi đang ngồi bên ngoài, liền kêu lớn:p>

- Ê, đứa nào vô làm trọng tài giùm chút, tụi bây!

Tình ngó Quân:

- Trúng nghề rồi đó mày! Ra sân đi!

Bị chọc quê, Quân gầm lên:

- Tao không có giỡn với mày à nghe!

Tình cười hì hì:

- Tao nói thiệt chớ giỡn hồi nào!

Dương khều Hùng bụi:

- Mày làm trọng tài giùm tụi nó đi!

Hùng bụi rùn vai:

- Thôi, tao ớn làm trọng tài lắm.

Dương nháy mắt:

- Trọng tài là cha mẹ mà! Khoái thấy mồ!

Thêm Bình Luận