Lời vừa nói ra, một đám nha hoàn toàn bộ chấn động, náo loạn kêu lên còn muốn chạy ra ngoài! Thẩm Mỹ Ảnh gần đây là một nhân vật nổi tiếng trong Phủ Thế tử, vì vậy nếu có cơ hội quan sát kỹ nàng ấy, tự nhiên là không thể bỏ qua!
Ngay cả Hoán Sa cũng không theo kịp bọn họ, một nhóm nha hoàn cấp tốc lao tới cửa sân sau.
Trong lúc bọn họ tán gẫu, Thẩm Mỹ Ảnh đã giặt gần hết quần áo, cúi đầu ngồi xuống bồn gỗ, tiếp tục giặt đến bộ tiếp theo.
Nha hoàn bọn họ đứng ở lối vào sân sau, không dám nói lời nào. Vốn là hi hi ha ha tới xem náo nhiệt, kết quả nhìn thấy người trước mặt, cười một chút cũng liền không cười nổi.
Thẩm Mỹ Ảnh đã thay một chiếc váy vải thô, nhưng cho dù tay nàng dính đầy xà phòng và gấu váy có chút ướŧ áŧ, nhưng sự thanh nhã của nàng vẫn không giảm đi một nửa.
Lúc bà mối đến Yến vương phủ chỉ đỏ se duyên, từng nói góa phụ này "liễm diễm ba quang, động xuân chi sắc”, lúc đó đều nói miệng bà mối rất giỏi nói chuyện, nhưng bây giờ khi bọn họ thật sự nhìn thấy, mới phát hiện ra rằng ngôn ngữ của bà mối thực sự cũng nghèo nàn. Ngay cả nha hoàn lắm mồm nhất lúc này cũng không thể nói được một lời mỉa mai nào, mà chỉ có thể ngơ ngác nhìn, im lặng.
Hoán Sa trong lòng cảm thấy cân bằng, nàng không phải là người duy nhất bị phân tâm, mọi người đều giống nhau nên không ai nói gì nàng cả.
Thẩm Mỹ Ảnh nghe thấy có động tĩnh, đột nhiên quay đầu lại.
Những nha hoàn đứng phía sau đều sợ hãi lùi lại một bước, một số người rụt rè quay người bỏ chạy.
“Quần áo của ngươi, không cần giặt à?” Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, liếc nhìn đám nha hoàn, mỉm cười hỏi Hoán Sa.
“A, cần giặt chứ.” Hoán Sa vội vàng đi tới nhìn bồn gỗ, chỉ còn lại hai bộ quần áo, trong lòng nàng có chút cảm kích: “Đa tạ ngươi.”
Thẩm Mỹ Ảnh lắc đầu, không để ý tới người bên cạnh, tiếp tục thoa xà phòng lên quần áo.
Mấy nha hoàn có chút sợ hãi, cảm thấy mười phần xấu hổ đều lui về phòng, sau một lúc im lặng, vẫn có người không phục nói: "Cái gì chứ? Các ngươi đột nhiên bị nàng dọa như vậy sao? Nàng ta hiện tại đã không còn là Thế tử phi rồi."
"Còn nói chúng ta, chẳng phải ngươi cũng như vậy sao?" Tố Y trợn mắt: "Bình thường sau lưng người ta nói nhiệt tình như vậy. Khi nhìn thấy người ta rồi cũng không phải sợ đến muốn bỏ chạy à?”
"Ai bỏ chạy chứ?" Bạch Thường bĩu môi: "Ta chỉ là đứng mỏi chân nên muốn trở về nghỉ ngơi, quả phụ kia có gì phải sợ? Đùa chứ, chẳng phải là giống như hồ ly tinh sao?"
"Ngươi nên cẩn thận một chút, bài học của La bà tử vẫn còn trước mắt, nếu để Gia nghe thấy ngươi nói tới góa phụ, ngươi cũng có thể về nhà làm ruộng đi."
