“Nếu như em đã quyết định thì vậy cũng được.”
Tô Ngôn không nói thêm gì. Thật ra Hạ Đình Vãn cũng hiểu với quan hệ bây giờ của hai người, có lẽ họ đã không thể thành thật trò chuyện những điều này được nữa.
“Vậy… Tháng này em có thể đến thêm mấy lần nữa để làm quen với Ninh Ninh một chút, dẫn cậu nhóc ra ngoài chơi này nọ được chứ?”
“Ừm.” Tô Ngôn gật đầu: “Chiều tối dạo này có thể tôi sẽ ở đây, trước khi đến nhớ nói một tiếng cho tôi biết.”
“A, được.”
Nghe xong Hạ Đình Vãn không khỏi ngây ra một lúc. Công việc của Tô Ngôn vẫn luôn bộn bề bận rộn, sau khi kết hôn với y Tô Ngôn đã cố gắng thường xuyên ở nhà, thế nhưng cũng rất ít khi có thời gian nhàn rỗi như bây giờ.
Hạ Đình Vãn nhớ lại một chút, gần đây mỗi lần đến Tô trạch hình như Tô Ngôn vẫn luôn ở nhà.
Nhưng ngẫm lại thì y cũng không tiện hỏi việc riêng của Tô Ngôn. Nghĩ đến đây Hạ Đình Vãn lại đứng lên nói tạm biệt với Tô Ngôn.
Lúc rời khỏi Hương Sơn, Hạ Đình Vãn bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn. Trước đây khi ra nước ngoài nghỉ ngơi với Tô Ngôn, hai người họ đã từng nằm trên bờ cát ở bãi biển tư nhân trò chuyện thâu đêm.
Y lười biếng nói với Tô Ngôn, mình vốn không phải là diễn viên chuyên nghiệp. Phái học viện, phái thực tiễn, mấy thứ đó y chẳng hiểu tí gì cả, mỗi lần phóng viên hỏi đến vấn đề kỹ năng diễn xuất y chỉ muốn giả chết cho xong.
Tô Ngôn nở nụ cười. Anh hôn hôn lỗ tai Hạ Đình Vãn, nói, em là một diễn viên giỏi, chỉ cần nhận được vai diễn thích hợp, nhận được kinh nghiệm trong cuộc sống cá nhân thì em sẽ chạm được vào nhân vật.
Hạ Đình Vãn sáng mắt lên hỏi Tô Ngôn, ví dụ như kiểu nào.
Tô Ngôn ghé vào tai y thấp giọng nói, ví dụ như một cậu bé được khai sáng tình dục muộn màng, vừa khát khao vừa hãi sợ ân ái, bởi thế nên vừa hấp tấp lại mê hoặc.
Y giận dỗi cắn cắn cằm Tô Ngôn, y biết Tô Ngôn đang lấy thời điểm hai người họ mới quen nhau để trêu mình.
Cắn cắn, lại biến thành nô giỡn không kiêng nể gì.
Y và Tô Ngôn cùng hút một điếu thuốc, khói thuốc vấn vít qua đầu ngón tay hai người, tựa như dục vọng bí ẩn. Sau đó họ hôn nhau thật nhiều giữa tiếng sóng biển rì rào.
Y rất nhớ những ngày xưa cũ ấy, những ngày tháng có thể nói thật nhiều lời trong lòng với Tô Ngôn.
Nhìn bên ngoài thì dường như y đã có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện trong cuộc sống, thế nhưng tự sâu trong đáy lòng, y vẫn luyến lưu bịn rịn với mỗi đoạn hồi ức.
Dù lý trí liên tục nhắc nhở y không được nghĩ nữa, nhưng mà hồi ức lại có thể len lỏi vào bất cứ nơi đâu trong đầu y.
Mỗi lần nhớ đến, lòng y luôn đau buốt, thế nhưng vẫn không nhịn được mà muốn tỉ mỉ hồi ức hết lần này đến lần khác, nhớ lại từng cái hôn môi, nhớ đến từng câu tán tỉnh ái ân.
