Chương 39

Hạ Đình Vãn nhanh chóng lắc đầu với Triệu Nam Thù, ý bảo cậu không nên manh động, sau đó cúi đầu mở cửa chiếc Bentley.

Bãi đỗ xe dưới đất của TBN vốn ẩm thấp, khí lạnh trong xe xộc vào mặt khiến Hạ Đình Vãn không khỏi run nhẹ một cái.

Trong xe rất tối, một thanh niên mặc áo sơ mi đỏ thẫm đang ngồi bên trong.

Lúc cửa xe mở ra, ánh sáng lọt vào một chút, mặt người đó chia thành hai nửa sáng tối, nom có vẻ âm hiểm.

“Hạ ảnh đế, lâu rồi không gặp nhỉ. Vào trong ngồi chút đi.”

Hạ Đình Vãn cảm thấy dường như mình đang bị một con rắn nhìn chằm chằm, trên người bỗng dính dớp một tầng vừa nặng vừa dày, đồng thời cảm giác khó chịu cũng xốc lên.

Nhưng dù y không tình nguyện đến thế nào thì vẫn phải im lặng ngồi vào rồi đóng cửa xe lại.

Không gian trên xe không quá nhỏ hẹp, nhưng mùi nước hoa Cổ Long gay mũi trên người Diệp Bỉnh Văn xộc tới, cộng với một tiếng “Hạ ảnh đế” không có ý tốt kia khiến cho Hạ Đình Vãn cảm thấy hít thở không thông.

“Diệp thiếu gia.” Y cẩn thận duy trì một khoảng cách với Diệp Bỉnh Văn, nhẹ giọng chào hỏi: “Cho hỏi anh tìm tôi có việc gì không?”

“Xì.” Diệp Bỉnh Văn cười lạnh một tiếng: “Quay đầu lại nhìn tôi.”

Hạ Đình Vãn chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời quay đầu lại nhìn thẳng vào Diệp Bỉnh Văn.

Có lẽ người này chỉ nhỏ hơn Tô Ngôn chừng một hai tuổi, tướng mạo cũng coi như tạm được, nhưng năm năm qua có lẽ vì gã ta tửu sắc vô độ, nên trông khuôn mặt già hơn Tô Ngôn rất nhiều. Làn da và đôi môi gã tái nhợt không hề khỏe khoắn, bọng mắt hơi hõm vào. Bề ngoài như vậy khiến chiếc áo đỏ thắm đang mặc càng làm khí sắc của gã phù phiếm khó coi hơn.

Hạ Đình Vãn gần như phải huy động tất cả kỹ năng diễn xuất mình sở hữu mới có thể gắng gượng không để lộ vẻ ghét bỏ.

Diệp Bỉnh Văn cũng dùng đôi mắt hẹp dài nhìn Hạ Đình Vãn chằm chằm, trong đôi mắt của gã tràn ngập giễu cợt trần trụi: “Nhìn cậu này, tính tình tốt hơn trước đây nhiều lắm nhỉ, xem ra con người sẽ thay đổi, đúng không? Có Tô Ngôn làm chỗ dựa nên ngông cuồng đến mức không thèm nhìn thẳng tôi. Giờ bị Tô Ngôn vứt bỏ thì lại cung cung kính kính gọi Diệp thiếu gia —“

“Mày đúng là kẻ hai mặt, đồ đĩ đực.”

Nghe được ba chữ kia, Hạ Đình Vãn bất giác mở to hai mắt, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Diệp Bỉnh Văn.

Y như bị quất mạnh một roi, cảm giác sỉ nhục trước nay chưa từng có ùa đến, thiêu đốt bên trong thân thể.

“Sao? Mất hứng hả? Mới giả vờ xong giờ đã hết nhịn nổi rồi à?”

Thấy Hạ Đình Vãn tức giận, nụ cười trên mặt Diệp Bỉnh Văn lại càng đậm. Ngón tay lạnh như băng của gã tàn nhẫn siết chặt lấy cằm Hạ Đình Vãn ép y phải nhìn gã, tay kia thì chậm rãi ve vuốt vết sẹo trên mặt y, cười hì hì: “Thằng đĩ đực, Tô Ngôn chịch mày năm năm, chịch đến chán luôn rồi, giờ mày phải làm sao đây?”

“Buông ra.”

Nghe thấy tên Tô Ngôn từ trong miệng kẻ này, Hạ Đình Vãn gần như muốn ói. Y vẫn không kiềm chế được bản thân mà cố sức đẩy Diệp Bỉnh Văn ra.

Diệp Bỉnh Văn nhìn y, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.