"Hừ"
Khi một nhóm nữ nhân ở cùng nhau, rất dễ dàng tìm ra chủ đề ở một người nào đó, sau đó hình thành tình bạn thông qua những câu chuyện phiếm, hoặc là để chứng tỏ bản thân họ hiểu biết bao nhiêu. Hiển nhiên, Thẩm Mỹ Ảnh gần đây đều là chủ đề của bọn họ, góa phụ sao, bị đủ người chỉ trích sau lưng đã từ lâu rồi.
Cho nên hôm nay gặp mặt, mọi người không ai muốn lộ ra bất kỳ ý nghĩ dao động nào, phải cố gắng giữ vững tôn nghiêm, tiếp tục nói về lỗi của Thẩm Mỹ Ảnh, thống nhất chiến tuyến, mặc dù Thẩm Mỹ Ảnh còn chưa đắc tội với họ.
Đây là một thói quen xấu của con người.
Có Thẩm Mỹ Ảnh, Hoán Sa không tốn nhiều công sức giặt xong hết quần áo, lập tức rất vui vẻ.
"Ta có thể đi nghỉ rồi!"
Thẩm Mỹ Ảnh còn đang phơi quần áo, nghe vậy liền gật đầu, hỏi thêm một câu: “Quần áo của Thế tử có cần xông hương không?”
"A, cần chứ, nhưng mà xông hương không có mùi, lại còn phiền phức, cho nên..." Hoán Sa cười cười.
"Không sao, ngươi chỉ cần nói cho ta biết lấy ở đâu là được." Thẩm Mỹ Ảnh nói.
Hoán Sa chỉ tay vào căn phòng nhỏ bên cạnh: “Ở bên kia, ngươi biết làm không?” Nàng ta không muốn tăng thêm khối lượng công việc!
"Ta biết, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
“…Được.” Hoán Sa ngơ ngác gật đầu, nhìn bóng lưng Thẩm Mỹ Ảnh, cảm thấy có chút khó tin. Tại sao một nữ nhân xuất thân từ một gia đình giàu có lại phải làm việc chăm chỉ như vậy?
Quay lại phòng, một nhóm nha hoàn đang nói chuyện kỳ lạ.
“Dù sao ta cũng không cảm thấy quả phụ kia là người tốt.” Bạch Thường nói: “Nhìn sao cũng thấy không thuận mắt.”
Hoàn Sa nghe xong, đóng cửa lại, không khỏi nói: “Nàng ấy là người tốt, giặt rất nhiều quần áo giúp ta, thậm chí còn đi xông hương luôn nữa.”
Ánh mắt của một nhóm người lập tức hướng về phía nàng. Tố Y nói: “Này, người ta giặt giúp ngươi vài bộ quần áo đã mua được ngươi rồi à?”
Hoán Sa sửng sốt, Bạch Thường bên cạnh nói với Tố Y: “Nàng ấy luôn ngốc nghếch mà, ngươi còn không biết sao, người ta đã cướp mất công việc của nàng ấy, nàng ấy cũng cảm kích vì sự giúp đỡ của họ, chờ khi quản gia phát hiện ra, một mình góa phụ có thể giặt xong quần áo, Hoán Sa cũng có thể cho về nhà.”
Hoán Sa có chút xấu hổ cúi đầu nói: “Ta chỉ cảm thấy nàng ấy không có ra vẻ, làm việc lại rất thành thật.”
“Haha.” Một đám nha hoàn cười lạnh nhìn nàng rồi tản ra, mỗi người làm việc riêng của mình. Trong số bảy tám thị nữ ngủ chung một căn phòng lớn, Hoán Sa lập tức bị cô lập.
Thẩm Mỹ Ảnh ngửi ngửi trong phòng đặt huân hương, còn đúng như Hoán Sa đã nói, không có mùi vị gì, cũng không biết sở thích của Thế tử gia là gì, lại để xông mùi hương như vậy.
Nhưng hiện tại trời vẫn còn sớm, nàng cũng không có việc gì để làm nên sẽ trộn hương trước, đợi ngày mai quần áo khô ráo rồi sẽ xông.
"Thẩm thị, Gia tìm ngươi."
