Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Và Sau Ly Hôn

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Làm gì thế –” Nhất thời Hạ Đình Vãn khựng lại, sắc mặt cũng không tốt lắm: “TBN cố ý đúng không?”

Để y và Lý Khải Văn cùng tham gia một show thực tế, rõ ràng là muốn cà khịa.

Cái lần y và Lý Khải Văn bị chụp ảnh hôn môi, ngay hôm sau đã lên trang đầu.

Khi đó Tô Ngôn vẫn đang đi công tác không ở thành phố H. Chờ đến khi Hạ Đình Vãn tỉnh rượu đọc được tin tức mới phát hiện trên báo viết đủ thứ – Lôi chuyện Tô Ngôn viết thư tình ra mỉa mai một phen, có báo bịa đặt nói y và Lý Khải Văn đã sớm đong đưa với nhau, có chỗ lại đoán y và Tô Ngôn sắp thỏa thuận ly dị, nhưng nhiều hơn cả là chỉ trích y kết hôn rồi mà không đứng đắn.

Kỳ thật y và Lý Khải Văn chẳng có gì cả, chẳng qua là uống nhiều quá nên có tham gia chơi Truth or Dare trong một party, kết quả lại mơ màng hôn nhau một cái, còn bị kẻ xấu cố ý chụp lại.

Nhưng không thể trách người ta viết linh tinh được, đúng là y cũng chơi đến high lắm rồi. Lúc trước y vẫn luôn bị chụp lại khi đi night club đêm khuya, hoặc là Triệu Nam Thù đến đón, hoặc là tài xế của Tô Ngôn đến, những chuyện này liên tục xảy ra khiến truyền thông có logic của chính mình.

Lúc ấy Hạ Đình Vãn gặp nút thắt trong công việc, y cảm thấy rất phiền muộn nên dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, Triệu Nam Thù và Chu Ngưỡng đều không quản được.

Đương nhiên Tô Ngôn cũng đã nói với y, nhưng không cứng rắn. Y cáu kỉnh lên, nói với Tô Ngôn đừng có quản hết mọi thứ và ép buộc mình. Tô Ngôn vừa nghe thấy hai chữ ép buộc này thì không nói thêm gì nữa.

Dù sao lúc ấy y cũng không phạm lỗi gì.

Không phạm lỗi nên y cứ luôn ngang ngược càn quấy, đến khi thật sự phạm sai lầm mới biết sợ.

Sau khi tỉnh rượu, biết đã xảy ra chuyện, y gọi cho Tô Ngôn hơn mười cú điện thoại nhưng anh không nhận; gọi điện thoại cho thư ký Lục anh ta chẳng dám nói gì cả, chỉ nói cho y biết là Tô Ngôn đang rất không vui.

Lúc ở Hương Sơn chờ Tô Ngôn về y có nghĩ đến một vấn đề —

Nếu Tô Ngôn giận dữ đòi ly hôn với mình thì làm sao bây giờ.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó y đã sợ đến mất hồn mất vía.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi cưới nhau Tô Ngôn thật sự giận y.

Nhưng dù thế nào thì đây vẫn là bê bối của y, sau đó y không còn liên lạc với Lý Khải Văn nữa. Nhưng bây giờ hiển nhiên TBN đang định ăn theo độ hot vụ ly hôn của y để khiến tầm mắt công chúng chuyển về đây. Đến lúc đó dù dư luận dễ nghe hay khó nghe, chỉ cần có người bàn tán là đủ tốt rồi.

Lấy việc cá nhân của y để tăng độ hot, Hạ Đình Vãn thật sự không vui.

