- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Trước Và Sau Ly Hôn
- Chương 112
Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 112
Lúc nghe được mấy chữ kia, vẻ mặt Tô Ngôn hơi thay đổi một chút. Anh lập tức nhìn Hạ Đình Vãn bằng đôi mắt sắc bén dò xét của loại động vật họ mèo lúc đi săn.
Hạ Đình Vãn thấy anh không trả lời thì cũng hơi mất mát, nhưng vẫn cúi đầu nghĩ nghĩ rồi quyết định kể lại mọi chuyện từ sau khi ly hôn.
Y biết, mặc dù Tô Ngôn không hỏi nhiều, nhưng những gì y muốn nói rõ thật sự không chỉ là khốn cảnh show thực tế lúc này.
Nói đến việc vì không đủ nhận thức về tiền bạc nên cứ lãng phí, lại còn mua một loạt biệt thự xe sang cho Trương Tuyết Kiều mà phải lâm vào cảnh túng quẫn. Đến lúc muốn chăm sóc cho Doãn Ninh, y mới hoảng sợ phát hiện mình thiếu tiền, bởi vậy sau đó phải thực hiện một quyết định xấu hổ là tham gia show thực tế.
Y vừa kể vừa không nhịn được chà chà ngón tay.
Thừa nhận sự vô dụng và ngây thơ của mình với người đàn ông mình yêu thực sự là một chuyện rất giày vò.
Tô Ngôn vẫn luôn im lặng, chỉ đến khi Hạ Đình Vãn nói mình bị Diệp Bỉnh Văn nhốt vào xe đánh ở bãi đỗ xe, anh đột ngột ngồi thẳng người dậy.
“Đánh chỗ nào?” Tô Ngôn trầm giọng hỏi.
“….” Hạ Đình Vãn chần chừ một lúc.
Tô Ngôn thấy y không mở miệng, bèn duỗi chân xuống dưới mông Hạ Đình Vãn.
Tư thế ngồi quỳ vốn không dễ chịu, còn chưa kịp chuẩn bị, Hạ Đình Vãn đã bị anh dùng chân kéo về phía trước. Y lập tức kinh hoảng ngã xuống, nhưng lại vững vàng tiến vào lòng Tô Ngôn.
Tô Ngôn hỏi lại lần nữa: “Đánh ở chỗ nào?”
Hạ Đình Vãn bị Tô Ngôn ôm chặt, y ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêm túc gần trong gang tấc của anh, nhỏ giọng nói: “Mặt.”
“Gã tát em hai cái.” Hạ Đình Vãn run run, cuối cùng vẫn nói hết.
Cứ nhớ đến cảm giác bị ép buộc vào trong xe, cảm giác bất lực và sợ hãi lúc đối mặt với Diệp Bỉnh Văn trong không gian chật chội kia, nỗi đau đớn nhục nhã và rát bỏng trên mặt khi bị tát mạnh, Hạ Đình Vãn lại thấy kinh hoàng.
Thực ra y đã không còn yếu đuối nữa, đã có thể một mình đối mặt với Diệp Bỉnh Văn mà không thấy sợ sệt.
Nhưng trong ngực Tô Ngôn, y bỗng cảm thấy thật xót xa bủn rủn.
Chim hoàng yến nhỏ đột ngột bị ném ra khỏi nhà, sứt mẻ va chạm trong đất trời xa lạ, rụng mất một chiếc lông vũ hoa lệ.
Da thịt y không bị tổn thương, nhưng khi được trở lại lòng bàn tay của Tô Ngôn, y vẫn không nhịn được mà nũng nịu tố cáo.
“Diệp Bỉnh Văn, đúng không?”
Tô Ngôn chậm rãi lặp lại cái tên kia, gằn từng chữ một.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt màu xám nhạt của anh bỗng hiện lên vẻ âm u hung ác, nom Tô Ngôn như con mãnh thú bị chọc giận để lộ hơi thở nguy hiểm. Mặc dù anh nhanh chóng thu lại, nhưng Hạ Đình Vãn vẫn thấy lưng mình mềm nhũn theo bản năng.
Tô Ngôn vươn tay nâng cằm y lên, nghiêm túc nhìn chăm chú như muốn xuyên qua thời gian để thấy được dấu vết mấy tháng trước.
Qua thật lâu, đôi mắt anh dần nhuốm màu bi thương, khàn giọng nói: “Là lỗi của tôi.”
Tô Ngôn lắc đầu, tiếp tục nói: “Tôi không đoán được việc Doãn Ninh sẽ bị em biết, cũng không ngờ vì thế mà em phải có gánh nặng kinh tế lớn đến vậy, là lỗi của tôi. Tôi…”
“Đúng là tôi hi vọng em có thể có một chút áp lực trong sinh hoạt, trong công việc, muốn để em có thể trưởng thành hơn chút, nhưng mà….”
