Chương 30: Gà trống đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống

Quỷ đầu to thét lên một tiếng thảm thiết, hóa thành một làn khói xám, tan biến ngay tại chỗ.

Cùng biến mất còn có cả con dao phay cắm trên người gã, độ mài mòn đạt đến 100%, số lần sử dụng đã hết.

Tư Điềm Điềm và anh chàng áo đen thở dốc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi thở ấy chưa kịp dứt thì thiếu niên tóc mào gà đã hoảng hốt, lăn lộn chạy ra khỏi bếp.

"Cứu, cứu em với, anh chị ơi, con quỷ oán phụ kia cũng ở trong bếp ——"

Trên mặt cậu ta hiện lên vẻ hoảng loạn, giọng nói lạc đi vì sợ hãi.

Tình hình của cậu ta cũng không khá hơn, một mảng thịt trên cánh tay bị mất, máu tươi nhuộm đỏ cả nửa thân người.

Mùi máu tanh lan ra, đám quỷ ngoài cửa càng trở nên kích động ——

Gương mặt nhỏ nhắn của Tư Điềm Điềm cũng có chút dữ tợn, cô vội vàng nhặt con dao phái lên rồi ném cho anh chàng áo đen: "Bắt lấy."

Sau đó cô hét lên với thiếu niên tóc mào gà: "Im miệng lại! Không muốn chết thì mau vào bếp tìm thứ gì đó chặn cửa đi, còn quỷ oán phụ cứ để tôi và anh Lôi Phong này lo liệu."

Nói xong, cô cầm thanh kiếm gỗ đào lao thẳng về phía quỷ oán phụ đang đuổi theo.

Mắt quỷ oán phụ đỏ ngầu, dường như đã nhận ra cô, cất vang tiếng hét đầy căm hận: "Chính mày, chính mày làm tao mất mặt, tao phải gϊếŧ mày, gϊếŧ mày..."

Thì ra là đến tìm cô gây chuyện, Tư Điềm Điềm chợt thấy hơi chột dạ.

Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện trong bếp cùng với con quỷ đầu to, liệu bên trong còn có con quỷ nào khác không?

[Ký chủ cứ yên tâm, trò chơi quỷ dị này cũng có quy tắc cân bằng, không thiên vị quái vật quá nhiều đâu. Con quỷ đầu to thích quỷ oán phụ, cũng là kẻ theo đuổi hàng đầu của cô ta, vậy nên gã mới dẫn quỷ oán phụ lén lút chui vào, lợi dụng quyền lực của ông chủ quán ăn đi vào bên trong, còn những con quỷ khác không có cơ hội, chỉ có thể vào qua cửa chính.]

Tư Điềm Điềm nhẹ nhõm phần nào, sau đó tập trung hết sức đối phó với quỷ oán phụ.

Phải thừa nhận rằng anh chàng áo đen là một đồng đội tuyệt vời. Lần này đổi thành cô là người gây thù thu hút sự chú ý của quỷ, còn anh sẽ tấn công từ phía sau. Hai người phối hợp ăn ý, Sau khi đã sử dụng hết số lần chém của dao phay của cô và thiếu niên tóc mào gà, cuối cùng họ cũng gϊếŧ được quỷ oán phụ.

Mà thanh kiếm gỗ đào duy nhất trong tay cô cũng chỉ còn lại một lần sử dụng cuối cùng.

Chẳng qua họa vô đơn chí, khi họ vừa tiêu diệt quỷ oán phụ xong, cánh cửa chính cũng không chịu đựng nổi thêm nữa.

"Rầm! Rầm! Rầm!", những tiếng động lớn vang lên liên hồi, cánh cửa chính bị một lực va đập mạnh đẩy mở ra một khe hở, những con quỷ du đãng từ bên ngoài liên tiếp lẻn vào bên trong. Luồng khí âm lạnh tức khắc bao trùm cả quán ăn, khiến người ta rùng mình sợ hãi.

Mặt cậu thiếu niên đầu gà đã tái mét không còn giọt máu, đôi mắt vô hồn, cậu ta ngồi bệt xuống đất, thất thần chờ đợi cái chết.

Anh chàng áo đen cũng mím chặt đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt lạnh lùng và đầy căm phẫn, tràn ngập sự không cam lòng.

Lúc này Tư Điềm Điềm cũng hoảng loạn lắm, khuôn mặt tái nhợt như sáp nến, nhưng cái đầu nhỏ lanh lợi của cô nhanh chóng nghĩ ra một cách: "Tiểu Ngốc, mau, mau thả phần thưởng mà tôi rút trúng trong vòng quay trước đó ra đi!"

[Rõ.]

"Ò ó o ——"

Tiếng gà gáy hùng hồn vang lên trong không gian chết lặng của quán ăn, một con gà trống lớn màu đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống. Ánh mắt nó sắc bén, vỗ cánh phành phạch rồi lao thẳng vào đám quỷ du đãng, mổ tơi bời khiến chúng sợ hãi chạy tán loạn khắp nhà hàng.

[Gà trống: Tên gọi: Đại Hồng, từ nhỏ được nuôi lớn bởi rau hẹ, dương khí dồi dào, chính khí đầy mình, có thể trấn quỷ trừ tà.]

Đôi mắt Tư Điềm Điềm sáng rực hẳn lên, gà tốt nè!

May mà trước đó cô bị mấy tấm thẻ ngân hàng làm choáng váng, chỉ biết mua mua mua, quên béng phần thưởng này trong hệ thống, không thì có lẽ hôm nay đã thành ngày giỗ của cô rồi.