Trước Vòng Chung Kết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dưới sân, các cầu thủ Hải Quan ôm nhau. Trên khán đài, thằng Tân ôm mặt. Sự huyên náo bùng nổ và lan truyền trong đám đông không thua gì lúc nãy. Nhưng trên các gương mặt, niềm vui và nỗi buồn đã đổi  …
Xem Thêm

Chộp được cơ hội ngàn vàng, Sĩ và Sơn cao liền nhanh nhẩu hùa theo:

- Nếu vậy, tụi tao cũng không thèm uống!

Trong thoáng mắt, ba tên bợm nhậu" bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng trên vai. Không đứa nào ngờ mình lại thoát ra khỏi tình cảnh hiểm nghèo với một lý do chính đáng và dễ dàng đến vậy.

Chỉ có Long quắn là bị dằn vặt. Nó nghĩ tại mình không chịu uống nên tụi kia không chịu uống theo và như vậy nó đã vô tình đánh mất "niềm vui nhậu nhẹt" của bạn bè. Do đó, nó ăn hột vịt lộn mà chẳng thấy ngon lành gì. Trong khi ba đứa kia vừa nhai nhồm nhoàm vừa cười đùa ầm ĩ, khác vẻ căng thẳng lo âu vừa rồi.

Thoáng chốc bốn cái hột vịt lộn chỉ còn bốn cái vỏ trống rỗng, chỉ có chai rượu là gần như còn nguyên vẹn. Hùng bụi kêu tính tiền.

- Ba mươi đồng! - Bà chủ quán bước ra - Ủa, sao lít rượu còn y vậy?

Hùng bụi than phiền:

- Tại rượu dở quá dì ơi!

- Đừng có nói bá láp! Rượu hạng nhất của người ta mà cậu la dở.

- Thiệt đó! Bữa trước tụi tui uống đằng kia, rượu ngon hơn nhiều!

Bà chủ chìa tay ra:

- Vậy bữa sau mấy cậu lại đằng kia uống. Giờ trả tiền đây!

Bốn chú nhóc kéo nhau ra khỏi quán vội vàng như trốn nợ.

Những cặp mắt của đám khách ngó theo như những cái đinh nhọn chích vô mông khiến không đứa nào dám đi chậm lại.

Thiệt gặp bữa chẳng ra gì! - Sĩ lầm bầm nguyền rủa. Bỗng nó vấp phải một cục đá, loạng choạng suýt nữa chúi nhủi vô hàng rào bên đường.

- A, nó xỉn rồi tụi mày ơi! - Long quắn reo lên.

Sĩ làm giống hệt mấy người say. Thấy hay hay, Hùng bụi và Sơn cao lập tức bắt chước, đi đứng té tới té lui, miệng lải nhải:

- Ông mà bắt được nó ông đập cho nát xương!

Dĩ nhiên chữ "nó" ở đây không nhằm ám chỉ một nhân vật nào, các chú nhóc này chỉ giả bộ say và bắt chước người lớn, lặp lại những câu mà các tên bợm nhậu hay lè nhè lúc say khước mà thôi.

Nhưng khổ nỗi, ở trên đời thường xảy ra những chuyện trớ trêu. Đúng vào lúc các chú nhóc đang hứng chí diễn trò say rượu thì thằng Hoàng đi học về ngang. Số là thằng này ngoài các giờ học buổi sáng, còn đi học thêm mỗi tuần ba buổi chiều. - Ông bắt nó ông "uýnh" cho bỏ mẹ!

Đang lảm nhảm, Sĩ chợt sáng mắt lên:

- A, nó tới kìa! Ông bắt nó lại mới được!

Sơn cao hăng tiết:

- Để đó tao cho nó biết tay!

Trong tích tắc, thằng Hoàng bị bao vây. Mặt nó lộ vẻ hoang mang:

- Tụi mày làm gì vậy?

- Tụi tao muốn vầy nè!

Vừa nói, Sĩ vừa co chân đá đít thằng Hoàng. Thằng này nắm chặt cặp, kêu lên:

- Mày làm gì kỳ vậy?

- Ừ đó!

Sĩ cười khẩy, đá thêm cái nữa, lần này đã cảnh giác trước, Hoàng né người qua một bên, tránh khỏi. Không dè Sơn cao đứng sau lưng xô tới một cái khiến nó lảo đảo. Hoàng vừa tức lại vừa sợ:

- Đồ hèn! Tụi mày ỷ đông hϊếp yếu!

- Cần quái gì ỷ đông! Mình tao đủ ăn thua với mày!

Vừa nói Sĩ vừa nhanh nhẹn nhảy tới tát thằng Hoàng một cái bốp. Vì bất ngờ, Hoàng không kịp tránh đỡ, bị tát một cái muốn nảy đom đóm mắt. Nó lùi lại, vung tay lên tính nhảy xổ vô thằng Sĩ nhưng rồi thấy địch thủ tới bốn đứa mà mình chỉ có một, biết có đánh nhau cũng lỗ, nó ngần ngừ một thoáng rồi xốc cặp, vọt qua vòng vây chạy thẳng về nhà. Nó nghe đằng sau tụi kia cười hô hố và có đứa nào đó nói "Cho đáng đời cái thằng xé lẻ!". Hoàng biết là tụi "Sư tử" nhắc đến chuyện nó bắt gôn cho đội "Mũi tên vàng". "Đồ mất dạy!" - Hoàng nghiến răng chửi thầm, nó vừa chạy vừa khóc.

