Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Và Sau Ly Hôn

Chương 105

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Đình Vãn đứng lên, y hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười cảm kích với Hứa Triết, sau đó kiên định nhẹ nhàng nói: “Thầy, em sẽ cởi hết để diễn.”

Mấy năm trước khi quay “Lời cá voi”, vì cảnh khỏa thân nhảy xuống biển cuối cùng kia, Hứa Triết đã làm công tác tư tưởng rất lâu với Hạ Đình Vãn.

Khi đến lúc quay, ngoại trừ Hứa Triết thì cũng chỉ có mấy người quay phim.

Nhưng y vẫn rất để ý.

Khi đó y vẫn chưa thể đối mặt với một thân loang lổ vết thương đến từ tuổi thơ âm u.

Lúc Hạ Đình Vãn khỏa thân bước đến bên giường, ánh mắt Hạ Ngôn Tây liếc nhìn những vết sẹo trên người y một cái, không khỏi ngẩn người.

Nhưng Hạ Đình Vãn lại rất bình tĩnh.

Y đã không còn nghĩ đến vết sẹo trên thân thể, cũng không nghĩ đến cảnh diễn ban nãy của Thời Miểu và Hạ Ngôn Tây, chỉ bình thản nằm trên giường, không hề có suy nghĩ gì khác.

Lúc chờ đợi, y ngẩng lên nhìn Hạ Ngôn Tây, bỗng nhiên nói khẽ: “Vất vả rồi.”

Giây phút ấy Hạ Đình Vãn rất thành khẩn.

Kỳ thực với thân phận ảnh đế của Hạ Ngôn Tây, anh vốn không cần đến buổi casting tự mình đối diễn với người cộng tác với mình. Huống chi một ngày liên tiếp thử sức với bốn diễn viên, dù là một diễn viên chuyên nghiệp thì việc liên tục nhập diễn cũng rất hao tổn tâm thần.

Hình như Hạ Ngôn Tây hơi giật mình, rồi lại lập tức nở một nụ cười ôn hòa, thấp giọng nói: “Không sao.”

Xa xa truyền đến âm thanh đếm ngược của trợ lý.

Ba, hai.

Hô hấp của Hạ Đình Vãn ổn định, y lấy góc độ này nhìn Hạ Ngôn Tây đang ngồi trước giá vẽ, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này chậm rãi chập chờn như bóng trong nước.

Dần dần, biến thành mặt của Từ Vinh.

Một.

Ánh đèn chiếu vào người.

Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, nghiêng người sang, dùng một tay chống đầu nhìn về phía Hạ Ngôn Tây.

Kịch bản tương tự, lần nữa tái hiện.

Hạ Ngôn Tây cầm bút vẽ, vừa vẽ vừa nói: “Tôi không hay vẽ tranh cơ thể người cho lắm, nhất là vẽ đàn ông lại càng không, vì tôi luôn cảm thấy…”

Anh ngước mắt lên lén lút dò xét Hạ Đình Vãn.

Ánh mắt của y vẫn chăm chú, nhưng điểm dừng của đôi mắt lại không giống với Thời Miểu, thứ mà y nhìn, là bờ môi của Hạ Ngôn Tây.

Đôi môi mỏng hình dáng rõ ràng, khẽ mở ra đóng lại, đang thì thầm những lời nhỏ nhẹ với mình.

Thanh âm chảy ra từ trong đó tựa như làn suối mát trong khe núi.

Hạ Đình Vãn vén tóc ra sau tai, hơi nghiêng bả vai về phía Hạ Ngôn Tây, để lộ một bên tai trắng nõn, giống như muốn tập trung nghe rõ hơn những gì Hạ Ngôn Tây nói.

Hạ Ngôn Tây không kìm được mà tiến sát hơn, nhưng lại lập tức lùi về sau.

Anh hắng giọng một cái, “Cố Phi, thật ra cậu rất đẹp, tôi, tôi…”

Giọng của anh không nén được mà run lên.

Hạ Đình Vãn nghe say sưa, nhưng lúc nghe thấy hai từ “Rất đẹp”, đôi mắt y bất giác ảm đạm.

Y nghiêng đầu, cơ thể cũng co rụt lại, sau đó lấy tay hèn nhát che lại vết sẹo bên má phải.

Người trước mặt là người y yêu.

Khi người ấy dùng giọng nói dễ nghe khen y đẹp, y chợt khẽ bối rối.

Y là một kẻ câm không nói được, trên mặt còn có một vết sẹo không mờ.

Giờ khắc này, y hi vọng xiết bao rằng mình không có dáng vẻ ấy.

