Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 55: Cố Tuấn Xuyên: Mánh khóe tài giỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Dã là chiến trường của Lận Thư Tuyết, phòng tập yoga đối diện cũng vậy. Phương Liễu mời nhiều bạn cũ trên thương trường đến, tất nhiên Lận Thư Tuyết phải qua đó. Cắt băng khánh thành xong bèn đến phòng tập chơi, vừa vào cửa đã thấy Khổng Thanh Dương.

Anh ấy đứng trong góc trò chuyện với người ta, thỉnh thoảng chào hỏi đôi câu với người ngang qua. Nhưng lúc Khổng Thanh Dương nhìn Lận Vũ Lạc lại không giống người khác, ánh mắt dịu dàng hơn, như gió xuân hóa mưa phùn. Mà Lận Vũ Lạc đối xử với Khổng Thanh Dương cũng không xa cách lịch sự như người khác, tươi cười thoải mái tự nhiên.

Cô bận xong hết mọi chuyện trong tay bèn chạy đến trước mặt Lận Thư Tuyết, nắm tay bà ấy lắc lư, như đứa nhỏ làm nũng chờ khen thưởng. Người khác rất ngạc nhiên quản lý Lạc Lạc không có tên tuổi gì lại thân mật với Lận nương tử như vậy, Phương Liễu ở bên cạnh giải thích:

"Quản lý Lạc Lạc của chúng tôi từng là huấn luyện viên cho Lận nương tử. Người mà ngay cả Lận nương tử cũng thường xuyên khen ngợi, mọi người có thể yên tâm rồi."

"Hôm nay đẹp lắm!"

Lận Thư Tuyết kéo Lận Vũ Lạc sang một bên, đánh giá cô từ trước ra sau:

"Lần đầu tiên bác thấy con mặc phong cách này đấy, vừa hào phóng lại không mất vẻ phụ nữ, đúng là minh tinh của trung tâm thương mại Đông An."

Lận Vũ Lạc hơi xấu hổ:

"Chị Phương tặng con ạ."

"Vậy thì phải mặc, làm rạng rỡ cửa hàng mặt tiền của cô ấy mà!"

Lận Thư Tuyết nói đoạn lấy bao lì xì trong túi ra bước đến bàn đăng ký: Bà ấy bỏ bao lì xì khai trương mười ngàn tệ.

Tất nhiên Phương Liễu cũng nhìn thấy, biết Lận Thư Tuyết đang trả ân tình "vụ kiện ly hôn" cho cô ấy, nên cũng yên tâm nhận lấy. Trong đó có rất nhiều chuyện, với họ mà nói chẳng đáng nhắc đến, tóm lại là chuyện mà đôi bên tiện tay giúp đỡ thôi.

Lận Thư Tuyết ngồi cùng bạn cũ của mình, cảm thấy vẫn chưa đã, bèn mời mọi người chọn ngày nào đó đến Vân Nam du lịch, tới căn cứ chơi, bà ấy bao hết chuyện ăn ở, ai nấy vui vẻ đồng ý. Khổng Thanh Dương hỏi bà ấy:

"Mục Lực Nghiêu đâu?"

"Cậu ấy có việc, vài ngày nữa mới bay về."

Lận Thư Tuyết biết Mục Lực Nghiêu và Khổng Thanh Dương là bạn bè thân thiết, không giấu diếm:

"Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi."

"Hai người..."

"Chúng tôi cực kỳ trong sạch."

"Không thể nào."

Khổng Thanh Dương mỉm cười, khẽ nói:

"Mục Lực Nghiêu nói đời này nếu anh ấy đến Nam Cực lần thứ hai, chắc chắn sẽ đi cùng người mình yêu."

"Có thể nào là vì người cậu ấy yêu không tiền không rảnh, không hứng thú với Nam Cực?"

Lận Thư Tuyết khó đoán thật giả, vỗ vai Khổng Thanh Dương, cũng nhỏ tiếng nói:

"Vậy tôi cũng muốn hỏi luật sư Khổng, có suy nghĩ gì với con dâu cũ của tôi? Những chuyện khác không nói, cậu sắp di dân rồi đấy."

"Vô cùng trong sạch."

Lận Thư Tuyết nhìn vào mắt Khổng Thanh Dương rất lâu rồi lắc đầu:

"Trong lòng có trong sạch hay không, tự cậu biết rõ."

