Chương 33:

Chương 33:

Ngày hôm sau, Phương Duy Văn thực sự dành nửa ngày để tập lái xe với cô. Khi đó cơn mưa lớn vừa dứt, Diệp Thấm Trác không muốn ra ngoài, cô luôn cảm thấy thời tiết ngột ngạt đến đáng sợ, mỗi giây đều sẽ thở không thông.

“Mưa tạnh rồi, dậy đi thay đồ đi.” Anh kéo cô từ trên sô pha lên, cầm lấy điều khiển tắt điều hòa.

Cô không tình nguyện lên xe, anh lái một mạch ra ngoại ô thành phố. Cơn mưa mùa hè đến rồi đi nhanh chóng, nắng đã ló dạng sau khi trời tạnh mưa.

“Em không thoa kem chống nắng.” Cô nghĩ vừa rồi trời vẫn còn âm u nên không trang điểm sau khi thay quần áo.

“Lái xe cần gì bôi kem chống nắng?” anh tự hỏi.

“Bây giờ anh định đi đâu?”

“Gần công viên Đông Nam có chỗ tập lái xe.”

“Em có bằng lái rồi, không cần tập nữa.”

“Vậy sao em không dám lái xe bây giờ?"

Cô ngậm miệng lại và tập trung chơi điện thoại di động.

Khoảng 20 phút sau, Phương Duy Văn dừng xe và ra hiệu cho cô xuống xe.

Vừa mới mưa xong, trên đường không có người, xe cũng ít, cả đường chỉ có một mình bọn họ.

Cô ngồi vào ghế lái, tay cầm chìa khóa của cô khẽ run, đây có lẽ là di chứng của vụ tai nạn xe cộ, trước đây cô đã nghĩ đến việc lái xe, nhưng mỗi lần cầm chìa khóa xe lên, cô lại luôn nghĩ đến khuôn mặt sợ hãi của đứa trẻ.

"Cắm chìa khóa," anh thúc giục.

“Hay là thôi đi?” Cô nhíu mày ấn cửa kính xe.

“Không có ai ở đây cả, em đừng sợ.” Anh thắt dây an toàn, giang rộng vòng tay ôm lấy cô: “Trước kia em lái xe rất tốt.”

“Nhưng bây giờ em rất sợ.”

“Vậy em định cả đời không bao giờ lái xe nữa?" anh hỏi.

“Được rồi.” Cô ngồi thẳng dậy và thở ra.

Không có đèn giao thông, không có góc cua, không có người đi bộ, loại chế độ dễ dàng này cũng được sử dụng khi tập lái xe, đối với Diệp Thấm Trác mà nói, cô hiểu các quy tắc và kỹ năng lái xe, nguyên nhân chính là do bóng đen trong lòng cô là vẫn còn đó.

“Xem em lái xe giỏi như thế nào.” Người đàn ông bên cạnh cười ha hả, cô quay đầu nhìn anh, nhàn nhạt nói: “Chuyện này khó đến mức nào?”

“Lát nữa về nhà, em lái xe trở về.” Anh tiếp tục nói

“Không được.” Cô lắc đầu.

“Nhìn đường đi.” Thấy cô lúc nào cũng quay đầu, anh đành phải nhắc nhở: “Nhìn anh làm gì.”

Đi đến cuối một con đường, liền rẽ vào một con đường nhỏ, Diệp Thấm Trác tắt xe.

“Tiếp tục lái xe vào trong.”

“Anh có biết đường không?” Cô hỏi ngược lại.

Anh lấy điện thoại di động ra nhìn: “Bên trong có công viên rừng.”

Anh tiếp tục dùng mắt ra hiệu: Lái đi.

Xem ra anh thật sự không định đổi ý, Diệp Thấm Trác lườm anh một cái rồi khởi động lại xe.

“Sao trời lại bắt đầu mưa?” Hạt mưa dày đặc đập vào kính trước, cô chỉ còn cách đóng cửa sổ lại.

"Mưa nhưng vẫn nắng, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy cầu vồng."