Hạ Ngôn Tây sững sờ nhìn y, bỗng nhẹ nhàng vươn tay thử thăm dò vuốt ve vết sẹo trên mặt.

Đây là một động tác hoàn toàn không xuất hiện khi diễn với Thời Miểu, cũng không xuất hiện trên kịch bản, nhưng lại tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Hạ Ngôn Tây lắp bắp nói: “Cố Phi, lần đầu gặp được cậu tôi đã cảm thấy thế rồi, nhưng vẫn ngại không nói cho cậu. Cậu đã từng yêu chưa? Ý, ý tôi là, cậu đã… Từng có bạn gái chưa?”

Có lẽ người trước mặt này cũng có tiếng tim đập hoảng loạn như mình.

Hạ Đình Vãn yên lòng, y kề sát vào bàn tay ấm áp của Hạ Ngôn Tây, rũ mắt nở nụ cười thẹn thùng.

Tay y chầm chậm lướt xuống dưới, đặt lên phần eo rồi từ từ vuốt ve bắp đùi lõα ɭồ đang cong lên.

Vị trí ngón trỏ dừng lại chỉ cách bộ phận bí ẩn mập mờ giữa đùi kia mấy centimet.

Hạ Ngôn Tây cúi đầu nhìn y, đôi tay đang vuốt ve gương mặt y lại không kìm được mà run rẩy, lẩm bẩm: “Cậu, cậu đã từng làʍ t̠ìиɦ chưa?”

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng sáng như một ngọn lửa bất chợt bùng lên trong đêm đen.

Năm ngón tay y bỗng tàn nhẫn siết chặt phần thịt mềm bên đùi, vì quá dùng sức mà trên làn da trắng nõn để lại mấy dấu vết đỏ ửng.

Y lắc lắc đầu với Hạ Ngôn Tây, trong cổ họng phát ra vài âm thanh hỗn loạn khô khốc.

Câu trả lời câm lặng hình như không có bất cứ ý nghĩa gì, tựa như du͙© vọиɠ ngột ngạt trong tiết trời ẩm ướt.

Ánh mắt Hạ Ngôn Tây chuyển từ mặt qua cơ thể Hạ Đình Vãn, lại nhìn lên mặt y…

Hầu kết anh lên lên xuống xuống. Trong một nháy mắt, Hạ Đình Vãn gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở trên người Hạ Ngôn Tây đột nhiên trở

nên bỏng rẫy, chân thật đến lạ.

Trong mắt Hạ Ngôn Tây nổi lên màu đỏ đậm như dã thú, anh thì thào nói: “Tôi cũng chưa, tôi cũng chưa, tôi giống như cậu….”

Gã đàn ông vừa nói vừa cởϊ qυầи, động tác xúc động và gấp gáp. Hạ Đình Vãn tiến tới chủ động ôm lấy anh.

Hạ Ngôn Tây hung hăng túm chặt lấy tóc Hạ Đình Vãn, ép y phải ngẩng đầu lên. Nhưng trong giây phút đối mặt, anh lại không kìm chế nổi mà đẩy mạnh Hạ Đình Vãn va vào tường.

Hạ Đình Vãn rên lên một tiếng, còn Hạ Ngôn Tây vừa thực hiện hành vi bạo lực lại há miệng run rẩy nhìn y.

Đôi mắt anh ngập tràn vẻ non nớt đáng thương.

Hạ Đình Vãn như cảm thấy trong ngực mình đang phát ra tiếng rêи ɾỉ không kìm được.

Hạ Ngôn Tây cao lớn, anh tuấn, giữa hai người họ anh vốn nên là người có sức mạnh hơn, đàn ông hơn.

Nhưng vào thời điểm chỉ có hai người họ đối mặt với thế giới tìиɧ ɖu͙© của mình, vào lần đầu tiên thành thật đối mặt với du͙© vọиɠ ngập trời, anh lại chật vật và bất lực quá đỗi.

Hạ Đình Vãn nhìn Hạ Ngôn Tây, trong giây phút ấy, tình yêu dày đặc, ấm áp trước nay chưa từng có bỗng bắt giữ y

lại.

Y đau đến nỗi phải cắn chặt môi, nhưng vẫn vươn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng của Hạ Ngôn Tây từ trên xuống dưới, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ bối rối.

Hạ Ngôn Tây dùng hai tay ôm lấy mặt Hạ Đình Vãn, trong mắt anh ngập tràn nỗi sợ hãi.