Ánh mắt anh vừa tức giận vừa đau khổ. Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, ngón tay đang vuốt ve Hạ Đình Vãn cũng run rẩy: “Nhưng tôi không thể chịu được khi thấy em chịu khổ thế này. Đình Đình, có phải tôi đã làm sai rồi không? Tôi luôn luôn chẳng làm được hoàn hảo, luôn để em bị thương tổn.”
“Không phải.” Hạ Đình Vãn dùng sức lắc đầu, y dùng hai tay bao lấy mu bàn tay Tô Ngôn: “Tô Ngôn, không phải, anh hãy nghe em nói này,”
Giọng y hơi run rẩy: “Anh không thể đổ hết thảy mọi chuyện lên đầu mình.”
“Những ngày anh rời khỏi, đúng là em đã trải qua rất nhiều thất bại và hỗn loạn mà từ trước đến giờ vẫn không hề nghĩ tới. Hôm nay khi hạ quyết định muốn nói hết mọi chuyện với anh, khi hồi tưởng lại những sự kiện kia, em không cảm thấy tủi thân và đau lòng quá nhiều nữa. Tô Ngôn, em chỉ muốn nói với anh, mỗi một bước đường mà mình đã đi qua, cho đến bây giờ tim em chưa từng rời bỏ anh.”
“Ban đầu khi mới ly hôn, em vẫn lỗ mãng làm việc theo bản năng, mỗi lần gặp anh em đều muốn cứu vãn. Nhưng một khi anh từ chối, em lại sợ hãi mà lùi một bước, sau đó lại không chịu được, lại quay về cầu xin anh, cứ liên tục nhiều lần như vậy. Bây giờ nghĩ lại em thấy thật ngốc, nhưng mà tim em lại cảm thấy cảm kích vì da mặt em đã dày như vậy. Bởi vì em thật sự không hề từ bỏ —
không từ bỏ nguyện vọng muốn lần nữa ở bên anh.”
“Bởi vì không muốn từ bỏ, nên em không thể không ép mình phải trăn trở nghĩ suy —
Vì sao lại đi đến bước này, em nên làm gì, phải làm thế nào để trưởng thành, nên làm thế nào mới có thể để anh yên lòng về em. Đúng vậy, những đau khổ và buồn bã em trải qua trong ba tháng này thậm chí còn nhiều hơn toàn bộ năm năm quá khứ. Tham gia show thực tế là quyết định sai lầm, bị người ta cắt nối bậy bạ trở thành dáng vẻ bị công kích rất nhiều, còn bị Diệp Bỉnh Văn gài bẫy phải bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, thậm chí đến giờ em vẫn không kiếm ra tiền để đền được…”
Nói đến đây Hạ Đình Vãn khá mất mặt, y cúi đầu xuống khịt mũi một cái, nhưng lập tức lại ngẩng đầu lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Em biết nhất định anh sẽ đau lòng cho em, nhưng em vẫn phải đàng hoàng nói hết cho anh. Bởi vì bây giờ em cảm thấy, hết thảy những thứ này đều không hề gì, thật đấy. Qua năm năm, mười năm nữa quay đầu nhìn lại, chắc chắn em sẽ cảm thấy chúng đều tựa như mây khói thoảng qua… Khoảng thời gian này em đã lần nữa nhận thức lại cuộc đời mình, cũng quen biết rất nhiều người. Suy nghĩ cho kỹ, thật ra cuộc sống của mỗi người đều có rất nhiều sứt sẹo và bất đắc dĩ. Kỷ Triển cố gắng như vậy mà vẫn phải thừa nhận thất vọng khi không hài lòng về âm nhạc; Hình Nhạc, Hình Nhạc, nhất định trong lòng anh ấy có khát vọng mãnh liệt quá đỗi, nên thà cam chịu ngược đãi tàn nhẫn cũng muốn để Thiều Quang nâng đỡ mình. Cuộc đời của tất cả mọi người là thế, phải tìm được phương hướng tiến lên trong đau khổ và thất bại, lại cố gắng bước tiếp.”
“Tô Ngôn, anh quá yêu em, nhưng anh không phải là thần linh. Anh không thể đảo ngược quy luật vận hành của thế giới này được —
Quá trình trưởng thành của tất cả mọi người đều đi kèm với đau khổ, em cũng không thể ngoại lệ.”
Tô Ngôn im lặng nhìn Hạ Đình Vãn, hình như anh không thể nói nên lời.
Qua hồi lâu, anh mới vươn tay ôm chặt Hạ Đình Vãn vào ngực.
Tim hai người kề sát bên nhau, tiếng đập thình thịch dần dần hòa một nhịp.
“Còn thiếu tiền không?”
Tô Ngôn không hỏi gì khác, chỉ trầm giọng hỏi một câu như vậy.