Khổng Thanh Dương nhìn bà ấy vởi vẻ ẩn ý sâu xa, cũng liếc qua Lục Dã đối diện, chậm rãi lên tiếng:

"Sự trong sạch của tôi cũng giống với sự trong sạch giữa chị và Mục Lực Nghiêu."

"Luật sư Khổng là rồng trong loài người, nhưng Lạc Lạc cũng không cần dựa dẫm vào ai."

"Người chị Lận xem trọng tất nhiên rất tốt."

Hiển nhiên Lận Thư Tuyết hiểu rõ với tướng mạo và tính cách của Lận Vũ Lạc, đàn ông bình thường thay nhau kéo đến, đàn ông như Khổng Thanh Dương cũng khó tránh động lòng. Được người ta theo đuổi là chuyện tốt, huống hồ Lận Vũ Lạc không phải người bị che mờ đôi mắt. Lận Thư Tuyết thấy Lận Vũ Lạc rất tỉnh táo.

Buổi tối ăn cơm cùng Cố Tuấn Xuyên, Lận Thư Tuyết làm như vô tình nói:

"Luật sư Khổng được lắm, vẫn kiên trì tập yoga. Hôm nay nói với mẹ tập yoga giúp cậu ấy ngủ ngon. Mẹ mới hỏi trước khi cậu tập yoga bộ không đi ngủ à? Cậu ấy bảo không giống. Con nói xem không giống chỗ nào."

Cố Tuấn Xuyên tập trung ăn cơm, không quan tâm.

Lận Thư Tuyết nói tiếp:

"Mẹ thấy hình như Lạc Lạc cũng có ý kia với Khổng Thanh Dương, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Chiều nay rảnh rỗi mẹ suy nghĩ cẩn thận rồi nói với Lạc Lạc: Khổng Thanh Dương trừ hơi lớn tuổi một chút, chỗ nào cũng vừa ý. Nhưng tuổi tác chưa hẳn là chuyện xấu. Bố mẹ Lạc Lạc mất sớm, con bé mất tình thương của bố, nếu Khổng Thanh Dương đối xử với con bé như bố với con gái, cưng chiều trong lòng bàn tay, chuyện gì cũng ưu tiên con bé, dốc hết lòng thành, chưa chắc Lạc Lạc sẽ không cần. Dù sao thứ Khổng Thanh Dương cho, người khác không chắc cho được."

"Mẹ nói với con mấy chuyện này làm gì?"

Cố Tuấn Xuyên buông chén đũa xuống:

"Hai chúng ta đã lâu không gặp, mẹ mở miệng Khổng Thanh Dương ngậm miệng Lận Vũ Lạc, không thể nói chuyện khác sao?"

"Đến cuối cùng khóc rồi vẫn còn cứng miệng!"

Lận Thư Tuyết nói xong mỉm cười:

"Dù sao Khổng Thanh Dương sẽ không khóc, người ta lại gia hạn thẻ tập, chuẩn bị một tuần tập ba lần. Phải nói thái độ của Khổng Thanh Dương rất chân thành, nếu mẹ là Lạc Lạc, mẹ cũng theo cậu ấy."

"Hai người không hổ cùng họ Lận, đều thích chênh lệch từ mười tuổi trở lên."

Cố Tuấn Xuyên mỉa mai một câu, gắp miếng sườn cho Lận Thư Tuyết:

"Còn nhắc Lận Vũ Lạc nữa mẹ cứ nhận cô ấy làm con gái đi."

"Ngày mai mẹ ăn cơm với Lạc Lạc, có thể miễn cưỡng cho con đi cùng."

"Con không đi, Lận Vũ Lạc quá keo kiệt, ăn với cô ấy con phải cân nhắc giá cả còn phải suy nghĩ chi phí hiệu suất, thỉnh thoảng trêu cô ấy một câu còn nhe răng với con. Bao gồm con người của cô ấy, từ trong ra ngoài đều kỳ cục, ở cạnh cô ấy rất mệt."

"Thế con ở cạnh ai thì không mệt?"

"Tất cả mọi người trừ Lận Vũ Lạc."

"Được, vậy ngày mai mẹ ăn cơm ở nhà con bé, con đừng tới."

Cố Tuấn Xuyên "ừm" một tiếng, cũng không biết anh ừm chuyện gì. Ăn xong đọc tin nhắn Tiểu Điểu gửi đến, hôm khai trương Lục Dã đã bán được bảy mươi gói combo điểm tâm từ phòng tập yoga, mỗi combo 840 tệ, có thể ăn được một tháng. Cố Tuấn Xuyên thấy việc kinh doanh này rất đáng làm, cho nên quyết định làm thêm một số thử nghiệm.

