- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 86: Anh hai nghiêm khắc
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 86: Anh hai nghiêm khắc
Hiện tại, Lý Quân đau đầu hơn bất cứ người nào, anh hai anh vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Anh chỉ vừa mới phát hiện thân phận thật sự của Dư Thần, kết quả anh hai anh liền xuất hiện ở hiện trường quay chương trình, hắn đây là muốn làm gì?
Anh hai Lý Quân luôn luôn là một kẻ cuồng làm việc, nhìn thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, anh thật sự cảm thấy cực kỳ bất ngờ, cư nhiên bỏ công việc trong tay chạy tới nơi này chơi, không phải làm việc à?
Người đàn ông cao gầy đẹp trai bỏ kính râm xuống, rõ ràng có thể nhìn ra, khóe mắt hắn có một nốt ruồi, khí chất tăng thêm vài phần lạnh lùng, vừa nhìn chính là một người đàn ông có thân phận cao không thể với tới.
Đám người Khương Hành không thể không quen biết hắn, đều là nhân vật của công chúng, đại diện hình tượng khác nhau, công việc khác nhau.
Lý Ngạn, nhị thiếu gia Lý gia, đại biểu chính là hình tượng Lý gia, một người trẻ tuổi có tài, từ nhỏ đã ở bên cạnh cha tiến hành hun đúc thương nghiệp, không chỉ kế thừa đầu óc kinh doanh của cha, hắn còn có một người thầy thiên tài kinh thương, hiện tại tự lập ra một chuỗi dây xích thương mại.
Mà Lý gia, đúng, chính là Lý gia cực kỳ giàu có kia, 10 năm trước còn vinh quang leo lên vị trí giàu có số một cả nước, trước mắt vẫn ở trên bảng phú hào của cả nước, gia sản không thể đếm hết.
Người Lý gia luôn luôn khiêm tốn, truyền thông bên ngoài chỉ biết nhà bọn họ có hai người con trai cực kỳ xuất sắc, nếu không phải bọn họ sau khi thành niên từng người từng người lộ ra ưu tú, rất nhiều người đều quên mất bọn họ.
Khoảng thời gian trước Lý Ngạn còn được lên tạp chí kinh tế và tài chính quyền uy của quốc gia, hắn là một thiên tài kinh doanh xuất sắc, đông đảo truyền thông đối với hắn từ trước tới nay chỉ có ca ngợi không có chê, càng quan trọng hơn là, vị này vẫn là một kim cương vương lão ngũ, cho tới nay, còn chưa có vị danh viện hoặc tài tuấn nào lọt được vào mắt hắn.
Một người đàn ông đẹp trai xuất sắc như vậy xuất hiện ở một chương trình còn chưa phát sóng, quả thực khiến cho tất cả các khách mời ở đây mở rộng tầm mắt, úc, không, là chịu kinh hách cấp bậc khác nhau, bọn họ rõ ràng là một chương trình thực tế kinh doanh, thế nào cũng không tới lượt vị đại thần này ra chỉ đạo, một đại thần quanh năm quen việc chỉ huy công to việc lớn lại chạy tới khách sạn nhỏ chỉ huy bọn họ kinh doanh, không phải rất kỳ lạ sao? Đây căn bản chính là vương giả đứng đầu chỉ đạo cấp một đồng thau, cần thiết sao?
Cũng không đúng, lão đại là tới làm khách nhân!
Lão đại hàng năm vào ở chắc chắn là phòng tổng thống, cái phòng nhỏ rách nát của khách sạn này, hắn, hắn ở quen sao?
Nhìn người tràn ngập khí phách hương vị đàn ông đi từng bước tới gần bọn họ, thần kinh mỗi người đều căng chặt.
Khương Hành còn tốt, lần này tổ tiết mục cũng không báo trước cho bọn họ tin tức khách nhân tới ở, có lẽ chính là muốn cho bọn họ một cái kinh hỉ, may mà hắn là một diễn viên, trong lòng có nghi hoặc, trên mặt vẫn có thể đủ bảo trì sóng lớn không sợ, hắn còn đang tự hỏi câu nói vừa rồi của Lý Quân là có ý gì.