“Thiếu…”
Hạ Đình Vãn thẳng thắn gật gật đầu: “Thiếu cực kỳ, không đền nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, lại còn sắp thuê không được ekip quan hệ xã hội nữa cơ.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Mượn anh.”
Hạ Đình Vãn tránh khỏi cái ôm của Tô Ngôn, y chớp chớp mắt, sau đó tiến lại nhẹ nhàng thì thầm bên tai Tô Ngôn: “Trước tiên lấy thịt đền, sau đó kiếm tiền trả lại.”
Tô Ngôn nở nụ cười, đường rãnh trên cằm cũng trở nên sâu hơn, đẹp mắt hơn.
Anh cũng thì thầm như Hạ Đình Vãn: “Cho nên mới nói muốn dùng miệng phục vụ tôi? Có mục đích, đúng không?”
Hạ Đình Vãn hơi thẹn thùng nở nụ cười, y ghé vào ngực Tô Ngôn: “Còn nữa.”
“Gần như em chưa từng dùng miệng cho anh.” Y gục đầu xuống, tủi thân nói thầm: “Em không muốn anh nhớ kỹ người khác.”
HÌnh như y lo lắng Tô Ngôn sẽ nghĩ đến chuyện khác bèn lập tức lắc đầu giải thích: “Không phải em còn để ý, mà là…”
Y nghiến răng, trên mặt bỗng nhuộm một tầng đỏ ửng, sau đó lấy dũng khí nghiêm túc nói: “Tiên sinh, chỗ đó là của một mình em. Từ nay về sau anh chỉ có thể đâm vào trong em, dù là đâm ở đâu đi chăng nữa. Em muốn lần nữa phân chia lãnh địa của mình.”
Tô Ngôn không nói gì.
Hạ Đình Vãn yếu ớt, nhưng trong cái yếu ớt đó lại có sự bền dẻo của dây leo.
Có lẽ việc trực tiếp thổ lộ đã vượt qua hết thảy, y bị kí©h thí©ɧ đến nỗi trong mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ nồng đậm.
Hạ Đình Vãn biết mình không cần chờ đợi câu trả lời nữa, y ngoan ngoãn quỳ xuống giữa hai chân Tô Ngôn rồi dùng tay cởϊ qυầи lót của anh ra.
Bộ phận to lớn nóng rực lập tức bật ra, vì hưng phấn mà lộ ra tính xâm lược sung mãn.
Mặt Hạ Đình Vãn lập tức nóng bừng, thân thể cũng vì thế mà nóng theo.
Y vịn đùi Tô Ngôn nằm xuống, không há miệng ngay mà cẩn thận dán mặt lại gần. Khí tức nóng rừng rực tươi sống giống như có thể bật lên bất cứ lúc nào đang dần hòa chung với hơi thở hổn hển của y.
Sau khi ly hôn, y chưa từng tiếp xúc thân mật với chỗ này đến vậy.
Dù sao thì y vẫn phải xấu hổ thừa nhận, y nhớ Tô Ngôn, cũng nhớ… Cây hàng thô to mà Tô Ngôn dùng để chinh phạt mình.
Tô Ngôn vươn tay nắm lấy mái tóc mềm của Hạ Đình Vãn, hơi thô bạo kéo y tiến lại gần một chút.
Hạ Đình Vãn chỉ đành yếu ớt ngẩng đầu lên, đôi mắt sũng nước.
“Biết làm không?” Tô Ngôn khàn khàn hỏi.
Hạ Đình Vãn dùng sức gật đầu.
Y lần nữa nằm giữa hai chân Tô Ngôn. Đầu tiên y dùng đầu lưỡi thử thăm dò liếʍ láp phần qυყ đầυ chắc nịch, sau đó dần dần liếʍ xuống, vùi mặt thật sâu dưới háng, lại dùng chóp mũi thân mật cọ xát phần gốc.
Lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc y mới dùng một tay đỡ phần thân đứng sừng sững rồi nhẹ nhàng hít một hơi, nhắm mắt nuốt vào.
Tô Ngôn bất giác rên khẽ một tiếng.
Hạ Đình Vãn có thể cảm nhận được cơ thể Tô Ngôn đột ngột căng cứng vì hưng phấn.
Y hơi vội vàng, nhưng kích cỡ cây hàng của Tô Ngôn đâu phải có thể tùy tiện mυ"ŧ trọn được. Lúc khoang miệng đột nhiên bị vật to bự nhồi vào, y lập tức hơi không thở nổi.
Tô Ngôn vươn tay vuốt ve mặt Hạ Đình Vãn, thấp giọng nói: “Thả lỏng nào.”
Hạ Đình Vãn khó chịu nhíu mi.