Anh bảo Tô Cảnh Thu tìm Trịnh Lương, muốn tặng bạn bè Trịnh Lương vài combo mẫu dùng thử, chỉ là cần bài đánh giá khoảng một trăm từ, bao gồm khẩu vị, thay đổi trọng lượng...Vốn dĩ Cố Tuấn Xuyên có thể trực tiếp tìm phòng hành chính công ty Trịnh Lương, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn quyết định cho Tô Cảnh Thu cơ hội.

Tô Cảnh Thu cũng không trốn tránh, lập tức làm việc.

Cố Tuấn Xuyên lại gửi vào nhóm cứu hộ, hi vọng mọi người giúp đỡ dùng thử. Sầm Gia Dung nghiên cứu một lúc, gửi vào nhóm:

"Nếu có thể tự do mix với nhau thì tốt."

"Ý kiến hay, cho lên mạng một trang tự chọn."

"Đúng đúng."

Đầu óc Sầm Gia Dung linh hoạt lại nhiệt tình, gửi vào nhóm bạn cùng trường, còn cố ý tag Lận Vũ Châu:

"Bạn học Tiểu Châu, cậu có muốn dùng thử không?"

Lận Vũ Châu từng gặp Cố Tuấn Xuyên và Sầm Gia Dung trong trường, biết họ quen nhau, tất nhiên không bất ngờ về chuyện này, trả lời một câu:

"Được, tôi sẽ thử."

Trước khi ngủ cậu gọi cho Lận Vũ Lạc, nhắc đến khúc nhạc đệm kia, Lận Vũ Lạc cười bảo:

"Cố Tuấn Xuyên mánh khóe tài giỏi, anh ấy muốn làm gì cũng sẽ làm được, người bên cạnh đều bị anh ấy kéo vào nhóm. Chị cũng không ngoại lệ, Lục Dã mở đối diện phòng tập yoga, mỗi ngày chị quan sát họ cũng học được rất nhiều thứ. Kinh doanh là một môn học, chị dần dần phát hiện mình có chút hứng thú với nó."

"Chị nhận được hàng chưa?"

Lận Vũ Châu đột nhiên hỏi cô.

"Nhận được rồi, chị chưa mở."

"Mở ra đi, là quà thăng chức em tặng chị."

Lận Vũ Lạc mở gói hàng, Lận Vũ Châu tặng cho cô rất nhiều sách, cô xem sơ qua, có "Súng, vi trùng và thép", "Nhà quản trị thành công", "Khuấy động ba mươi năm", "Nguyên lý kim tự tháp". Đây là những quyển trong danh sách của cô, cô còn chưa đọc, Lận Vũ Châu đã tặng cho cô trước một bước. Tất nhiên cô hiểu tấm lòng của Lận Vũ Châu: Hi vọng cô sẽ càng đi càng xa trên con đường quản lý doanh nghiệp.

Lận Vũ Lạc ngồi xếp bằng dưới đất mở sách ra, đồng thời đọc kỹ mục lục. Giữa chừng nhận được tin nhắn của Khổng Thanh Dương, anh ấy nói:

"Hôm nay thấy cô bận rộn trong phòng tập, tôi bỗng nhớ đến dáng vẻ lần đầu gặp cô. Chưa đến một năm, cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, tôi mừng cho cô. Cũng chúc cô có thể thuận buồm xuôi gió ngồi trên con thuyền này đi đến nơi xa hơn. Tôi đã chuẩn bị chút quà nhỏ cho cô, không quá quý giá, lúc đi tôi để nó trên quầy phòng tập mới, ngày mai cô nhớ mở ra."

Lận Vũ Lạc đọc tin nhắn này ba lần, những nội dung này rất đáng nghiền ngẫm. Lận Vũ Lạc muộn màng nhận ra, đến giờ phút này bỗng cảm thấy tình cảm Khổng Thanh Dương dành cho cô có lẽ đã trên mức tình bạn.

Nếu là người khác, kiên quyết từ chối là xong, cô sẽ không áy náy. Nhưng đối phương là Khổng Thanh Dương, là người bắt đầu từ ngày quen biết đã giúp đỡ, thấu hiểu cô. Lận Vũ Lạc thậm chí còn cảm thấy bản thân đã lạc lối trong sự tốt đẹp của Khổng Thanh Dương.