Đang lúc trộn hương, giọng của Lâm Phong đột nhiên vang lên từ phía sau. Thẩm Mỹ Ảnh hơi giật mình, đặt đồ đạc xuống, quay đầu nhìn hắn, gật đầu: “Làm phiền đại nhân dẫn đường.”
Tống Lương Thần viết hưu thư, viết đến một canh giờ.
Không phải vì nội dung khó viết mà là vì hắn cảm thấy chữ viết của mình, nhìn sao cũng không thuận mắt, còn có thể không bằng chữ viết của một nữ nhân sao? Thế nên, đã dựa theo mấy tấm thϊếp mời, chọn thể chữ hài lòng nhất mà viết ra một bức hưu thư.
Nhìn Lâm Phong ở bên ngoài đưa người vào, Tống Lương Thần nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, đặt hưu thư lên bàn: "Đây, của ngươi. Cầm lấy thứ này, ta và ngươi sẽ không còn coi là vợ chồng nữa, ngươi cứ an tâm làm hạ nhân của ngươi đi ".
Thẩm Mỹ Ảnh đưa tay cầm lấy hưu thư, xem cũng không xem, cất vào trong ngực, hành lễ nói: “Đa tạ Hầu gia.”
Tống Lương Thần nheo mắt lại: "Ngươi không xem sao?"
"Sao lại phải xem? Hưu thư không phải đều có cách thức giống nhau sao?"
Người ngồi sau bàn trầm mặc một lúc, bí giọng nói: "Vẫn nên xem qua đi."
Không phải là lại viết bậy bạ gì chứ? Tim Thẩm Mỹ Ảnh đập thình thịch, nàng nhanh chóng lấy hưu thư ra đọc.
“…Bởi hai tâm bất đồng, khó về chung ý nên sẽ sớm gặp lại người thân, nói lời từ biệt, học đòi trong sách, tìm lại chính mình. Nguyện nương tử sau khi chia biệt, chải lại tóc mai, quét chân mày đẹp, khoe nét đài trang, chọn người cao vọng, lộng ảnh đình tiền, như sắc cầm hòa chung một nhịp.
Giải buông khúc mắc, đừng ghét bỏ nhau; nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ "
Đây chẳng phải vẫn là dạng hưu thư thông thường sao? Chẳng thấy viết thêm gì cả? Thẩm Mỹ Ảnh sau khi đọc xong, ngẩng đầu tò mò nhìn Tống Lương Thần.
Tống Lương Thần vốn đang đợi nàng trầm trồ trước bức thư pháp đẹp đẽ của hắn, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy người này với vẻ mặt "Có gì để xem?" ngác ngơ nhìn hắn.
Một đám cháy vô danh đang bùng phát trong lòng!. Tống Lương Thần sắc mặt nghiêm túc nói: "Đọc xong hãy cất nó đi, đi xuống tiếp tục làm việc!"
“Ồ…” Thẩm Mỹ Ảnh cất tờ hưu thư đi: “Nhưng nô tỳ đã làm xong rồi.”
"Xong rồi?" Thế tử gia bất mãn: "Ai giao cho ngươi phần việc dễ dàng như vậy? Trời còn chưa tối! Lâm Phong, ngươi dẫn nàng đi tìm quản gia. Trong phủ còn có việc gì thì giao cho nàng."
Thẩm Mỹ Ảnh hít một hơi, nàng sao lại đắc tội với người này chứ? Hay là tính cách của người này là như vậy, không muốn người khác có cuộc sống dễ dàng?
Lâm Phong nhận lệnh và làm động tác "xin mời" đối với Thẩm Mỹ Ảnh.
Đành chịu, dưới mái nhà của hắn, thì hắn chính là lão đại! Thẩm Mỹ Ảnh nhận ra và bước ra ngoài.
Hưu thư đã được đưa ra, Tống Lương Thần lập tức thông báo cho trên dưới phủ, sau này Thẩm Mỹ Ảnh phải dùng lại đích danh, không còn là Thế tử phi, chỉ là nô tỳ trong phủ.