Hắn phải biểu hiện cho tốt như thế nào? Đối với Lý Ngạn à? Chẳng lẽ Lý Quân hi vọng hắn có thể bắt được làm đại ngôn rượu vang đỏ của Lý gia? Để hắn làm việc cho tốt gì đó, rượu vang đỏ cao cấp xa hoa đúng là không tồi, tiền công làm đại ngôn nhãn hiệu này hẳn là không thấp, quả nhiên, bạn trai hắn chính là quản gia, còn biết giúp hắn tìm công việc mới.
Lý Ngạn đi về phía bọn họ, Khương Hành là người phụ trách chủ yếu của khách sạn, cũng chính là chủ sự của chương trình, quyết đoán nghe theo bạn trai nói, chủ động tiến lên tiếp đãi người đàn ông ít khi nói cười này.
"Chào ngài, tôi là Khương Hành người phụ trách Có cái khách sạn, Lý tiên sinh, hoan nghênh ngài tới ở."
Lý Quân đứng bên cạnh Khương Hành, chỉ biết anh hai anh khí thế rào rạt đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Hành, hai người đều không vươn tay ra bắt tay, có thể thấy được ở trên phương diện nào đó hai người còn có chỗ tương đồng.
Giọng nói của Lý Ngạn cũng không lộ ra lạnh lùng, không quá nhiệt tình rồi lại không mất lễ phép nói: "Chào anh."
Khương Hành cũng không để ý Lý Ngạn có cảm giác xa cách với hắn, như vậy mới có thể bảo trì khoảng cách tốt đẹp với khách nhân.
Hai vị khách mời mới tới còn chưa rõ ràng tình huống, nhưng bọn họ cũng không mất nhiệt tình đối với Lý Ngạn.
Thang Tuyết Mạn có dáng người đẹp, trước nở sau cong, hôm nay trang điểm cũng không mất tiêu chuẩn, tuy không đạt tới tiêu chuẩn tham gia yến hội, nhưng chỗ có thể lộ ra đều lộ tương đối, nhưng cô biết cách ăn mặc, một bộ jumsuit có thắt lưng, phía trước lộ ra đôi chân trắng thon dài, phía sau khoét sâu, có vẻ gợi cảm lại thần bí, sẽ làm người sinh ra vô hạn mơ màng, ngay cả Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng rất hâm mộ dáng người đẹp của cô, tuy hai cô cũng không kém, nhưng một người là đáng yêu, sao cũng không thể gợi cảm nổi, một người tối qua còn vỡ đầu, lúc này còn đang sưng cục, chưng diện cũng không có gì để xem, có lão đại thương nghiệp tới đây, cũng chỉ có thể nhìn lên.
Thang Tuyết Mạn nói: "Lý tổng, chúng ta lúc trước có gặp qua ở một bữa dạ tiệc, không nghĩ tới đi vào khách sạn còn có cơ hội tiếp đãi ngài."
Lý Ngạn vẫn bình tĩnh không nhiệt tình như cũ, lễ phép đáp lại: "Chào cô." Còn có nhớ hay không, hắn không nói.
Thang Tuyết Mạn cũng coi như biết tiến biết lùi, cũng không chủ động nói gì nữa, nhưng đôi mắt lại dính vào người Lý Ngạn, xé cũng không xé xuống được.
Thấy thế, Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh đều rất lễ phép chào hỏi trước, như vậy luôn không sai.
Đồng Hạo Văn mới tới cũng cười chào hỏi, còn tưởng rằng mình tới chính là đãi ngộ lão đại, cho dù là khách nhân cũng có thể tùy ý chiêu đãi một chút là được, ai ngờ khách nhân căn bản chính là cấp bậc bảo mật, thân phận còn trực tiếp hù chết người, phải cung phụng, cung kính, Khương Hành đã áp hắn một cái đầu, thế mà lại tới thêm một người áp hắn một cái đầu, muốn có lệ một chút cũng không được.
Hiện tại muốn nói khó khăn nhất vẫn là Lý Quân.
Lý Ngạn trừng trừng nhìn về phía Lý Quân, hướng về phía anh lộ ra một cái mỉm cười như có như không.
Lý Quân nhìn thấy nụ cười này của hắn liền cảm thấy đau đầu, đành phải căng da đầu chào hỏi, các khách nhân khác có đại bài lớn thế nào anh cũng không cần để ý, nhưng vị này chính là anh hai anh, anh cũng không biết nên xưng hô thế nào.
Lý Ngạn chủ động cùng Lý Quân chào hỏi, nhưng cũng không lộ ra quan hệ của hắn và Lý Quân: "Chào cậu."
Lý Quân: "Chào anh."