Cô nghiêng người nhìn lên bầu trời, đúng là mặt trời vẫn còn treo lơ lửng, vừa nghĩ tới việc nhìn thấy cầu vồng, cô liền kích động, hưng phấn đúng là hỏng việc.

“Rẽ phải!!” Phương Duy Văn hét lên và vươn tay nắm lấy tay lái, nhưng vẫn còn chậm một bước.

Diệp Thấm Trác chỉ nghe thấy một tiếng "phanh", cô sợ hãi tắt máy.

“Mọe nó.” Cô thấp giọng mắng: “Ai chịu trách nhiệm.”

“Chúng ta.” Phương Duy Văn liếc cô một cái: “Xuống xe đi.”

Chủ nhân của chiếc xe đối diện cũng xuống xe, đi kiểm tra thiệt hại trước, khi nhìn thấy Diệp Thấm Trác xuống ghế lái, vẻ mặt trở nên rất khó coi.

“Tôi xin lỗi.” Phương Duy Văn bước tới và đưa tay ra.

Người đàn ông liếc anh một cái, do dự một chút đưa tay ra bắt.

“Đây là lần thứ hai trong tháng này.” Anh cười bất đắc dĩ: “Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Những gì nên chịu, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Phương Duy Văn chân thành nói.

Diệp Thấm Trác chạy đến nơi hai chiếc xe va chạm, rõ ràng cô là người đâm phải, nhưng chiếc xe đối diện còn nghiêm trọng hơn cô rất nhiều. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta ăn mặc bảnh bao, bị xe tông như vậy cô cũng không tức giận chửi bới, hình như tính tình rất tốt.

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy xe của anh.” Cô cười xin lỗi, nói: “Anh để lại thông tin liên lạc đi.”

Anh ta gật đầu, từ trong túi lấy ra một ngăn đựng danh thϊếp, lấy ra một tờ, và đưa nó cho Phương Duy Văn, người ở gần anh ta hơn.

Phương Duy Văn cũng đưa lại danh thϊếp, xin lỗi lần nữa.

Với vụ việc này, Diệp Thấm Trác không còn muốn lái xe nữa và Phương Duy Văn cũng không dám để cô lái xe. Trên đường trở về, thấy cô ngồi như một quả bóng, anh xoa đầu cô hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Vị Trang tiên sinh kia tính tình khá tốt.”

Vừa rồi, người đàn ông đó tên là Trang Nghiêm, trên danh thϊếp của anh chỉ có tên và số điện thoại, không có thêm thông tin gì.

Anh lại nhéo tai cô một cái, nói: "Gần tới đừng lái xe nữa."

"Chiều nay anh không nói như vậy."

"Anh sợ em."

"Vậy em đi làm thì phải làm sao?

"Tiện đường anh đưa em đi."

"Công ty của anh đi làm lúc 9 giờ, còn em 9 giờ 30 đi làm." Muốn cô 8 giờ 30 ra khỏi nhà thì khó quá.

Anh thực sự hiểu cô rất rõ, Phương Duy Văn mỉm cười và lắc đầu: "Anh sẽ đáp ứng thời gian của em, được chứ?" "

Được." Cô xoay người, vươn vai và hôn lên má anh.

Thấy cô quay đầu lại muốn hôn lên môi mình, Phương Duy Văn vội vàng đẩy cô lại: “Đừng làm loạn!” Vừa rồi suýt chút nữa cô đã chắn mất tầm nhìn của anh, đứa nhỏ này căn bản không có ý thức an toàn.

“Anh chưa từng thử qua xe chấn sao?” Khóe môi cô cong lên: “Em không tin!”

Anh liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Em thử chưa?”

Lúc này Phương Duy Văn mới nhớ tới điều cô đã nói, phàn nàn rằng anh ở trên giường chỉ có hai tư thế, anh muốn biện giải cho mình rồi lại không có gì để nói.

Trước đây sợ làm cô sợ nên đã kiềm chế, bây giờ thấy cô điên cuồng như vậy, xem ra sau này cũng không cần phải kiềm chế nữa.