Y rất muốn nghe lời, nhưng vì quá mức trúc trắc nên vừa thả lỏng đã bị cây hàng to tướng của Tô Ngôn thọc vào sâu trong cổ họng, cảm giác ngạt thở đột ngột khiến bản năng y sợ hãi, vẫn phải phun thứ trong miệng ra.
Cơ thể y run rẩy, cổ họng phát ra tiếng nôn khan, mặt cũng đỏ ửng vì bị sặc, cuối cùng chỉ biết bất lực nhìn về phía Tô Ngôn.
Vẻ mặt Tô Ngôn đang rất kiềm chế, anh nheo mắt lại, có lẽ cảm giác vừa được nhồi vào khoang miệng ấm áp lại bị phun ra thật sự không dễ chịu.
Hạ Đình Vãn khá căm giận chính mình.
Lúc trước y chưa từng nhận ra rằng làm việc này lại khó đến thế.
Nói thật y không thể xem là một bạn giường hợp lệ. Tô Ngôn đã khẩu giao cho y vô số lần, nhưng xưa nay anh chưa từng có bất cứ yêu cầu gì với y.
Y chỉ biết hưởng thụ mà thôi.
Hạ Đình Vãn bỗng thấy thoáng buồn, sau đó lại thử ngậm cái thứ lớn đến mức hơi đáng sợ kia vào miệng.
Vẫn là vô cùng vất vả.
Hàng mi Hạ Đình Vãn ươn ướt run rẩy, cặp xương bướm trên bờ lưng trắng nõn cũng bất giác căng thẳng cong lên.
Vì miệng bị tàn nhẫn nhồi kín, chỉ cần Tô Ngôn khẽ động eo y sẽ cảm thấy dạ dày mình cuộn lên từng cơn đắng nghét khô khốc.
Hạ Đình Vãn vô thức phun ra nuốt vào, khóe mắt đỏ hoe, bỗng hơi muốn khóc.
Y không nói được cảm giác bây giờ của mình là gì. Mặc dù trên các giác quan thì có vẻ rất giày vò, nhưng cơ thể lại cảm thấy rung động vì bị triệt để chiếm đoạt tàn nhẫn.
Hạ Đình Vãn dùng mũi hít thở, y cảm thấy đầu mình đang lơ mơ thiếu dưỡng khí. Trong lúc chìm nổi, y không nhịn được mà thò tay xoa nắn thân dưới của mình, phát hiện thế mà nó cũng đang dựng thẳng một cách hưng phấn.
Ngay lúc này, Tô Ngôn bỗng nắm cằm y buộc y phải há miệng, sau đó rút thứ đang ở trong miệng ra.
Hạ Đình Vãn mơ mơ màng màng, mãi đến khi cảm giác mặt mình đột ngột dán trên ga giường, y mới nhận ra đã bị Tô Ngôn lật người lại, đang nằm quỳ dưới thân người đàn ông này.
“Nâng mông lên.” Tô Ngôn siết eo y.
Giờ phút này, giọng của người đàn ông vốn luôn luôn tỉnh táo tự kiềm chế đang khàn khàn thấm đẫm du͙© vọиɠ nặng nề không cách nào kìm nén được, tay anh dùng sức đến độ Hạ Đình Vãn cảm thấy đau nhức.
Y nhận ra cây hàng có kích thước khổng lồ đang uy hϊếp đặt ngay ở giữa lối vào bờ mông, bèn kinh hoảng muốn bò về phía trước.
“Không được chạy.”
Tô Ngôn mạnh mẽ kéo y về nhấn dưới hông mình, gằn từng chữ: “Nâng mông lên cho tôi.”
Hạ Đình Vãn bỗng thấy sợ hãi như bị một loại động vật họ mèo đặt dưới móng vuốt. Y run lẩy bẩy hạ eo xuống vểnh mông cao hơn, nhưng vẫn run run sợ hãi theo bản năng.
“Bé công đực của tôi, tôi muốn làm em đến nỗi xòe đuôi.”
Tô Ngôn ép người xuống, ý vị thâm trường nói nhỏ bên tai Hạ Đình Vãn.
Nghe thấy lời Tô Ngôn, bụng dưới Hạ Đình Vãn bỗng co lại.
Cơ thể y phát run vì căng thẳng, tư thế chống tay trên giường nhếch mông lên xấu hổ đến độ khiến y thấy hưng phấn.
Chỗ giao giữa bờ mông đang nhếch lên và thắt lưng trắng nõn của Hạ Đình Vãn có hai hõm eo cạn ở hai bên đối xứng. Tô Ngôn dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve vùng lõm xuống xinh xắn chỗ đó: “Bé cưng, em thật hiếm thấy, nghe nói con trai rất ít khi có hõm eo.”
Anh dừng một chút rồi nhẹ nói: “Thật xinh đẹp.”
Hạ Đình Vãn nhịn không được rên lên một tiếng.
Y thường xuyên cảm thấy cách dùng từ của Tô Ngôn rất đặc biệt.
