Ngày hôm qua, khi họ vừa nghe thấy tiếng lòng của Tư Điềm Điềm thì còn bán tín bán nghi. Nhưng giờ đây họ đã hoàn toàn tin tưởng rằng cô con gái hiền lành mà họ yêu chiều từ nhỏ không hề thánh thiện như họ tưởng, thậm chí còn rất độc ác.
Trái tim Tư Yên Nhiên đập mạnh, cô ta nhận ra tình hình ngày càng tồi tệ hơn.
"Ông bà nội, bác cả, mẹ, con ăn xong rồi. Chiều nay con còn có buổi họp lớp, con xin phép đi trước."
Cô ta cố giữ bình tĩnh, đặt đũa xuống, mỉm cười dịu dàng như thường lệ, thông báo kế hoạch của mình rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Khi vừa bước ra khỏi cửa phòng ăn, đôi mắt cô ta lập tức trầm xuống.
Không thể ngồi yên chờ chết thêm nữa. Nếu cô ta không thể giành lại được vận khí của nhà họ Tư thì ít nhất vẫn có thể thu thập vận khí từ những người khác. Chỉ cần thu thập đủ, hệ thống sẽ giúp cô ta vượt qua kiếp nạn này.
Tư Hạc Dao liếc nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi, đôi lông mày sắc nét khẽ nhướng lên: "Cô ta định chạy trốn à?"
Tư Hiền Chi cười khẩy, ánh mắt đầy ẩn ý hướng về phía cửa: "Yên tâm, nó không trốn được đâu. Cha sẽ cử người theo dõi. Cha muốn xem cô ta định dùng cách gì để tự cứu mình."
Nói xong, ông ấy cúi người nhìn người vợ vẫn đang ngồi đờ đẫn trước bàn ăn, ánh mắt đầy sự dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể làm tan chảy cả băng giá: "Vợ ơi, chúng ta ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm nhé, tiện thể xem thử ba con bò đến tìm cháu gái kia là gì."
Tư Hạc Dao lập tức đứng lên, hứng thú bừng bừng: "Con cũng muốn đi nữa."
Những người còn lại trong bàn cũng chẳng bỏ lỡ, ngay cả bà lão cũng đồng lòng, tất cả đều kéo nhau ra trước cửa biệt thự.
Lúc này, trước cổng lớn xa hoa mà kín đáo, ba chiếc xe bò đã phủ đầy bụi dừng lại tại đó. Ba con bò ung dung vẫy đuôi, cúi đầu gặm nhấm những cây xanh được trồng với giá đắt đỏ ngay bên ngoài cổng.
Phía sau xe bò là một chiếc xe kéo được ghép từ những tấm ván gỗ đơn sơ, trên đó chở ba bức tượng Tam Thanh cao lớn, chúng được buộc chặt bằng dây thừng thô, lớp sơn màu sắc bên ngoài đã bong tróc gần hết, để lộ phần đất sét vàng bên trong, trông vô cùng xấu xí.
Mà lúc này Tư Điềm Điềm đang đứng cạnh chiếc xe bò đầu tiên, cò kè mặc cả với một lão nông dân đội chiếc nón rơm trên đầu.
"Ông Hoàng ơi, đã thỏa thuận phí vận chuyển là ba trăm rồi, sao bây giờ ông lại đòi tăng giá? Năm mươi, cùng lắm tôi trả thêm năm mươi thôi."
Ông Hoàng trợn mắt: "Cô nhóc này nói cái gì cũng không rõ ràng. Nếu tôi biết là cô muốn vận chuyển ba bức tượng Tam Thanh của một ngôi đền bỏ hoang thì dù cô trả tôi sáu trăm tôi cũng không làm. Nhưng lão đây giữ chữ tín, đã nhận lời thì phải làm. Tăng thêm chút tiền có gì sai chứ? Phải tăng thêm năm trăm mới được, mấy bức tượng này nặng lắm, khiến ba con bò cưng của tôi mệt đến đứt hơi luôn rồi."
Nói rồi mặt ông ấy nhăn lại, lộ rõ vẻ đau lòng.
Nãy giờ Tư Gia đứng bên nghe lỏm, từ tốn bước tới, nhìn Tư Điềm Điềm một cái rồi đề nghị: "Hay là để em trả số tiền này giúp chị nhé, chỉ có tám trăm thôi mà, nhà họ Tư chúng ta đâu có thiếu tiền."
Tư Điềm Điềm lườm cậu ta một cái, từ chối ngay.
[Hừ, đúng là cậu ấm không hiểu nổi nỗi khổ của người đời, không biết quý trọng đồng tiền. Tám trăm tệ có thể mua được bao nhiêu cái bánh bao chứ? Đủ để con nhỏ này sống ba tháng trời đấy. Huống chi ông Hoàng là người thiếu năm trăm tệ đó sao? Thứ ông ấy thiếu là một người biết cách cò kè mặc cả với ông ấy đây này.]
Tư Gia nhìn lão nông dân gầy gò trước mặt, đầu óc ngập tràn dấu hỏi chấm. Cái gì thế này, chẳng lẽ ông lão này thực ra là một đại phú ông?