Chương 8: Bất hòa

Một là trốn tránh sự kiểm soát của mẹ, hai là chuyên tâm vào sự nghiệp để lỗ tai có thể thanh tịnh, đối với bọn họ mà nói, đối phương chỉ là tình cờ đúng lúc xuất hiện, không phải người thích hợp nhất.

Giống như những gì Văn Mẫn và Diêu Bồi Lan đã nói, ít nhất là hiểu tận gốc rễ, không cần phải nghi ngờ và tính toán, và nó đã tránh được rất nhiều rắc rối.

Vào đêm trước đám cưới của họ, Diệp Thấm Trác và Trần Phi đi chơi mỗi ngày, anh trai của Trần Phi, Trần Võ, đã mở một quán bar bên sông thành phố Tô Châu. Trong những ngày đó, cô dành nhiều thời gian ở quán bar hơn ở nhà.

Cô trang điểm khói, mặc quần áo gợi cảm và hở hang, chơi game, uống rượu, hút thuốc và tán tỉnh đàn ông, cô làm mọi thứ mà Diêu Bồi Lan cho rằng cô sẽ không làm.

Những năm này, Diêu Bồi Lan cho rằng cô vẫn là một tấm bảng trắng, cô công chúa nhỏ mà bà tự hào nhất, nhưng trên thực tế thì sao? Mặt tối của cô chưa bao giờ được phơi bày với bà, nếu một ngày nào đó Diêu Bồi Lan nhìn thấy con người thật của cô, khó đảm bảo rằng bà sẽ không bị đau tim.

Trần Phi đã nhìn thấy khía cạnh điên rồ của cô, nhiều lần nói với cô: "Tớ thực sự sợ rằng một ngày nào đó cậu bị tinh thần phân liệt."

Có lẽ vì lo lắng loại tương phản này bị bại lộ vào một ngày nào đó nên cô đồng ý kết hôn cùng Phương Duy Văn, sau khi kết hôn, cô cùng anh chuyển đến thành phố A, cách xa Diêu Bồi Lan.

Kỹ năng ngụy trang của cô đủ tốt, cho đến nay Phương Duy Văn vẫn chưa nhìn thấu cô, bất kể là nói chuyện với cô hay ở cùng cô hàng ngày, anh đều coi cô như một đứa trẻ.

Điều này cũng trực tiếp dẫn đến một sự việc đặc biệt nghiêm trọng, anh không đáp ứng được mong muốn của cô.

Lúc này anh đang ở tuổi sung mãn, đối với tình ái hẳn là phóng túng vô độ, nhưng trên thực tế, Phương Duy Văn đối với cô tựa như không ham quá, chỉ có mấy lần làm cũng vẫn theo khuôn phép cũ.

Vào đêm tân hôn, giống như tất cả các cặp vợ chồng mới cưới, bọn họ đã từ bỏ việc làʍ t̠ìиɦ vì quá mệt. Đêm đầu tiên là đêm thứ hai sau khi kết hôn, khi Phương Duy Văn khỏa thân ôm cô, cô có thể cảm nhận được sự do dự của anh.

“Trác Trác.” Anh gọi tên cô, hôn lên cổ cô, tận lực khiến cô thả lỏng.

Khi đó, Diệp Thấm Trác bị ám ảnh bởi cơ thể của anh, đôi mắt cô dán chặt vào bụng dưới của anh, điều này rất hiếm thấy, kích thước của anh so với vẻ ngoài hấp dẫn hơn, cô kích động đến mức run rẩy.

Còn Phương Duy Văn thì cho rằng cô căng thẳng, lúc đó anh thực sự có ảo giác là mình đang cưỡиɠ ɧϊếp một cô bé, mặc dù dáng người của cô chẳng liên quan gì đến một cô bé. Khuôn mặt quyến rũ của người phụ nữ dưới trướng anh mơ hồ giống với khuôn mặt của cô khi còn nhỏ khiến anh cảm thấy như phạm tội ác.

“Hả?” Cô định thần lại, ánh mắt từ bụng dưới dời lên mặt anh.

Phương Duy Văn không biết liệu cô có kinh nghiệm không nhưng trước khi kết hôn Diêu Bồi Lan đã ám chỉ, đại khái là con gái bà ngây thơ và thanh tú, chưa có bạn trai bao giờ, vì vậy cần anh quan tâm và chăm sóc nhiều hơn.

Nhưng khi anh tiến vào trong cô, toàn bộ quá trình đều suôn sẻ và không bị cản trở.

Diệp Thấm Trác vừa vặn bắt gặp sự thất thần của anh vào lúc đó, cô nheo mắt để nhìn kỹ hơn, biểu cảm của anh rất nhanh trở lại bình thường.

Đêm đó cô không ra nhiều nước, điều đó có nghĩa là cô không đủ cảm xúc, cô không những không cao trào mà cuối cùng bức tường bên trong khô khốc cũng không chịu nổi kích thước vượt trội so với người thường của anh, mà cô thậm chí còn kêu lên vài lần vì đau. Phương Duy Văn có vẻ cũng không hứng thú lắm. Anh nhắm mắt khi chạm vào bắn.

Không phải là một đêm đầu tiên thành công.

Cô không biết nhiều về lịch sử tình yêu của Phương Duy Văn, nhưng anh đã bắt đầu hẹn hò khi còn học cấp 2. Trong những năm qua, anh có rất nhiều bạn gái.

Cô đánh giá rằng đây là một người lái xe già có kinh nghiệm, nhưng anh ta không thể phát huy tác dụng của nó trước bông sen trắng nhỏ là cô.

Quá trớn rồi.

Diệp Thấm Trác thực sự đã đoán đúng, trong mắt Phương Duy Văn, cô vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn, anh rất ngạc nhiên khi cô từng có kinh nghiệm, không phải anh để ý trinh tiết, mà là do những lời của Diêu Bồi Lan. Có vẻ như Diệp Thấm Trác không giống như vẻ ngoài của cô.

Đời sống tình cảm của cô anh không biết chút nào, trước khi kết hôn cô cũng không chủ động đề cập, anh cũng không hỏi, dù sao những chuyện đó đều là quá khứ, nhưng hiện tại anh lại có chút tò mò.

Anh chủ động trong những lần ân ái tiếp theo, cô sẽ phối hợp, cô sẽ nâng mông lên đón anh khi va chạm, nhưng ý loạn tình mê chỉ trong nháy mắt, rất nhanh cô sẽ tỉnh táo lại, rụt rè cắn môi sợ hãi mà nhìn anh.

Như thể khoảnh khắc trước đó không phải là cùng một người với khoảnh khắc hiện tại.