- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 6: Đều là ảo giác
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 6: Đều là ảo giác
Trong một chương trình Khương Hành đã từng nói qua hắn có thể ăn được một chút cay, không kén ăn, nếu hiện tại hắn từ chối bát mì này, một là lãng phí đồ ăn, hai là lời trong chương trình khác đều là nói dối, lừa dối fan, sau đó hắn sẽ phải lên hot search, từ hình tượng ảnh đế hoàn mỹ trực tiếp ngã xuống dưới thần đàn, hắn đều có thể tưởng tượng ra hot search sẽ dùng tiêu đề gì, còn có đám antifan kia sẽ phỉ nhổ hắn như thế nào.
Để tránh cho đám phiền toái trong dự kiến kia xảy ra, bát mì nạm bò đỏ chót này hắn phải ăn hết.
Hắn không biết Lý Quân là cố ý lấy lòng hắn mới làm như vậy hay thuần túy chỉ là một trò đùa.
Việc hắn kén ăn này chỉ cần là người thân cận đều biết, nếu Lý Quân thật sự là bạn trai hắn, anh cũng sẽ biết.
Không, sẽ không, hắn không thể nào nhìn trúng Lý Quân.
Lý Quân biết Khương Hành đang suy nghĩ rối rắm cái gì, nhưng lúc này anh đang đánh cuộc Khương Hành sẽ không gây sự với anh ở trước ống kính camera, đương nhiên, nếu Khương Hành tức giận, vậy anh liền nói không phải mình cố ý, diễn một cái bạch liên hoa còn không dễ dàng sao.
Khương Hành đem ớt cay và hành để sang một bên, chọn sợi mì không quá cay ở bên dưới, động tác này thật đúng như là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, từ trước tới nay hắn chưa từng ăn qua sợi mì như vậy!
Hiện tại trong lòng Khương Hành đều tức giận tới nội thương, nhưng lại không dám nói, là một nam minh tinh, hắn vẫn là muốn sĩ diện trước mặt người ngoài.
Lý Quân biết điểm này của Khương Hành, nhìn hắn ăn đến là cẩn thận, sợ ngay sau đó ăn cay đến mức biến môi mình thành lạp xưởng, nghẹn cười hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Môi Khương Hành dính vào vị ớt cay, miệng bắt đầu đỏ lên, thêm vào trong quán mì không có điều hòa, trên trán hắn bốc lên từng tầng mồ hôi, hắn không muốn nói chuyện với Lý Quân.
Nói thật, Lý Quân cho tương ớt cũng không nhiều, phân lượng là trong phạm vi Khương Hành có thể chịu đựng được, hắn thật sự không thể ăn cay? Đương nhiên không phải, chỉ là hắn có một cái tật xấu, chỉ cần là nếm qua thứ không thích liền sẽ không ăn nữa, tục xưng là bệnh công chúa.
Để bảo trì hình tượng ảnh đế lãnh khốc trong chương trình, Khương Hành một bên dùng khăn giấy lau nước mũi đang chảy ra một bên uống nước trắng, cứng rắn đem bát mì nạm bò ăn đến bảy tám phần, còn lại nước dùng chắc chắn là hắn không uống, uống nữa thì hôm nay sẽ xảy ra án mạng.
Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, Lý Quân trong lòng sảng khoái, hơn nửa tháng buồn bực trong lòng hiện tại cũng bắt đầu có chút giảm bớt.
Mưa đã ngừng rơi, đường ở nông thôn không sạch sẽ như ở thành phố, ngoại trừ đường bê tông, những nơi khác đều gồ ghề lồi lõm, cách một đoạn liền có một cái vũng nước nhỏ, dẫm vào liền ướt giày.
Hai người đi ngang qua một nhà chợ bán thức ăn, Lý Quân có xúc động mua đồ ăn, nhưng suy xét tới bản thân trước mắt còn chưa vào bếp, cũng liền bỏ qua một bên.
Hai người tới chỗ dừng xe lên xe, tài xế vẫn là Khương Hành, bình thường vẫn là Lý Quân phụ trách bữa chính, Khương Hành mua bữa sáng, có hai bữa cơm ngày hôm để qua so sánh, bữa sáng như này đã rất phong phú.