Tô Ngôn nói y rất hiếm thấy. Mặc dù chỉ là từ ngữ bình thường, nhưng lại thật sự khiến y thấy mình như một con chim công đang phát tình.
Chủng loại của y hiếm thấy, vì y là của Tô Ngôn.
Xương cùng của y bỗng tê dại vì ý nghĩ này.
Tô Ngôn cúi người hôn từng tấc từng tấc da thịt dọc theo sống lưng Hạ Đình Vãn từ chỗ thấp nhất, rê dần lên bờ vai và cần cổ.
Hạ Đình Vãn không kìm được mà quay đầu lại dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Tô Ngôn, giống như một con vật nhỏ ngây thơ cọ xát muốn tìm kiếm đôi môi anh.
Lúc này Tô Ngôn tàn nhẫn hơn bình thường rất nhiều, anh đột ngột bóp chặt lấy cổ y, khiến y phải thống khổ ngẩng đầu lên. Vóc người Tô Ngôn cao lớn hơn y, bình thường cũng thấy đỡ, nhưng một khi lên giường sẽ khiến y sợ hãi vì chênh lệch sức mạnh.
Cần cổ Hạ Đình Vãn rất thanh mảnh, chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm trọn, căn bản không thể nào tránh thoát.
Tô Ngôn cúi đầu xuống, chậm rãi ngậm lấy hầu kết Hạ Đình Vãn.
Bộ phận yếu ớt nhất bị bao phủ trong hơi thở nóng rẫy của Tô Ngôn, hàm răng sắc bén đang cọ xát đầy nguy hiểm trên đó. Hạ Đình Vãn vừa đau vừa sợ, lại không nhịn được mà ôm lấy cánh tay Tô Ngôn phát ra một tiếng nghẹn ngào cầu xin tha thứ.
Nhưng Tô Ngôn không chịu dễ dàng buông tha cho y, anh dùng một tay khác lướt dọc theo đường cong cơ thể Hạ Đình Vãn, sau đó dừng lại chốc lát trên xương cùng mẫn cảm, lập tức cong ngón trỏ và ngón giữa tiến thẳng vào hành lang khô khốc kia cậy mạnh khuếch trương trong đó.
Hạ Đình Vãn lập tức không chịu đựng nổi.
Hành lang bí ẩn nửa năm qua không được sử dụng đột nhiên bị tiến vào như vậy khiến đầu gối đang quỳ trên giường của y cũng run bần bật.
“Tiên sinh.”
Hàng mi yếu ớt của Hạ Đình Vãn run run, hai giọt mồ hôi chạy xuôi xuống từ trán: “Hơi đau một chút…”
Hô hấp của Tô Ngôn rất nặng nề, anh không mở miệng đáp lại, chỉ mυ"ŧ thật mạnh vào hầu kết của y, sau đó lại đè y xuống giường rút ngón tay ra.
Hạ Đình Vãn thở dốc mấy hơi, mặc dù hơi đau, nhưng dương v*t vẫn thành thực đứng thẳng như cũ.
Y ngoan ngoãn chờ đợi, nghe thấy tiếng Tô Ngôn đang lấy đồ trong tủ sau lưng, sau đó nhanh chóng cảm nhận được cái lành lạnh của dầu bôi trơn tiếp xúc lối vào giữa khe mông mình.
Hạ Đình Vãn hít vào một hơi, vô thức muốn giãy giụa. Nhưng Tô Ngôn đang cưỡi ngang hông y, y chỉ đành dịu ngoan nằm nhoài trên giường.
Tô Ngôn thấy y quay đầu lại bèn dùng tay trái túm tóc y kéo lên để y ngẩng cao đầu, phần cổ và lưng tạo thành một đường cong hơi hơi run rẩy.
Lấy góc độ này nhìn qua, đường nét thâm thúy trên gương mặt Tô Ngôn bỗng chập chờn, đôi môi đang mím chặt mang theo cảm giác hung hãn hiếm thấy. Ánh trăng soi rọi trên người anh, phác họa đường cong mạnh mẽ rắn chắc.
Hạ Đình Vãn chỉ có thể phát ra vài tiếng hừ nhẹ tủi thân từ trong mũi.
Tô Ngôn cúi xuống dịu dàng hôn lên trán y: “Bảo bối.”
Nghe được hai chữ kia, cơ thể Hạ Đình Vãn như bị điện giật tê dại trong chốc lát. Y bị ghìm lấy phải ngửa đầu lên, bờ môi run nhẹ, ánh mắt ướt sũng khẩn cầu Tô Ngôn vuốt ve an ủi thân mật.
Một tay khác của Tô Ngôn đang chậm rãi mà mạnh mẽ xâm nhập vào trong cửa mình y, vừa đâm thọc và nói: “Trước em nói với tôi, lúc ở Thái Lan em có chút qua lại với Kỷ Triển, em có cơ hội trải qua một cuộc sống khác, là có ý gì?”
Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn lên cái trán đẹp đẽ và chóp mũi khéo léo của y. Giọng anh rất nhẹ, thậm chí ngữ khí cũng ôn hòa. Nhưng lúc nói chuyện, đôi mắt ấy lại rất sáng, giống như một con báo săn hoạt bát nhanh nhẹn trong đêm đang dùng móng vuốt nhấn cơ thể con mồi của mình, thời gian còn lại đều có thể dùng để tra tấn thỏa thích.
Hạ Đình Vãn bất lực nghẹn ngào một tiếng, bờ mông cũng bất giác căng thẳng siết chặt.
Đã lâu thế rồi, vậy mà Tô Ngôn vẫn nhớ rõ từng lời y nói khi tức giận, không sót chữ nào. Y nhớ trước đó Lý Khải Văn có nói đến chuyện sau ba tháng bị Tô Ngôn tìm đến cửa, lại lần nữa khắc sâu cảm nhận Tô Ngôn có thể ghi thù đến nhường nào.
Y thật sự sợ hãi, nhất thời không biết giải thích sao cả.
“Thả lỏng nào.” Tô Ngôn vỗ vỗ mông y, sau đó lại cắn nhẹ lên vành tai rồi thì thầm vào tai y: “Qua lại kiểu gì?”
Tô Ngôn quá quen thuộc với thân thể y, đang lúc nói chuyện, ngón tay anh đã chạm vào điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể y, sau đó nhấn mạnh một cái.
“A… Ưmmm!” Hạ Đình Vãn không kìm được nức nở một tiếng.
Y dùng sức lắc lắc đầu, thở hổn hển nói: “Không qua lại gì cả, cái gì cũng không có.”
Thậm chí y còn không dám nghĩ đây có phải là lời nói dối không nữa.
“Vậy còn Kỷ Triển? Cậu ta thích bé chim công của tôi hả?”
Tô Ngôn chậm rãi hỏi. Anh là kiểu đàn ông rất biết tra hỏi trừng phạt trên giường, âm cuối được đè rất nặng.
Anh khăng khăng không dùng từ “Em”, mà đổi thành một đại từ thay thế triệt để tỏ rõ chủ quyền. Dù không cần bất cứ động tác gì, chỉ cần một câu nói anh đã có thể giam giữ Hạ Đình Vãn thật chặt.
Hạ Đình Vãn bị kɧoáı ©ảʍ và cơn đau tê dại từ điểm G kí©h thí©ɧ đến thất thần. Y không còn cách nào để chống cự nữa, chỉ biết bẽ mặt dùng tay che mặt nghẹn ngào giải thích: “Cậu ấy chỉ, chỉ đề cập đến một lần, nói em đã chia tay rồi, có thể thử với cậu ấy một chút, chỉ thế mà thôi. Em không có… Tiên sinh, em chẳng làm gì cả, em sai, em sai rồi.”
Một mặt y nhận sai, một mặt lại uất ức muốn khóc.
Rõ ràng y không làm gì cả, thế mà trước mặt Tô Ngôn y lại không có lựa chọn nào khác.
Tô Ngôn cười một tiếng thật trầm. Anh rút ngón tay ra, cảm giác trống rỗng đột ngột khiến Hạ Đình Vãn không nhịn được ngã nhoài trên giường, khóc nức nở.
Tô Ngôn lại bắt lấy hai tay y đang che mặt nhấn xuống giường, sau đó đỡ eo y.
Hạ Đình Vãn cảm nhận được dương v*t thô to của Tô Ngôn đang kề sát lối vào bí ẩn, kích thước đó vốn không thể giống ngón tay. Bản năng y cảm thấy sợ hãi, bèn đong đưa chân muốn tránh đi.
Tô Ngôn không sốt ruột cắm thẳng vào, y vừa né đi một chút Tô Ngôn đã ung dung kéo mạnh về, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi thấy y không ngừng chạy trốn nhưng vẫn luôn bị bắt về đúng một chỗ để chờ đợi xâm nhập.
Trên mặt Hạ Đình Vãn không khỏi đỏ ửng lên, tay y bị kìm chặt sau lưng, chỉ đành khó chịu cắn ga giường mới có thể ép mình nhịn xuống những tiếng nghẹn ngào tràn ra từ cổ họng.
Tô Ngôn cúi đầu nhìn bờ lưng đang run lẩy bẩy từng đợt của Hạ Đình Vãn. Trong màn đêm, làn da trắng nõn mịn màng nổi một lớp đỏ ửng thật mỏng, vừa yếu đuối vừa quyến rũ.
Du͙© vọиɠ trong mắt anh cuộn lên, gần như tàn bạo.