Hình như Chu Ngưỡng cũng đã đoán trước được phản ứng của Hạ Đình Vãn. Hắn nhún vai, bình tĩnh nói: “Thật ra cậu nên suy nghĩ một chút, mấy năm nay cậu không có tác phẩm gì cả. “Lời cá voi” nổi tiếng cũng khá lâu rồi, hơn nữa còn xảy ra chuyện ly hôn và say rượu lái xe, tuy việc nào cũng là điểm bạo, nhưng không thể nói là tích cực. Nói thật TBN đưa cho cậu vị trí MC không hề do dự, sau đó lại còn đưa ra một mức giá có thể chấp nhận được, đương nhiên họ sẽ muốn lợi dụng những tin bát quái trên người cậu để tạo độ hot rồi. Cách làm này quá bình thường trong giới này, không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa còn có người bàn tán về cậu chứng tỏ dù bất kể thế nào thì trong mắt công chúng cậu vẫn là ngôi sao lớn, việc riêng và đời sống cá nhân của cậu vẫn đáng để chú ý, cái này cũng không tệ —”

Nói đến đây, Chu Ngưỡng thấy Hạ Đình Vãn vẫn im lặng, không khỏi thở dài.

Hắn đẩy kính lên, nghiêm túc nói: “Đình Vãn, cậu có biết địa vị của mình bây giờ rất lúng túng không?”

“Nói cậu thuộc phái thực lực, ngoại trừ “Lời cá voi” cậu lại không còn tác phẩm nào có thể giúp cậu chứng tỏ thực lực nữa. “Tranh đấu” ba năm trước đóng dù là một bộ phim lớn, nhưng danh tiếng lại kém, đến cậu còn nói là mình diễn bộ đó như mộng du, tiếng vang cũng chả có. Lâu lắm rồi cậu không có tác phẩm nào có thể để các nhà phê bình điện ảnh, các tạp chí và truyền thông chính thống thảo luận. Bây giờ cậu thử đi search tên mình đi, kết quả tìm được đều là những từ khóa như say rượu hôn môi, thực hư ngoại tình, say rượu lái xe bị hủy dung, ly hôn – Tôi rất muốn gói cậu vào dáng vẻ trước đây, nâng cậu lên mây, nhưng không có tác phẩm mà tiếp tục xây dựng hình tượng

ảnh đế là xây dựng một nhà cao tầng rỗng tuếch, rất yếu ớt và dễ sụp đổ.”

“Thời thế tạo người, lại nhân lúc thuận buồm xuôi gió nỗ lực đi đến đỉnh cao là rất dễ dàng. Thế nhưng qua tình thế đó mà còn muốn đứng lên thì có lẽ rất khó để bảo toàn dáng vẻ đẹp đẽ như ban đầu. Cậu nói cậu cần kiếm tiền, vậy phải lấy ra thứ gì đó để đổi, nếu như không có cơ hội bày ra thực lực thì ít nhất cũng phải cam lòng lấy mình làm đề tài bàn tán để đổi lấy độ hot. Tự kiếm tiền không phải là chuyện dễ dàng, dù cậu không muốn tiếp nhận, nhưng hiện thực nó vẫn luôn như vậy đấy.”

Nghe được những lời này, ngực Hạ Đình Vãn nặng nề đến mức không thở nổi. Y buồn bực, nhưng không thể nào phản bác được Chu Ngưỡng. Trên tay y đang cầm một điếu thuốc lá, ấy thế mà không còn tâm tình để châm lửa.

Từng câu từng chữ Chu Ngưỡng nói đều đâm thẳng vào tim y.

“Cậu tự suy nghĩ chút đi, tài liệu chi tiết về chương trình tôi sẽ gửi cho Nam Thù, đến lúc đó cậu tìm cậu ta mà lấy.”

Thấy thế, Chu Ngưỡng cũng không khuyên Hạ Đình Vãn nữa. Hai người cứ im lặng mãi cho đến khi ra khỏi nhà hàng rồi nói tạm biệt nhau.

Hạ Đình Vãn đeo kính râm đứng dưới ánh nắng chói chang. Trán y đổ mồ hôi, nhưng y không muốn tránh nắng, chỉ muốn đứng dưới ánh mặt trời thế này một lúc nữa.

Sau khi tin tức say rượu hôn môi nổ ra, ba ngày sau Tô Ngôn mới quay về Hương Sơn.