“Bốp!”

Bỗng nhiên gã tát một cái vào mặt Hạ Đình Vãn.

Diệp Bỉnh Văn dùng sức rất mạnh, Hạ Đình Vãn không kịp phản ứng, đầu y đập mạnh vào lưng ghế trước, mắt nổ đom đóm.

“Mày chơi tao đúng không?”

Diệp Bỉnh Văn kéo Hạ Đình Vãn dậy, sau đó lại giơ tay tát một cái nữa.

Rốt cuộc gã ta không giả vờ tươi cười nữa, cơn tức giận khiến hai bên thái dương gã gồ lên gân xanh. Trong ánh sáng mờ ảo trên xe, nom gã cực kỳ dữ tợn: “Làm tao mất mặt đúng không? Bò lên được người Tô Ngôn thì dám láo toét với tao đúng không – Mày là cái thá gì? Tô Ngôn khinh thường tao, nhưng đến mày mà cũng dám coi khinh tao hả?”

Lúc bị đánh Hạ Đình Vãn bất cẩn cắn phải khoang miệng, mùi máu tanh trào lên, trong khoảnh khắc đó cảm giác bỏng rát đau đớn trên mặt đã lấn át nỗi nhục nhã và khiếp hãi.

Trong buồng xe chật chội, y nhìn Diệp Bỉnh Văn đang phẫn nộ bừng bừng, chỉ biết run rẩy lùi về sau.

Có lẽ nét mặt sợ hãi của Hạ Đình Vãn khiến Diệp Bỉnh Văn thoải mái hơn nhiều. Gã không động thủ nữa, giọng điệu cũng chậm lại, lần nữa cười cười: “Lúc đang đắc ý mặt mũi của mày đẹp lắm, đến Tô Ngôn cũng bị mày câu dẫn năm năm – Tao cũng phải giật mình đấy, chẳng qua chỉ là một con hát nho nhỏ, những người như bọn tao sao để vào mắt được. Dù xinh đẹp bao nhiêu thì vẫn sẽ luôn bắt được vào tay, cần gì phải kết hôn. Rốt cuộc thì mày có gì đặc biệt, hả?”

Nói đoạn Diệp Bỉnh Văn lại nghiền ngẫm xoa xoa cằm: “Mông rất khít, rất sung sức à? Tao thật sự rất tò mò, có thể khiến Hanh Thái Tô Ngôn chơi hơn năm năm mới chán thì chắc phải có gì đó hơn người chứ, tao thấy mình cũng phải nếm thử mới được.”

Hạ Đình Vãn cảm thấy ánh mắt Diệp Bỉnh Văn nhìn mình tựa như một con rắn đang theo dõi con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn sống nuốt tươi y.

Y bất lực co rúm lại ở góc xe, run rẩy muốn mở cửa, thế nhưng lại phát hiện cửa xe đã khóa lại, mà người đang ngồi ở vị trí tài xế căn bản không hề quay đầu.

“Anh để, để tôi ra ngoài…”

Giọng Hạ Đình Vãn run lẩy bẩy, vừa mở miệng nỗi tuyệt vọng đã trào lên nhấn chìm y.

Đây là một câu nói vô lực xiết bao, y ngang nhiên bị kẻ khác giam giữ trong một chiếc xe sang, bị đánh đập, bị nhục mạ, nhưng lại bất lực không thể làm gì.

Không còn sự che chở của Tô Ngôn, kiêu ngạo và tự tôn của y có thể dễ dàng bị kẻ khác dẫm đạp nát bấy đến vậy.

Ngoại trừ chịu thua, y vốn không còn sự lựa chọn nào khác.

Hạ Đình Vãn thống khổ cúi đầu thì thào: “Xin anh, Diệp thiếu gia, hãy để tôi ra ngoài.”

Nghe xong Diệp Bỉnh Văn bỗng nở nụ cười: “Yên tâm, tao sẽ không cưỡng ép mày đâu. Mày không xứng, một gương mặt bị hủy có thể khiến tao có hứng thú được ư?”

” Hạ Đình Vãn, ngày đó mày khiến tao mất mặt, những thứ liên quan đến Tô Ngôn mày phải trả lại toàn bộ cho tao… Tao chờ ngày mày tự mình chủ động đến xin tao đ*t mày.”

Diệp Bỉnh Văn từ tốn chỉnh lại áo sơ mi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn rồi gằn từng chữ: “Đến lúc đó, tao sẽ trói mày trên giường, để mày quỳ dưới háng tao cầu xin tha thứ như một con chó, nghe rõ chưa?”