Lý Ngạn trực tiếp chỉ định anh: "Cậu dẫn tôi về phòng tôi đi."
Lý Quân hiểu rõ: "Vâng."
Đám người Khương Hành tự nhiên cũng chú ý tới thái độ khác biệt của Lý Ngạn với Lý Quân, nhưng trước mắt không có nghĩ quá nhiều, cho rằng hắn chỉ tùy tiện điểm danh một người mà thôi.
Mà Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên nhìn nhau, lại tựa hồ phát hiện Lý Quân và Lý Ngạn có điểm chung, thái độ của bọn họ khi đối mặt với người lạ đều giống nhau, không nhiệt tình cũng không mất lễ phép, còn cùng là họ Lý.
Lý Quân thật sự không rõ anh hai anh sao lại tham gia chương trình này, anh nhìn thoáng qua Khương Hành, người phía sau cũng đồng dạng mê mang, vì sao Lý Ngạn lại trực tiếp chỉ định Lý Quân?
Hai người bọn họ đều họ Lý, chắc là không có quan hệ họ hàng gì chứ?
Không đúng, nhà Tiểu Quân ở cũng không kém, cũng có khả năng bọn họ là họ hàng?
Nghĩ tới khả năng này, Khương Hành cảm thấy cả người đều không thoải mái, trong lòng hoang mang rối loạn.
Mắt thấy Lý Quân cùng Lý Ngạn đi ở đằng trước, hắn cũng vội vàng đuổi theo, trợ lý của Lý Ngạn đem vali hành lý đưa cho Đồng Hạo Văn, Đồng Hạo Văn vừa tới còn chưa quá hiểu biết, động tác tiếp nhận vali hành lý còn chậm nửa nhịp, đương nhiên, hắn vẫn duy trì gương mặt tươi cười, cũng không thể gọi người không quen biết ở phía trước - Lý Quân cầm hành lý giúp Lý tổng phải không?
Lòng Đồng Hạo Văn tràn đầy không muốn, nhưng vẫn phải làm công việc này, trong lòng nghĩ dựa vào cái gì bắt nạt một người vừa tới như hắn, nhưng trên mặt lại phải làm bộ cực kỳ cao hứng.
Aiz, có thể giúp Lý tổng xách hành lý quả thực là có phúc ba đời.
Nhưng mà, Lý Ngạn từ đầu tới đuôi cũng không để ý tới hắn, có điều, nếu trong hai ngày Lý Ngạn ở khách sạn chú ý tới tiềm chất của hắn, không chừng sẽ tìm hắn làm đại ngôn cho nhãn hiệu nhà bọn họ cũng tốt, hành lý này cũng có thể xách.
Sau khi cân nhắc, Đồng Hạo Văn vừa rồi còn tràn đầy bất mãn trong lòng, lập tức chuyển biến tâm thái, bỗng, trong tay hắn nhẹ đi, hành lý một giây trước hắn còn xách trực tiếp bị Khương Hành cầm đi.
Đồng Hạo Văn:???
Khương lão sư là có ý gì?
Khương Hành tiếp thu đến ánh mắt bất mãn mãnh liệt của Đồng Hạo Văn, giải thích nói: "Cậu vừa tới, nên nghỉ ngơi cho tốt, vali này để tôi xách cho." Thời thời khắc khắc hắn không quên bạn trai dặn dò, phải cẩn thận tiếp đãi Lý Ngạn, phải vì cuộc sống tương lai về hưu sau này của bọn họ mà suy nghĩ cẩn thận.
Chỉ khi đối diện với Lý Quân đầu óc hắn mới tương đối trì độn, đó là vì đối phương là bạn trai hắn, phải lấy mọi việc vì anh trước, nhưng đối mặt với những người khác, đầu óc hắn cực kỳ rõ ràng.
Lý Quân và Lý Ngạn, cũng không phải là trùng hợp nhỉ? Có lẽ, chỉ là trùng hợp?
Nhưng Lý Quân không thể vô duyên vô cớ bảo hắn biểu hiện cho tốt, rốt cuộc là có ý gì?
Khương Hành tâm thần không yên, cũng chỉ muốn tìm chút việc rời đi lực chú ý, quyết đoán đem việc của Đồng Hạo Văn đoạt lấy, hắn tích cực như vậy, cũng sẽ không có người nào nói hắn, là ông chủ khách sạn, ngẫu nhiên tích cực một chút cũng là phải.