Điện thoại Cố Tuấn Xuyên gọi đến rất không đúng lúc, anh nói ngay:

"Bảy mươi combo điểm tâm."

"Đúng vậy, sao thế?"

"Còn chưa đủ tiền vốn của tôi nữa."

"Anh đừng vờ làm sói đuôi to với tôi, chiều nay Tiểu Điểu nói với tôi rồi, anh rất hài lòng kết quả đó. Hơn nữa tối nay anh triển khai ăn thử khắp chốn, đã thử đến tận Thanh Hoa."

Lận Vũ Lạc biết Cố Tuấn Xuyên bản tính khó dời, cô cũng không giấu anh:

"Theo tôi thấy anh nếm được vị ngọt, chuẩn bị khai thác một vài chiêu trò khác từ kênh của chúng tôi. Tôi nghiên cứu rồi, tiếp theo nếu có bất cứ hợp tác sâu nào với phía anh, lợi ích cũng sẽ giống như bây giờ. Cho nên hết phim rồi, anh đổi người khác nhổ lông đi."

Cố Tuấn Xuyên ở đầu kia điện thoại bật cười, anh nói:

"Cô nghĩ gì vậy, phòng tập của các cô còn gì đáng giá để tôi nhổ nữa?"

"Thế anh gọi điện đến làm gì?"

"Mục đích tôi gọi đến là 70 combo điểm tâm không đủ để Khổng Thanh Dương ưu ái làm hợp đồng cho cô đâu. Cố gắng thêm đi!"

"Cố Tuấn Xuyên anh..."

"Tôi cái gì mà tôi?"

Cố Tuấn Xuyên thu lại vẻ sắc bén, giọng điệu cũng bắt đầu nghiêm túc:

"Hôm nay hoạt động khai trương của các cô rất tốt, cô cũng giỏi lắm."

"Tôi thật sự cám ơn anh, được anh khen mà tôi sởn hết gai óc..."

"Tôi đã chọn kẹp tóc hợp với bộ đồ của cô hơn, ngày khác đưa cho cô."

Quả thật Cố Tuấn Xuyên cảm thấy kẹp tóc kia không hợp, nhưng hiếm khi anh học được cách uyển chuyển, nếu là trước đây anh sẽ nói cái quái gì đây, cô có cần học một khóa trước khi phối đồ không? Anh làm trang phục mười năm, nhạy cảm nhất là thẩm mỹ. Bất kể người khác nghĩ thế nào, anh cũng thấy kẹp tóc kia không hợp. Anh thấy kẹp tóc đó quá quê mùa, nếu Lận Vũ Lạc có thể thay đổi, cách ăn mặc của cô sẽ lên một tầm cao mới.

Nhưng Lận Vũ Lạc lại nói:

"Nhưng tôi thích kẹp tóc đó nhất, tôi thích nhất nên sẽ hợp nhất."

"Muốn tốt cho cô thôi."

"Cám ơn anh, hôm nay những người mà tôi tiếp xúc đều hỏi chỗ mua kẹp tóc. Rất đáng tiếc, bản giới hạn."

Hai người đấu võ mồm vài câu, khiến sự mong đợi của Lận Vũ Lạc dành cho Khổng Thanh Dương lại cao thêm một bậc. Lận Vũ Lạc có một nhận thức vô cùng rõ ràng, chính là loại người như Cố Tuấn Xuyên dẫu thỉnh thoảng sẽ móc tim móc phổi với bạn, nhưng đến cùng vẫn là tên khốn cậy tài khinh người. Sau khi cô cúp máy đã gửi tin nhắn cho Khổng Thanh Dương:

"Tôi nhớ luật sư Khổng từng nói: Trên con đường của chính mình, tôi cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp. Câu này rất có ích."

"Ngủ sớm nhé, Lạc Lạc. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trước khi Lận Vũ Lạc buông điện thoại trông thấy tấm ảnh Cố Tuấn Xuyên gửi đến, là một chiếc kẹp tóc kim cương tinh xảo rất đẹp:

"Cái này hợp với trang phục hôm nay của cô hơn, lẽ nào cô không thấy vậy? Ngày mai cô sẽ có thể sở hữu nó."

"Cám ơn, tôi không cần."

Lận Vũ Lạc đáp:

"Sao anh làm được chuyện mỗi một món quà anh tặng tôi đều không thích hết vậy?"