Tô Ngôn bỗng đè người xuống hung hăng cắn lên phần gáy mảnh khảnh của Hạ Đình Vãn.
Cú cắn này tuyệt đối không phải là liếʍ láp ôn tồn tán tỉnh.
Hơi thở Tô Ngôn bỏng rẫy, anh giống như một con mãnh thú khát máu, hàm răng cắn ngập thật sâu vào da thịt mỏng manh nơi gáy Hạ Đình Vãn.
Sau đó anh gần như đồng thời nhấn mông Hạ Đình Vãn, chậm rãi vô tình đẩy dương v*t to lớn vào cửa mình chặt khít nóng bỏng.
Lập tức trong cổ họng Hạ Đình Vãn phát ra một tiếng kêu vỡ vụn, toàn thân y run bần bật không thể kìm chế được, chỉ biết cầu xin tha thứ: “Đừng… Đừng mà…”
Tô Ngôn không mềm lòng, anh như một con mèo lớn đang thô bạo ngậm phần thịt mềm nơi cổ con non, muốn cứng rắn tha Hạ Đình Vãn đi.
Nhưng Hạ Đình Vãn vốn không thể chịu được đau đớn nhường này, chỉ biết vừa khóc vừa thuận theo lực cắn của Tô Ngôn mà nâng người lên, cố gắng thẳng lưng ngồi quỳ…
Tư thế này khiến y như tự giơ mông lên cao để lưỡi dao nóng rẫy thô to mạnh mẽ xông vào bên trong cơ thể.
Cách tiến vào này tàn nhẫn quá đỗi.
Có lẽ nhìn thấy con mồi không thể trốn đi đâu được đang cực kỳ nghe lời, rốt cuộc Tô Ngôn mới thỏa mãn mà buông Hạ Đình Vãn ra.
Mắt mi Hạ Đình Vãn ướt nhẹp, cổ y vẫn đang đau nhói, nhưng lối vào giữa đùi vì đột nhiên bị lấp đầy cũng đang run rẩy vì đau đớn.
Y không nhịn được mà lặng lẽ đưa tay luồn qua mông định ngăn trở thế tiến công của thân dưới người đàn ông sau lưng mình, bất lực khẩn cầu: “Chậm một chút, xin anh, chậm một chút…. Sâu quá, ưm a… Tha cho em đi mà…”
“Đình Đình.”
Tô Ngôn quay đầu Hạ Đình Vãn lại rồi nhìn chăm chú vào đôi mắt đào hoa đang ướŧ áŧ những nước của y.
Giọng anh khàn đυ.c, ánh mắt lại sâu lắng nồng nàn, gần như gằn từng chữ một: “Em là của tôi, là của mình tôi.”
Ham muốn chiếm hữu cực đoan có hơi bệnh hoạn đang cháy bừng trong đôi mắt vốn dĩ rất bình tĩnh của anh.
Nói xong, Tô Ngôn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Hạ Đình Vãn.
Nụ hôn này dịu dàng mà miên man dài lâu. Hạ Đình Vãn nghẹn ngào quấn quýt môi lưỡi với Tô Ngôn, vào khoảnh khắc ấy, y hiến tế linh hồn nhỏ bé yếu đuối của mình cho ngọn lửa hừng hực trong mắt Tô Ngôn.
Lần nữa Tô Ngôn ngang ngược đâm cả cây hàng vào trong hành lang ấm sực của Hạ Đình Vãn. Y phát ra một tiếng rêи ɾỉ thật dài, bỗng không còn cầu xin tha thứ nữa, chỉ nức nở khịt mũi một cái, mềm mại dựa vào ngực Tô Ngôn.
Y ngẩng cổ lên khao khát dùng lưỡi liếʍ láp bờ môi anh, cằm anh.
“Em là của anh.” Từng giọt từng giọt nước mắt mằn mặn tuôn xuống, y nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Em yêu anh, tiên sinh. Xin anh… Hãy chơi em thật mãnh liệt.”
Tô Ngôn nheo mắt lại, anh như tiếp nhận sự thần phục của y, cương quyết nhấn mông y lại.
Anh không chỉ mãnh liệt xuyên xỏ, mà khi thì chầm chậm cọ xát, lúc thì bỗng đỉnh thẳng vào điểm nhạy cảm cực hạn sâu trong tràng đạo.
Đau đớn và kɧoáı ©ảʍ tựa như hai bộ mặt của con người, cơ thể Hạ Đình Vãn run rẩy, ngón chân cũng cuộn chặt. Y ôm lấy cánh tay mạnh mẽ của Tô Ngôn, âm thanh rêи ɾỉ càng lúc càng đắm chìm.
Giữa biển du͙© vọиɠ chìm nổi, thật ra y cũng lờ mờ cảm thấy không công bằng.
Y chưa từng phản bội Tô Ngôn.