Lý Ngạn nhìn thấy Khương Hành xách theo vali hành lý của hắn, đột nhiên nói: "Làm phiền Khương lão sư giúp tôi xách tới phòng của tôi, cảm ơn."
Khương Hành: "Không khách khí."
Khi lên cầu thang, hắn có chút buồn bực, Lý Ngạn này cũng không ở lâu, vali lại không lớn, nhưng lại cực kỳ nặng.
Một đại nam nhân như hắn, cũng không phải nghệ sĩ, mang cái gì vậy, cũng không phải tất cả đều là máy tính chứ?!
Lý Quân muốn giúp Khương Hành: "Nặng à?"
Khương Hành vừa định trả lời, Lý Ngạn liền mở miệng nói: "Không nặng, chỉ là một ít quần áo mà thôi, ngay cả máy tính anh cũng không mang."
Khương Hành: "......" Ai, ai nói không nặng! Quần áo anh làm bằng đá sao?
Lý Quân thu hồi tay muốn hỗ trợ.
Khương Hành có loại cảm giác, cảm quan của Lý Ngạn đối với hắn có vẻ không tốt lắm thì phải, cũng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không.
Tổ tiết mục đã bố trí phòng cho Lý Ngạn một ngày trước, Lý Quân và Khương Hành đều biết phải dẫn hắn tới gian phòng nào.
Chính là tầng 3 tầm nhìn tốt nhất, ánh sáng tốt nhất, một phòng có cả ban công lớn, tổ tiết mục còn cực kỳ chân chó đổi mới khăn trải giường, cắm bình hoa tươi mới, đêm qua còn cố ý mở cửa sổ ra thông gió thông khí.
Lý Quân đi ở đằng trước, dẫn Lý Ngạn tới một gian phòng mới đã được bố trí qua.
Lý Ngạn tiến vào sau đó đánh giá gian phòng, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy một bức tranh treo trên tường: "Tranh này rất hợp với hoàn cảnh."
Lý Quân đúng lúc thêm chút điểm cho bạn trai: "Là Khương lão sư vẽ."
Lý Ngạn lập tức sửa miệng: "Ừ, hợp với hoàn cảnh thì có hợp, đường nét quá cứng, vừa thấy liền biết không nghiêm túc vẽ."
Khương Hành luôn luôn quen nghe người khác khen ngợi: "...... Anh nói đúng, lúc ấy tôi đúng là không quá để bụng."
Lý Quân thầm than ở trong lòng, anh cảm thấy anh hai là tới bới móc Khương Hành.
Người anh hai này của anh, chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá mức nghiêm túc, đây cũng là lý do vì sao lúc trước anh không nói cho anh hai mình có bạn trai, mà là nói cho anh cả anh trước.
Anh hai khó mà nói chuyện.
Sớm biết Vương đạo diễn cái người thích gây chuyện sẽ mời anh hai anh tới, tối hôm qua anh sẽ nói cho Khương Hành về tình hình gia đình mình trước, hiện tại bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, ảo não cũng vô dụng, cũng may Khương Hành nghe hiểu anh vừa rồi nhắc nhở, không có lời nói quá đáng gì với anh hai anh, cũng biết tiến lui, Lý Quân cũng được thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Khương Hành cũng không biết tại sao Lý Ngạn bắt bẻ hắn như vậy, nghe khiến người cảm thấy khó chịu, nhưng mà bạn trai nói thì phải nghe theo.
Trong lòng có chút ủy khuất, người này cũng quá khó hầu hạ.
Lý Ngạn nói với Lý Quân: "Đợi lát nữa mang anh đi nhìn khách sạn của bọn em."
Lý Quân tự nhiên nguyện ý đáp ứng yêu cầu của anh hai: "Được." Kỳ thực hiện tại anh chỉ muốn hỏi anh hai anh vì sao lại phải đích thân xuất hiện, cứ để Dư Thần ngẫu nhiên tìm hiểu một chút không phải là được sao, còn phải tự mình tới đây, rất phiền toái nha.
Lý Quân hỏi Lý Ngạn: "Có cần tăng thêm đồ đạc hay không?" Anh quyết định trước tiên cứ tổng khứ Khương Hành đi đã: "Khương lão sư, chúng ta vừa rồi có mua trái cây, phiền anh đi lấy một đĩa lên đây."