"Tôi thật sự, không thích từ tận đáy lòng."

Lận Vũ Lạc biết rõ thứ cô không thích là gì, là thái độ ngạo mạn ngay từ lúc bắt đầu của Cố Tuấn Xuyên. Anh muốn tặng quà, trước tiên phải phê phán những thứ cô có để chứng tỏ quà của anh hợp đến mức nào. Xin lỗi nhé, tôi không xem trọng.

Lận Vũ Lạc ném điện thoại sang một bên đọc sách một lúc, hôm sau gặp Lận Thư Tuyết trạng thái cô rất tốt. Trông cô như đóa hoa đang nở rộ, mặc tạp dề bận rộn trong bếp.

"Hôm nay ăn gì vậy?"

"Hôm nay sẽ ăn món con học được."

Lận Vũ Lạc học nấu năm mươi món, cô chọn sáu món mình giỏi nhất để chiêu đãi Lận Thư Tuyết.

Chuông cửa vang lên, cô tắt bếp ra mở cửa, nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên ôm một bó hoa, vô thức muốn đóng cửa, bị Lận Thư Tuyết gọi:

"Bác quên hoa trong xe thằng bé."

Cố Tuấn Xuyên đưa hoa cho Lận Vũ Lạc, làm bộ muốn đi.

"Nếu đã đến rồi thì vào ăn chung đi."

Lận Vũ Lạc nể mặt Lận Thư Tuyết, không đuổi con trai bà ấy đi. Mở cửa cho Cố Tuấn Xuyên vào, cũng thuận tiện trông thấy hộp trang sức nhỏ trong tay anh, được thắt nơ bướm xinh xắn.

"Tôi không cần."

Cô từ chối.

"Cũng đẹp như kẹp tóc bướm của cô vậy."

Khoảnh khắc Cố Tuấn Xuyên bị Lận Vũ Lạc từ chối đã nhận ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, lúc này nói một câu trái lương tâm, coi như xin lỗi những lời nhảm nhí hôm qua. Lận Vũ Lạc chấp nhận, tha thứ cho anh, giả vờ hừ một tiếng:

"Anh để đó đi!"

"Lần sau nói chuyện chú ý một chút!"

Cô dạy dỗ Cố Tuấn Xuyên một câu, lại giơ xẻng lên vờ như muốn đánh anh, giống mèo con giận dữ. Xả hết xong lại chạy vào nhà bếp.

Lận Thư Tuyết chỉ ngón tay vào Cố Tuấn Xuyên, tỏ ý con thật sự chẳng biết cố gắng cho bà đây. Lại đi đến trước mặt Cố Tuấn Xuyên nhỏ tiếng dạy anh:

"Lại nói mấy câu chọc giận gì vậy? Nếu không được con cứ dứt khoát giả câm đi!"

"Mọi người thật sự cảm thấy kẹp tóc bướm của cô ấy đẹp sao?"

Cố Tuấn Xuyên bắt đầu nghi ngờ thẩm mỹ của mình:

"Không phải, mẹ đừng nói lời trái lương tâm, mẹ thật sự thấy đẹp? Rất hợp với bộ đồ kia?"

"Bọn mẹ hoàn toàn không quan tâm kẹp tóc bướm kia có đẹp hay không, bọn mẹ chỉ hi vọng người ta giữ tâm trạng vui vẻ. Con có thể học không hả?"

"Còn nữa, hôm qua ai bảo không đến ăn cơm? Nói không quan tâm, không muốn ở cùng người ta!"

"Giờ con mặt dày đến đây làm gì?"

Cố Tuấn Xuyên nhún vai:

"Mẹ có cần vào nhà bếp xem không, Lận Vũ Lạc nấu ăn có thể lật tung nhà bếp đấy."

"Mẹ không đi, mẹ mệt."

Lận Thư Tuyết đến sô pha ngồi, Cố Tuấn Xuyên mở cửa nhà bếp, bên trong âm thanh máy hút khói dầu rất vang, anh đứng đó nhìn một lúc, phát hiện quả thật Lận Vũ Lạc đã thành thạo hơn trước. Trừ việc trở đồ chiên lại hơi phí sức một chút. Cố Tuấn Xuyên bước qua, cầm chảo lên, hất và đảo, thuận tay trở đồ ăn.

Lận Vũ Lạc rất sốc:

"Anh từng học à?"

"Chỉ cho mỗi cô học?"
« Chương TrướcChương Tiếp »