Y không tự nguyện phải lang thang bên ngoài, thế mà vẫn bị coi là phản nghịch cần phải răn dạy và trừng phạt.
Y bị người đàn ông này tàn nhẫn đánh dấu một lần nữa, giống như năm năm trước lúc vừa kết hôn.
Đây là nghi thức nhất định phải trải qua khi về nhà.
Tô Ngôn không chạm vào phía trước của y, thế mà Hạ Đình Vãn lại cảm thấy mình sắp bắn rồi.
Tư thế ngồi quỳ bị đâm thọc này khiến y cảm thấy vô cùng vất vả, bụng dưới co rúm từng đợt, hai chân cũng run dữ dội hơn. Y chỉ đành ngả về phía sau dựa vào người Tô Ngôn: “Tiên sinh, không, không được rồi…”
Bị thúc đến toàn thân bủn rủn, giọng Hạ Đình Vãn mềm nhũn giống như thấm qua một tầng hơi nước ẩm ướt, y bất giác lẩm bẩm: “Sờ phía trước của em đi tiên sinh, em muốn bắn… Tiên sinh, hôn hôn, hôn em đi.”
Tô Ngôn bật cười, anh dịu dàng ôm lấy Hạ Đình Vãn vào ngực, bỗng tăng tốc độ hông lên.
Hạ Đình Vãn ôm eo Tô Ngôn nức nở đứt quãng. Y nghiêng đầu nhắm mắt lại tìm kiếm bờ môi Tô Ngôn.
Lần này cũng không bị lạnh nhạt nữa, Tô Ngôn cúi đầu xuống hôn y thật sâu.
Rốt cuộc Hạ Đình Vãn không chịu nổi nữa, y phát ra một tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t không kìm được, sau đó ưỡn eo bắn tinh rồi xụi lơ trên giường.
Một phần ý thức nào đó của y như đang nhẹ nhàng bay lên không, đứng trong tầng mây ẩm ướt vô tận để ngắm nhìn thân xác đang giần giật run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ.
Trong ảo giác như thật như giả, y như thực sự biến thành một con công đực nhỏ nhắn xinh xắn, đang co rút phần da giơ cao lông đuôi lên, run rẩy xòe rộng bộ lông diễm lệ.
Nước mắt y bất giác trượt khỏi khóe mắt.
Toàn thân y không ngừng run rẩy nằm sấp xuống, ngón tay siết chặt lấy ga giường.
Giây phút sau khi cao trào lêи đỉиɦ luôn là lúc y yếu ớt nhất.
Cảm giác thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ cực hạn tựa như bỗng nhiên mất trọng lượng trong dải ngân hà lấp lánh vô tận, phải trở lại nhân gian.
Y nhỏ bé xiết bao, nhỏ bé đến gần như hư vô, tựa hạt bụi tan biến chốn trần ai.
Cảm giác này khiến y sợ đến nỗi toàn thân phát run.
“Tôi đang ở bên em.”
Vẫn giống như từng lần trước đó, Tô Ngôn gắt gao ôm y vào lòng, anh dùng sức đến độ khiến y cảm thấy ngực mình bị ép bật lên tiếng gào thét.
Nhưng chỉ có cái ôm thế này mới khiến y thấy mình còn tồn tại.
Hạ Đình Vãn trở tay ôm lấy Tô Ngôn, thỏa thích khóc lên.
Y hung hăng cắn bả vai Tô Ngôn, cắn đến mức giữa răng môi lờ mờ nổi lên mùi máu tươi.
Tô Ngôn rên khẽ một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông y ra.
“Tôi đang ở bên em.”
Tô Ngôn ghét vào tai y lẩm bẩm lặp lại: “Bé chim công yêu dấu của tôi.”
Hạ Đình Vãn nghẹn ngào lên tiếng: “Dạ.”
Yêu đến mức sâu nhất, đau đớn và vui sướиɠ nối liền với nhau.
Một bên ban ơn, một bên cầu được.
Y thích được thuộc về, thích được thuần dưỡng.
Trong thế giới du͙© vọиɠ của y và Tô Ngôn, y không muốn làm một Hạ Đình Vãn tự do nữa.
Y muốn làm chim công của tiên sinh.
Chỉ khi dừng lại trong ngực Tô Ngôn, y mới thấy an toàn.
Tô Ngôn là cây to của y, còn y, y sống trong vòng tuổi Tô Ngôn yêu mình.
_____________
Trong bản raw bên Trường Bội đoạn H này vốn bị cắt đến chỗ Tô Ngôn nói muốn làm Vãn Vãn đến độ xòe đuôi, nhưng chị tác giả yêu quý của chúng ta đã bí mật post đoạn H lên một trang web khác không bị kiểm duyệt. Cùng vỗ tay cho sự có tâm của tác giả nào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Trước Và Sau Ly Hôn
- Chương 112