Khương Hành giống như tiểu tuỳ tùng đứng ở một bên, nghe được bạn trai phân phó, lập tức giống như được giải phóng: "Được, vậy em trước mang Lý tổng đi tìm hiểu một chút về khách sạn của chúng ta." Công phu bên ngoài vẫn phải làm.
Nhưng lúc này, Lý Ngạn lại đột nhiên gọi Khương Hành lại: "Không vội, Khương lão sư, ngồi xuống tán gẫu một lát? Tôi rất tò mò về nghề nghiệp của anh."
Khương Hành giải phóng không thành công: "......"
Bạn trai vạn năng đột nhiên không vạn năng, làm sao bây giờ?
Lý Quân cũng rất bất đắc dĩ, trong tình huống anh hai còn chưa rõ ràng bạn trai, anh chỉ có thể lựa chọn nghe anh hai.
Chỉ hi vọng anh hai đừng quá mức nghiêm khắc với Khương Hành, nhưng hiển nhiên là không quá có khả năng.
Lý Ngạn: "Tiểu Quân, em đi lấy chút trái cây và trà lên đi."
Nhìn đi, anh biết mà, anh hai là muốn tới khảo nghiệm Khương Hành một chút đây, mà mình mỗi lần đẩy Khương Hành đi đều không thành công, anh hai biết suy nghĩ của mình.
Lý Quân đành phải ngoan ngoãn nghe lời: "Được, vậy Khương lão sư......"
Khương Hành cho anh một ánh mắt để anh yên tâm: "Em đi đi, anh ngồi cùng Lý tiên sinh một lát." Trong lòng có chút hoảng, bạn trai không ở, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hiện tại đối phương đều gọi nhũ danh của Lý Quân, hắn cũng không có phản ứng.
Chắc chắn Lý Ngạn có quan hệ họ hàng với Lý Quân, hai người bọn họ không cần giới thiệu lẫn nhau là đã có thể cảm giác ra được rồi.
Lý Quân rất không yên tâm, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh hai, vẫn rời khỏi tầng ba, thật sự đi xuống tầng lấy nước và trái cây.
Kỳ thực, trong phòng Lý Ngạn còn tụ một đống người, tổ tiết mục cũng mộng bức, Lý tổng trực tiếp gọi nhũ danh của Lý Quân!
Vương đạo diễn yên lặng lau mồ hôi trên trán, hai ngày trước bọn họ còn thảo luận cái gì nhỉ?
Mấy phó đạo diễn và trợ lý đều cùng nhìn về phía Vương đạo diễn, Vương đạo diễn đánh ánh mắt qua: Nghĩ cái gì mà nghĩ, làm việc cho tốt!
Lý Quân và Lý Ngạn là họ hàng hay là bạn bè còn phải chờ nghiên cứu thêm....
Nhưng mà, từ thái độ của Lý Ngạn đối với Lý Quân mà nhìn, rõ ràng giống như gia trưởng, đúng, chính là gia trưởng tràn đầy uy nghiêm.
Lúc này Khương Hành cũng không ngồi xuống, còn chưa ngồi xuống hắn cũng đã đứng thẳng khó yên, ngồi xuống chắc chắn tay chân không biết để thế nào.
Lý Ngạn trong lúc quan sát phòng cũng đánh giá Khương Hành, hắn hóa khách thành chủ, khí thế như hoành: "Ngồi."
Khương Hành đành phải ngồi ở đối diện hắn, không đúng, Lý Ngạn biết quan hệ của hắn và Lý Quân?
Ký ức trước mắt của hắn là, Lý Quân còn chưa nói cho người nhà chuyện bọn họ ở bên nhau, người nhà của anh không phải, không phải rất bình thường sao?
Lý Ngạn rốt cuộc là phụ huynh hay chỉ là họ hàng bình thường? Hoặc chỉ là anh em họ gì đấy!
Nếu chỉ là anh em họ, không phải anh trai chính quy thì dễ làm, nhưng Lý Quân nói qua em ấy có anh trai, cũng không phải là Lý Ngạn chứ?
Khương Hành càng nghĩ càng nhiều, càng thêm cảm thấy bất an trong lòng, Lý Ngạn lại càng bình tĩnh càng khó nhìn ra.
Người Lý gia đều khó đối phó như vậy sao? Tiểu Quân trước kia không lộ ra, sau khi mất trí nhớ, hắn phát hiện các mặt của anh đều cực kỳ ưu tú, hiện tại có lẽ còn có rất nhiều tài năng chưa triển lãm ra trước mặt hắn, xong rồi, hiện tại phải làm cái gì bây giờ?