Ban đầu y còn nghĩ thẳng thắn sẽ được khoan hồng, muốn giải thích với Tô Ngôn rằng mình chỉ uống rượu và tham gia vào trò Truth or Dare mà thôi.

Nhưng Tô Ngôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, cắt ngang lời giải thích của y: “Em đã hôn chưa?”

Y không dám trả lời, Tô Ngôn cũng không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp cởi phắt quần y ra rồi đè lên giường.

Đôi môi mỏng của Tô Ngôn mím thật chặt, đôi mắt hẹp dài cũng nheo lại, nom có phần hung hãn lãnh khốc của một loài động vật họ mèo.

Hạ Đình Vãn chưa từng thấy bộ dáng tức giận đến thế của Tô Ngôn. Y lập tức sợ hãi, y luôn sợ cơn giận của người khác, vì y cảm thấy đi cùng với cơn giận chính là đánh đập và đau đớn, cho nên sợ đến mức òa khóc nức nở nhận sai: “Tiên sinh, em sai rồi, em biết sai rồi. Tiên sinh đừng đánh em mà…”

Tô Ngôn cúi đầu nhìn y, tâm tình cuồn cuộn trong mắt anh không rõ là phẫn nộ hay đau lòng.

Sau đó Tô Ngôn xoạc chân y ra, hung hăng làm tình.

Y đau đến mức vẫn luôn nức nở khóc gọi “Tiên sinh” cầu xin tha thứ, nhưng Tô Ngôn không hề để ý đến. Sau một lát Tô Ngôn lật người y lại bắt y phải quỳ sấp xuống.

Lúc chen vào từ phía sau, Tô Ngôn đánh mông y.

Đã trưởng thành rồi mà vẫn bị người ta đánh mông bôm bốp, Hạ Đình Vãn vừa đau vừa xấu hổ, thế nhưng cảm giác này hoàn toàn bất đồng với khi còn bé.

Đây không phải là đánh đập, mà là dục tình.

Khoái cảm kỳ quái khiến y phủ phục dưới thân Tô Ngôn mà bắn ra.

Tô Ngôn quay mặt y lại, hỏi: “Sau này còn có dám nữa không?”

Hạ Đình Vãn dùng sức lắc đầu. Y cho rằng trừng phạt đã kết thúc, bèn rưng rưng tiến lại gần muốn Tô Ngôn hôn mình, thế nhưng anh lại nghiêng đầu sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Một tháng này tôi sẽ không hôn em.”

Cái tuyên bố giống như trẻ con học mẫu giáo nói “Tớ không thèm để ý đến cậu nữa” vậy mà lại thật sự được thực hiện trong một tháng.

Trong một tháng này Tô Ngôn vẫn làm tình cùng y, nhưng bất kể y ôm Tô Ngôn làm nũng cầu xin tha thứ, ghé vào tai anh liên tục nhận sai thế nào đi chăng nữa, Tô Ngôn cũng không hôn y.

Tô Ngôn bình thường dịu dàng hòa nhã, một khi đã cố chấp thì thật sự nghiêm túc.

Thế nhưng loại nghiêm túc ấy lại thấp thoáng vẻ đáng yêu.

Hạ Đình Vãn nhớ lại, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình thật tịch liêu cô quạnh.

Tô Ngôn sẽ không bao giờ vì những chuyện thế này mà lên giường với y nữa, sẽ không thở hổn hển nói không hôn để phạt y nữa.

Nhưng y chợt rất muốn làm tình với Tô Ngôn.

“CMN.”

Hạ Đình Vãn khẽ mắng một câu, dục vọng đột ngột ào tới khiến y hơi phẫn nộ.

Khoái cảm làm tình đã không có, Tô Ngôn cũng bị y làm mất rồi, cuộc đời y đâu còn thứ gì tốt để mất nữa đâu chứ.

Chu Ngưỡng nói đúng, đã muốn rũ bùn đứng dậy mà còn quan tâm đến sĩ diện là một chuyện hão huyền.

Không có vận may của người thắng, ít nhất y còn có dũng khí thua cuộc.
« Chương TrướcChương Tiếp »