Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Khán giả bây giờ dã khá đông. Bọn nhóc trong khu vực chẳng bao lâu đã biết tin về trận đấu "võ đài", vội vàng bỏ hết mọi công chuyện, kéo tới bu quanh vòng trong vòng ngoài, đông như kiến. Không khí đấu trường bỗng chốc sôi động hẳn lên với những tràng vỗ tay, những lời bàn tán, khích bác, đánh cuộc ầm ĩ của những khán giả nhiệt tình.

Hai vị thủ lĩnh là Hùng bụi và thằng Tân hồi hộp theo dõi "gà nhà", không ngừng mách nước, nhưng lúc này hai đấu thủ đã mệt nhoài nên không còn nghe thấy bất cứ lời khuyên bảo không ngoan nào nữa, cứ vặt cổ nhau một cách vô hiệu. Bất thình lình, Tình chợt thấy con đường dẫn đến chiến thắng mở ra trước mắt mình. Số là thằng Sĩ đang tính đổi thế đứng, nhưng nó mới chụm hai chân lại một chỗ, chưa kịp dang ra thì Tình đã nhanh chân đệm một đòn ngay phía sau đầu gối nó khiến nó té ngữa. Ở bên ngoài tụi "Mũi tên vàng" hò reo dậy đất:

- Hết sẩy Tình ơi! Cho nó đi tàu bay cho nó biết!

Thịnh giơ hai tay lên trời, hoan hô: - Số dách! Thế võ "đốn cây đánh cọp" của mày độc lắm!

Thực ra thì cú đệm của Tình chẳng có tên tuổi gì hết, nhưng thằng Thịnh thấy giống như động tác đốn cây nên nó bịa ra cái thế võ đó để lấy le với tụi "Sư tử" và bọn nhóc đứng chung quanh.

Nhưng Sĩ mặc dù té xuống, vẫn túm chặt cổ áo Tình không buông ra, nên Tình bị kéo theo đà té của đối thủ. Tình cố gượng lại, nó tìm cách gỡ tay Sĩ, hai chân loạng choạng chỏi trên mặt đất, mông chổng lên trời. Trong tình huống ngoạn mục đó - Sĩ nằm ngửa dưới đất mà tay vẫn không buông đối thủ, còn Tình ở trong tư thế đít cao đầu thấp vẫn không chịu té - thì bất thình lình Sơn cao thò chân gạt mạnh chân Tình khiến thằng này mất thăng bằng, té chồng lền người thằng Sĩ luôn.

- Hai đánh một, đồ hèn!

Thằng Dũng hét lên và bay vô người Sơn cao cùng lúc nắm đấm bung ra. Vì hai đứa đứng gần nhau, Sơn cao không kịp tránh, lãnh nguyên một cú đấm vô sườn. Nó nhăn mặt chịu đau, vung tay trả đòn.

Cuộc xung đột bùng nổ giữa Dũng và Sơn cao như dấu hiệu mở đầu ột sự ấu đả loạn xạ giữa hai phe. Các cầu thủ đội "Mũi tên vàng" và "Sư tử" lập tức nhảy vào nhau, tay đấm chân đá vung vít, không kể trời đất gì nữa.

Tân và Hùng bụi đang hăm hở kéo lưng quần của nhau thì bị hai cánh tay cứng rắn gạt ra và chúng nghe một tiếng quát dõng dạc:

- Buông ra!

Dưới sức mạnh của tiếng quát và nhất là của hai cánh tay rắn rỏi kia, hai đứa bất đắc dĩ phải dừng lại. Hùng bụi trố mắt dòm, không biết kẻ can thiệp là ai. Nhưng Tân thì nhận ra ngay đó là anh Long, phụ trách thiếu nhi ở phường. Nó than thầm trong bụng: "Chết rồi! Ảnh biết mặt mình, rủi ảnh vô báo với nhà trường tụi mình đi đánh lộn ngoài đường thì nguy to!".

Như hai thủ lĩnh của chúng, các cặp võ sĩ lần lượt bị tách ra và cuối cùng phe nào đứng về phe nấy, gườm gườm nhìn nhau. Anh Long đứng ở giữa ra lệnh:

- Nào, bây giờ các em trả lời đi! Tại sao lại đánh nhau?

Hai phe đều im lặng, chỉ có những tiếng khịt mũi.

Anh Long chỉ thằng Tân:

- Tân, em nói trước đi! Tại sao?

Thấy anh Long chỉ ngay mình, Tân biết không thể trốn tránh được nữa, nó bước lên một bước, rụt rè trình bày:

- Tại hôm qua tụi nó đánh thằng Hoàng bên phe em...

Anh Long nghiêm mặt:

- Em là đội viên thiếu niên tiền phong sao lại gọi bạn là tụi nó và thằng?

Tân hoảng hồn, vội sửa lại;

- Dạ, các bạn ấy đánh bạn Hoàng...

Anh Long ngắt lời:

- Các bạn ấy là ai?

Tân tố cáo:

- Chính là bạn Sĩ ạ!

Anh Long đưa mắt nhìn mấy chú nhóc đội "Sư tử", hỏi:

- Sĩ là em nào?

Sĩ bước ra:

- Là tui đây!