Lý Quân đúng là đi vào bếp rửa trái cây và gọt trái cây, Thang Tuyết Mạn tiến lên hỏi anh có cần giúp đỡ hay không, còn lấy một túi nho trong tủ lạnh ra, đưa cho Lý Quân rửa sạch.
Lý Quân lại cười: "Cảm ơn, Lý tổng anh ấy không quá thích ăn nho."
Thang Tuyết Mạn không nhận ra điều gì, cô không đi lên, còn tưởng là Lý Ngạn dặn dò, hoặc là tổ tiết mục lén cho bọn họ khai tiểu táo, một diễn viên tuyến 18, tinh tướng như vậy sao? Không phải dựa vào tư liệu của tổ tiết mục sao, hừ!
Lý Quân không để ý tới nội tâm loanh quanh lòng vòng của Thang Tuyết Mạn, gọt một quả đào, sau đó bày lên đĩa, ngay sau đó lại cắt quả táo, hơn nữa trái cây dưa chuột các loại, chỉ một lát sau, liền chế tác thành một đĩa trái cây thập cẩm xinh đẹp.
Thang Tuyết Mạn vừa rồi còn không có ấn tượng tốt lắm với Lý Quân, nhưng lúc này nghĩ thầm thì ra anh là có loại năng lực này mới có thể được giữ lại trong chương trình sao. Cô muốn ở trong khoảng thời gian ngắn kéo gần quan hệ với Lý Ngạn, bất mãn với Lý Quân lúc này cũng liền bị che dấu đi.
Thang Tuyết Mạn: "Hay là để tôi bê lên giúp cho, vừa tới còn chưa làm qua việc gì."
Lý Quân bưng đĩa trái cây, cười nói: "Được."
Có người ngoài ở đó, anh hai đối với Khương Hành hẳn là sẽ tốt một chút?
Lúc này Thang Tuyết Mạn cảm thấy Lý Quân rất hiểu chuyện, không làm mất mặt nữ minh tinh hạng nhất cô, bằng không cô sẽ phải dùng tới một vài biện pháp.
Lý Quân và Thang Tuyết Mạn một trước một sau lên tầng ba.
Thang Tuyết Mạn nỗ lực đem bản thân tiến vào nhân vật nhân viên khách sạn, sau đó trong lòng hưng phấn mà gõ cửa phòng Lý Ngạn.
Khương Hành đang bị đề ra nghi vấn gia đình trong lòng thở nhẹ một hơi.
Lý Ngạn: "Mời vào."
Nhìn thấy là Thang Tuyết Mạn đưa trái cây vào, Lý Ngạn lịch sự nói cảm ơn sau đó liền không để ý tới cô, Thang Tuyết Mạn chỉ có thể trong bầu không khí áp lực này xấu hổ "thức thời" rời đi.
Lý Ngạn ưu nhã mà đâm một miếng táo bị cắt thành hình con thỏ, hỏi Khương Hành: "Cậu cảm thấy cậu sẽ cưới một cô gái hiền huệ giống như Thang tiểu thư sao? Diện mạo xinh đẹp, cũng coi như có tài năng, còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình."
Hô hấp Khương Hành cứng lại: Tôi xin thề tuyệt đối không nghĩ tới! Tôi có bạn trai!
Khương Hành nghiêm túc trả lời: "Tôi sẽ không cưới con gái." May mà hôm qua đã công khai!
Lý Ngạn: "À? Vậy cậu thích kiểu người như nào?"
Khương Hành ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân đang đứng ở ngoài cửa: "Người như Tiểu Quân vậy."
Lý Ngạn nheo mắt nhìn hắn: "Cậu ấy là người như nào?"
Bọn họ quả, quả nhiên là họ hàng đi, vừa mở miệng tất cả đều là đề tài toi mạng.
Lịch sử luôn là giống nhau kinh người.
------
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Thích người như Tiểu Quân vậy!
Lý Quân:?
Khương Hành: Cứ như vậy, lợi hại.
Lý Quân:!
Khương Hành: Chúng ta ở bên nhau thời điểm kích cỡ lớn nhỏ cực kỳ thích hợp.
Lý Quân:......[ không biết xấu hổ. ]
------
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 86: Anh hai nghiêm khắc