Đương nhiên, Hiếu Nghĩa viện là trung tâm đưa xuống thông báo.
Giang Tâm Nguyệt đang ngồi trong sân với vẻ mặt tiều tụy.
"Xin thỉnh an Vương phi."
Bên cạnh có người hành lễ, Giang Tâm Nguyệt quay lại và thấy rằng đó là Ôn Nhĩ Nhã. Trước kia ở trong phủ, cũng chỉ có Ôn chủ tử đối với nàng không đánh không mắng, luôn có thái độ tốt, cho nên hiện tại, Giang Tâm Nguyệt cũng không làm khó nàng, đưa tay mời ngồi xuống.
"Vương phi đã nghe được tin chưa?" Ôn Nhĩ Nhã nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi đang nói về việc Thế tử phi bị hưu sao?" Giang Tâm Nguyệt bình tĩnh nói: "Đó là lời giải thích của hắn với ta, ta biết."
Ôn Nhĩ Nhã nhìn thần sắc của nàng, thở dài: "Mặc dù bị hãm hại, khiến Người và Gia không thể bên nhau, nhưng nhìn một cái cũng có thể biết, lòng Gia vẫn luôn nhớ Người."
Nhớ tới nàng sao? Giang Tâm Nguyệt cười khổ: "Hắn nếu thực sự nhớ đến ta, đã không bỏ ta ở nơi này, còn không một lần đến xem ta nữa."
Ôn Nhĩ Nhã vẫy lùi nha hoàn ở phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Tâm Nguyệt an ủi nàng: "Vương phi đã nghĩ sai rồi. Gia là vì nhìn thấy Người sẽ rất đau buồn, nên mới không chủ động tìm đến đây. Người cũng nên nghĩ cho tâm tình của hắn".
Hơi giật mình, Giang Tâm Nguyệt quay lại nhìn nàng: "Thật vậy sao?"
"Thϊếp thân cạnh Gia lâu như vậy, Gia nghĩ gì thϊếp thân đều biết". Ôn Nhĩ Nhã nói: "Vương phi cứ thư giãn, chăm sóc bản thân thật tốt, sau này có thể mỗi ngày nhìn thấy Gia".
Giang Tâm Nguyệt suy nghĩ một lúc, dường như cũng nói có lý, tâm lý thấy thoải mái hơn không ít, cong môi hỏi: " Góa phụ đó đó, hiện tại thế nào rồi?"
"Thê thảm lắm, thϊếp thân nhìn còn không đành lòng." Ôn Nhĩ Nhã nói: "Ở chủ viện giặt mấy chậu quần áo lớn còn chưa nói, Gia chê nàng làm quá ít việc nên đã nhờ quản gia tìm việc cho nàng làm, tìm cách để trút giận cho Người".
Giang Tâm Nguyệt không thể kìm được và bật cười.
Thấy nàng vui vẻ, Ôn Nhĩ Nhã từ tay đưa ra một chiếc vòng ngọc: "Đây là Gia nhờ thϊếp thân đưa cho Người, hiện tại có thể giúp Gia chuyển lời, cũng chỉ có thϊếp thân."
Giang Tâm Nguyệt sửng sốt và nhận lấy chiếc vòng tay, đôi mắt ươn ướt. Tay liên tục dùng vuốt ve nó rồi cẩn thận đeo vào người.
Ôn Nhĩ Nhã mỉm cười nhìn nàng.
Thẩm Mỹ Ảnh đeo một chiếc gùi lớn, trong ánh hoàng hôn rời khỏi phủ Thế tử.
Quản gia nói, cũng không có việc gì khác để làm, vốn định cho gia đinh ra ngoài chọn mua vải và chỉ tơ mà trong phủ thiếu, Gia nếu đã phân phó rồi, thì cứ để Mỹ Ảnh đi.
Tiệm vải ở đây có ít người làm thuê, không bao giờ giao hàng, đều là tự mình chuyển đồ nên bây giờ Mỹ Ảnh tựa như một bà già, vừa cúi người bước đi, vừa nhìn vào danh sách trong tay.