Giọt lệ long lanh dần trào dâng nơi mắt Hạ Đình Vãn, y ôm lấy cổ Hạ Ngôn Tây, cả hai người cùng chậm rãi ngã trên chiếc giường đơn chật hẹp.

Y nhìn bờ môi Hạ Ngôn Tây, khẽ nâng cằm lên khát vọng cầu một nụ hôn.

“Đừng sợ…”

Y không thốt lên được lời mình muốn nói, chỉ có thể phát ra những tiếng lẩm bẩm quái dị và tiếng rêи ɾỉ khàn đυ.c từ trong cổ họng.

Cơ thể y mềm mại.

Tình nồng dịu dàng của y gần như quyến rũ, nhưng đồng thời cũng bao dung đến mạnh mẽ khôn cùng.

Anh đừng sợ.

Tôi và anh, chúng ta đều giống nhau.

Cũng cô đơn, cũng tịch mịch.

Tìиɧ ɖu͙© quá sâu, sâu đến độ tựa như nhấn chìm nuốt chửng anh.

Nhưng chúng ta hãy cùng nhau chìm vào đi….

Lên trời, xuống mặt đất, đi vào trong giấc mộng ngọt ngào nhất.

Hạ Ngôn Tây hôn y thật sâu.

Trong nháy mắt đó, dường như Hạ Đình Vãn cảm thấy sự rung động rõ rệt khi hai người họ kết nối với nhau.

Người đàn ông trong ngực y là Từ Vinh, là sắc màu rực rỡ duy nhất trong sinh mệnh cô độc hơn hai mươi năm của y.

Cơ thể Hạ Đình Vãn run rẩy kịch liệt, Hạ Ngôn Tây ôm chặt lấy bờ vai mỏng manh của y, mà bản thân mình cũng bất giác run rẩy theo.

Dần dần, tần suất run rẩy của hai người họ như hòa làm một. Họ không ngừng hôn sâu, trong sự giao thoa chập chờn sáng tối, Hạ Đình Vãn nhìn thấy hàng mi dài rậm của Hạ Ngôn Tây đang run rẩy động tình.

Y nhắm chặt mắt lại, một giọt lệ duy nhất chảy xuống khỏi khóe mắt.

Tìиɧ ɖu͙© kéo dài, tìиɧ ɖu͙© ẩm ướt.

Mưa rào tầm tã thẩm thấu từ trong da thịt đang vấn vít ma sát lẫn nhau, từng giọt từng giọt li ta li ti xuyên qua tầng mây nặng nề…

Hạ xuống nhân gian.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh đèn bỗng nhiên bừng sáng.

Cảnh diễn đã kết thúc, Hạ Đình Vãn ý thức rõ được điều này, nhưng cơ thể vẫn không kìm chế được mà co rúm run lẩy bẩy.

Y mở to mắt nhìn Hạ Ngôn Tây, y cảm thấy mình yếu ớt chưa từng thấy, thậm chí dường như muốn khóc ra thành tiếng.

Trong mắt Hạ Ngôn Tây nổi lên vẻ sâu lắng, mặt đầy xúc động.

Anh cũng không rời khỏi thân thể Hạ Đình Vãn ngay lập tức, mà dùng bàn tay ấm áp dày rộng vuốt ve sau tấm lưng gầy Hạ Đình Vãn, nhẹ giọng nói bên tai y: “Không sao, không sao rồi.”

“Xin lỗi anh.” Hạ Đình Vãn gắng gượng thốt lên ba chữ với Hạ Ngôn Tây, cuối cùng cũng ngồi dậy đi xuống giường.

Giây phút bàn chân chạm đất, y nhận ra cảm giác mất trọng lực ùa tới, mệt mỏi và phấn khởi đan xen cùng một chỗ, khiến y mơ hồ cảm thấy trống rỗng.

Y biết, nếu luận về lực bộc phát, về mỹ mạo, y khó có thể vượt qua Thời Miểu.

Thật sự y không còn trẻ trung như những ngôi sao mới như Thời Miểu.

Nhưng năm tháng, năm tháng liên tiếp trôi qua đã làm y càng có kinh nghiệm tình cảm dày dặn hơn, phong phú hơn.

Diễn xuất đến trình độ này rất khó nói ai đúng ai sai.

Một diễn viên phải đi hơn ngàn vạn dặm đường nhân thế, mới có thể khám phá được một tia mặt trời.

Trái tim con người là một mê cung, chỉ dựa vào thuyết minh đơn giản thì không thể đến đi cuối được.

Y không diễn Cố Phi.

Y để cho mình trở thành Cố Phi.
« Chương TrướcChương Tiếp »