Anh Long nhăn mặt:

- Sao em lại xưng tui? Nói chuyện với người lớn thì phải xưng em chớ!

Sĩ bướng bĩnh:

- Tui xưng tui trước giờ quen rồi!

- Thì bây giờ em sửa lại đi! Sao, em hay tui?

Sĩ đang lưỡng lự thì Long quắn đứng sau lưng nói khẽ "Mày cứ xưng em đại đi, coi sao! Đâu có chết ai mà sợ!". Sĩ gục gặc đầu, nó nhìn anh Long:

- Thôi, xưng em... cũng được!

- Anh Long mỉm cười hỏi tiếp:

- Tại sao em đánh bạn Hoàng? Bạn bè sao lại đánh nhau?

Sĩ gãi đầu đáp:

- Tại nó...

- Bạn ấy chớ! - Anh Long sữa lại.

Sĩ nhìn anh Long với vẻ khó chịu. Nhưng rồi cuối cùng nó cũng chịu sửa:

- Ừ thì... bạn ấy...

- Bạn ấy làm sao?

- Bạn ấy phản bội chớ sao!

Anh Long ngạc nhiên:

- Cái gì? Phản bội là sao? Thằng Sĩ hùng hồn giải thích tại sao thằng Hoàng trở thành kẻ phản bội và nó đã trừng trị xứng đáng kẻ đó như thế nào.

Anh Long gật gù chăm chú nghe. Khi Sĩ đọc xong bản cáo trạng, anh thở dài:

- Em làm vậy là không được. Trước hết, đánh nhau đã là sai, nhất là đánh một người không gây sự với mình. Thứ hai gọi bạn Hoàng là phản bội thì không đúng đâu. Các em mỗi người đều có quyền chọn bạn mà chơi, không ai có quyền ép buộc.

Anh Long đằng hắng một tiếng rồi hói tiếp:

- Bây giờ anh hỏi các em ở khu phố 2 một câu thôi. Tại sao bạn Hoàng không bắt gôn cho đội của các em!

Các chú nhóc đội "Sư tử" lúng túng. Chúng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

Hoàng đột nhiên lên tiếng:

- Em không chơi với các bạn ấy vì các bạn ấy chuyên môn chửi bậy, lại hút thuốc đánh bài...

Anh Long đột nhiên khoát tay:

- Thôi, được rồi, chuyện ấy ta sẽ bàn đến sau. Còn bây giờ...

Anh liếc nhìn hai đống dép mà đội "Sư tử" dựng gôn và nhìn trái bóng nhựa nằm lăn lóc sát bờ tường, nghiêm giọng hỏi:p>

- Các em ngày nào cũng đá bóng hả?

Tân trả lời:

- Thường thì hai ngày đá một lần, anh!

- Đá ở ngay đây? Mặt anh Long sầm xuống nhưng Tân vẫ vô tình không để ý, nó khoe:

- Dạ, đá ở đây "đã" lắm anh!

- Hừ, "đã"! Banh văng ra đường thì sao?

- Thì tụi em chạy ra lượm, dễ ợt.

- Không sợ xe đυ.ng hả?

- Xe không đυ.ng đâu anh! Xe thấy tụi em là nó tự động tránh liền.

Anh Long "hừm" một tiếng:

- Hay quá hả? Nhưng nếu có một bữa nào xe đυ.ng thì sao?

Tân ấp úng:

- Nếu xe đυ.ng thì... thì... mà xe không đυ.ng đâu anh!

- Hừ, biết đâu! Thôi được rồi, coi như xe không đυ.ng đi, nhưng đá ở chỗ này, chắc là có khi các em đá vô nhà người ta phải không?p>

Mặt Tân biến sắc:

- Cũng có vài lần... nhưng ít lắm...

- Hừ, ít lắm! Rồi lại sút bóng trúng người đi đường nữa chớ hả? Làm gì khỏi!

- Dạ cũng ít lắm.

- Ít lắm tức là có chớ gì? - Dạ có, nhưng... ít lắm.

Không khí mỗi lúc một ngột ngạt. Tụi nhóc cảm thấy nếu cuộc đối thoại càng kéo dài thì bao nhiêu tội trạng của chúng sẽ bị, kê khai không sót một chi tiết, nhưng lúc này muốn rút lui cũng không thể được.

Anh Long vẫn chưa tha:

- Còn những người đi bộ thì sao?

Tân ngơ ngác:

- Nhưng người đi bộ nào ạ?

- Thôi đừng làm bộ! Những người qua lại trên lề đường này chớ những người nào nữa.

- Thì họ cứ đi như thường chớ sao ạ.

- Còn các em thì cứ đá? - Anh Long nhếch mép.

Tân vẫn tỏ ra ngây thơ:

- Thì cứ đá chớ sao ạ.

- Rồi các em sút bóng vô người ta?

- Cũng ít lắm.

- Cũng ít lắm! - Anh Long bực mình - Nghĩa là có sút trúng, phải không?

- Thì trúng chớ sao ạ!

- Chớ sao ạ, chớ sao ạ! Thiệt là tai hại! Đá bóng ngoài vỉa hè! Gây ra đủ thứ rắc rối mà các em không biết xấu hổ hả?

Thêm Bình Luận