Y như đang tự ngược mình, lúc nào cũng chơi vơi giữa hai bờ ngọt ngào và đau đớn.
Lúc ngồi xe về, Triệu Nam Thù vừa lái xe vừa nói: “Ông chủ, em cảm thấy cái người tên Ôn Tử Thần kia khá là thú vị đấy.”
“Sao thế?” Hạ Đình Vãn hạ cửa sổ xe xuống một ít để gió đêm lùa vào.
“Dùng trực giác nhạy bén của em, cậu ta đang tự biên tự diễn một vở kịch cung đấu.”
Lần này Hạ Đình Vãn không khỏi phì cười vì giọng điệu hài hước của Triệu Nam Thù. Y quay đầu lại nhìn cậu ấy: “Giữa đàn ông cũng có thể có cung đấu à?”
“Đương nhiên là có rồi, anh nghe em phân tích đây này ——” Triệu Nam Thù nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Giả sử bây giờ Tô tiên sinh là hoàng thượng, anh là Hạ quý phi thất sủng, Ôn Tử Thần là Ôn quý nhân vừa tiến cung. Tình huống bây giờ không phải là Ôn quý nhân không muốn để anh đến gần hoàng tử Doãn Ninh, không cho anh tranh thủ tình cảm sau đó đông sơn tái khởi à?”
Mấy hôm nay Triệu Nam Thù đang cuồng phim cung đấu, Hạ Đình Vãn cũng xem mấy tập với cậu, y thấy cũng khá thú vị.
“Vậy cậu xem anh có thể đấu lại Ôn quý nhân không.” Hạ Đình Vãn cũng nghiêm túc phối hợp đặt câu hỏi.
“Đẳng cấp của anh quá nông, một người e là không được.” Triệu Nam Thù làm màu hất hất tóc, lại đạp chân ga: “Nhưng nếu thêm cả em nữa, hai huynh đệ chúng ta song linh hợp bích, anh xuất mỹ mạo, em ra mưu kế, chẳng phải sẽ thu thập được một Ôn quý nhân nho nhỏ thôi sao?”
“Ha ha ha ha…..”
Hạ Đình Vãn cười đau cả bụng, y cũng thấy rất vui, sau đó lại ngốc nghếch lấy tay nhéo má mình tạo ra tình cảnh phù hợp với những gì Triệu Nam Thù nói, bắt đầu diễn: “Tiểu Nam tử, vậy ngươi nói coi, chỉ xét mỹ mạo thì Ôn quý nhân với ta ai đẹp hơn?”
Triệu Nam Thù vừa lúc dừng xe chờ đèn đỏ. Cậu liếc nhìn Hạ Đình Vãn, nét mặt cũng toát lên vẻ sủng ái như gà mẹ già: “Đương nhiên là nhóc lei ngốc này đáng yêu nhất rồi.”
Có một khoảng thời gian Hạ Đình Vãn và Triệu Nam Thù từng làm ổ tại Hương Sơn cùng nhau xem phim Hồng Kông. Hai người họ chẳng học được gì hay ho, chỉ học được hai từ, một là lei, hai là hầu, cứ nói chuyện là phải chêm hết lei lại đến hầu.
*Lei hầu chỉ là hai tiếng đệm trong tiếng Quảng Đông, không có nghĩa gì hếtKhi đó Tô Ngôn đi công tác hơn một tuần, vừa mới về Hạ Đình Vãn đã híp mắt cười nhào vào ngực anh hô một tiếng: “Tô tiên sinh, lei siêu đẹp trai nha.”
Tô Ngôn mặc một bộ tây trang ngay ngắn, thế nhưng bị Hạ Đình Vãn đột nhiên trêu chọc, khuôn mặt anh bỗng hơi ửng đỏ một chút.
Triệu Nam Thù nhớ khi đó Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn thật sự hạnh phúc, dù lòng hơi chua xót, nhưng vẫn thấy thật đơn thuần.
Khi đó cậu thật sự tin rằng hai người họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Thật ra đến bây giờ, niềm tin ấy cũng không hề bị dao động.