Sáng hôm sau, tin thằng Hoàng bị tụi "Sư Tử" vây đánh lan ra trong đội "Mũi tên vàng" thành một làn sóng phẫn nộ ghê gớm. Suốt buổi học, không đứa nào tập trung được đầu óc vô bài giảng của cô giáo. Đứa nào cũng cảm thấy đây là một hành động xúc phạm nặng nề đến danh dự của đội bóng, một món nợ không thể nào bỏ qua.

Tới giờ ra chơi, tụi nó không ùa ra sân như thường lệ mà ngồi tập trung một chỗ trong lớp, thi nhau lên án tụi du côn "Sư Tử".

- Đúng là một lũ hèn! Đá không lại người ta bèn giở trò mất dạy! - Dương tức tối.

Thằng Tân mặt đỏ nhừ:

- Bốn đứa đánh một, đúng là bọn tồi!

Cả thằng Quân là đứa yếu nhất trong đám cũng thu nắm đấm, tuyên bố:

- Phải cho tụi nó biết thế nào là mũi tên vàng!

Tân gật đầu:

- Phải chơi cho tới cùng! Phải cho tụi nó biết bọn mình không phải chỉ biết có đá bóng!

- Đúng! - Tình kêu lên - Nếu mình im vụ này, tụi nó sẽ được thể coi thường mình cho coi!

Không khí đầy vẻ sôi nổi, khích động như một đoàn quân sắp lên đường dẹp giặc. Thằng Hoàng, tức nạn nhân, là đứa duy nhất không có ý kiến gì nhưng khi tụi bạn hỏi "Mày dám chơi không?", nó đồng ý liền.

Tới trưa, lúc ra về, Thịnh cảm thấy bầu máu nóng của mình có nguội đi đôi chút, nó đi sát thằng Quân, nói khẽ:

- Tao thấy tụi nó bự con quá mày ơi!

Quân thật thà xác nhận:

- Chớ sao! Tụi nó bự gấp đôi tụi mình lận.

Thịnh lo âu hỏi:

- Vậy mình đánh làm sao lại?

Quân hoa tay:

- Không lại cũng đánh! Không lẽ để tụi nó cỡi lên cổ mình!

Thấy thằng Quân hăng quá, Thịnh đằng hắng một tiếng, nói bâng quơ:

- Thằng Hùng bụi đánh lộn "chiến" lắm nha mày!

Quân như sực hiểu ra, nó nhìn trân trân thằng Thịnh:

- Bộ mày sợ không dám đánh hả?

Thịnh ấp úng:

- Đánh thì dánh, sức mấy mà sợ! Tao chỉ nói vậy để tụi mình cảnh giác thôi. Chớ tao thì ngán gì tụi nó!

Bốn giờ rưỡi chiều, khi cửa hàng bách hóa vừa đóng cửa, đội bóng "Mũi tên vàng" lục tục kéo ra. Tụi nó xuất hiện sớm hơn thường lệ nửa tiếng đồng hồ. Đáng lẽ, theo sự hẹn trước, chiều nay là trận đấu giữa đội "Mũi tên vàng" và đội "Sư tử". Nhưng trên thực tế, các chú nhóc khu phố 1 đang nóng lòng chờ tụi "Sư tử" tới để "giải quyết" món nợ hôm qua.

Phải nửa giờ nữa tụi "Sư tử" mới tới.

Các chú nhóc đang sờ tay nắn chân ước lượng sức mạnh của mình. Dũng vung tay ra trước mặt:

- Tao mà đấm thì Sơn cao chỉ có nước bò càng.

Tình nhảy đá một cú song phi, miệng hô:p>

- Võ Vô-vi-nam đó mày! Chú tao dạy cho tao. Lát nừa tao sẽ bay kẹp cổ Thuận ròm vật xuống đất.

Thịnh đang múa may tính nói "Tao sẽ khóa tay Thuận ròm" nhưng thấy thằng Tình đã giành mất tên yếu nhất của đội "Sư tử" rồi, nên nó thả tay xuống, không còn hứng chí ra oai nữa. Ở sát vách tường, thằng Thành đang đứng lò cò một chân, hai tay thủ thế, khoe với thằng Dương:

- Đây là thế võ "Kim kê độc lập" ác liệt lắm đó mày.

Dương cười hô hố, chọc:

- Mày thủ thế giống hệt con gà trống què ở nhà tao!

Thành quả quyết:

- Thiệt mà, chính tao nghe cái ông võ sư ở cạnh nhà tao nói!

- Bộ ổng dạy võ ày hả?

- Đâu có, tao thấy ổng múa võ, tao dòm qua hàng rào học lóm.

Dương "xì" một tiếng, thất vọng:

- Tưởng sao, võ học lóm mà đánh với đấm ra cái khỉ gì.

Thành chụm năm ngón tay lại, nhấp tới nhấp lui trước mặt, nói:

- Đừng tưởng bở! Thế võ này độc lắm nghe mày. Mấy ngón tay y như mỏ gà, nó mổ trúng một cái là đui mắt liền. Kê là gà mà!

Trong lúc các "võ sĩ" đang say sưa khoe tài thì thằng Thịnh báo động:

- Ê, tụi nó tới kìa!

Các chú nhóc lập tức ngừng múa may, quay đầu dòm.

Đội "Sư tử" do Hùng bụi dẫn đầu đang đi tới.

Từ xa, Hùng bụi đã kêu lên:

- Tới sớm vậy mấy "huynh"?

Thêm Bình Luận