Cũng không biết tổ tiết mục có phải cố ý tìm Lương Chỉ Duyên tới, để cho bọn họ nếm trải gian khổ trong nhân gian.
Tâm tình rất tốt một đường đi Lý Quân không nói chuyện, Khương Hành bị cay đến rát miệng, càng không muốn nói chuyện.
Vài phút đi xe, lập tức trở lại khách sạn, Lý Quân xuống xe, khi vào nhà, thay dép lê, sau đó mới đặt bữa sáng lên bàn cơm, phòng khách và phòng bếp đều có vẻ thập phần an tĩnh, nghĩ tới ba người trẻ tuổi kia còn chưa ra ngoài.
Lý Quân đang chuẩn bị về phòng rửa mặt, Hà Uyển Tinh liền đi ra.
"Chào buổi sáng, anh Quân."
"Chào buổi sáng, trên bàn ăn có bữa sáng ông chủ vừa mua về, cô có thể tới ăn bổ sung năng lượng."
"Ông chủ mua sao? Tối qua không phải là Lâm Lập Thư nói sẽ đi mua sao?"
"Có lẽ tuổi ông chủ lớn tuổi hơn chúng ta, ngủ ít nên dậy sớm."
Ông chủ Khương Hành bưng nước đi qua: "....." tôi lớn tuổi, tôi lớn tuổi!!? Tuổi của mình có lớn hơn mấy người bọn họ, nhưng cũng chỉ mới ngoài 30 mà thôi, hắn nhịn một buổi sáng không nhịn nổi nữa: "Ai lớn tuổi?"
Lý Quân chậm rãi nói ra sự thật nặng nề của tuổi tác: "Em năm nay 27, Tinh sinh năm 98, Lập Thư sinh năm 97, Chỉ Duyên 94, ông chủ anh vừa qua sinh nhật 32, còn lớn hơn em 5 tuổi."
Khương Hành: Ta có chút tức giận nhưng mà ta không thể phản bác được, bởi vì những câu đó của Lý Quân là thật!
Hà Uyển Tinh đứng ở bên cạnh xem diễn, nghĩ thầm Khương ảnh đế hai mắt sắp bốc hỏa có thể ngay tại chỗ đánh anh Quân một trận hay không, nhưng mà, cô thất vọng rồi, vì Khương Hành chỉ lạnh lùng quăng cho Lý Quân một ánh mắt, sau đó xoay người rời đi.
Không xem được trò hay Hà Uyển Tinh có chút thất vọng, nàng giơ ngón tay cái lên với Lý Quân ở sau lưng Khương Hành: Anh Quân, anh giỏi quá! Trực tiếp khiêu chiến quyền y của lão đại!
Đột nhiên, Khương Hành xoay người, Hà Uyển Tinh chưa kịp thu hồi ngón tay cái.
Khương Hành đè nén tức giận nói: "Nửa tiếng sau sẽ mở họp!"
Hà Uyển Tinh lập tức đứng nghiêm trang: "Vâng thưa ông chủ!"
Lý Quân kéo dài giọng nói: "Được, ông chủ."
Khương Hành xoay người bước nhanh rời đi, nhẹ nhàng xoa xoa ngực, một người hai người đều không bớt lo, hắn muốn từ chức cái công việc ông chủ này!
Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên một trước một sau xuất hiện ở phòng ăn, Lâm Lập Thư cảm thấy xấu hổ vì tối qua mình đã đưa ra lời cuồng ngôn, vì buổi sáng đồng hồ báo thức hắn đặt không có chút tác dụng nào, hắn vẫn là người cuối cùng rời giường, muốn hỏi Lý Quân vì sao không gọi hắn dậy, nhưng hình như mình cũng chưa nói qua muốn đối phương gọi mình, vô hình trung cảm thấy ấn tượng của bản thân trong mắt ông chủ bị giảm đi vài phần.
Lương Chỉ Duyên lại cảm thấy hoàn hảo, hôm nay cô không mặc váy điệu đà mà thay bằng áo croptop và quần short denim cạp cao, lộ ra đôi chân thon dài, trang phục này của cô có chút hợp thời, không biết là muốn khoe ra dáng người của mình ở trước máy quay hay là hi vọng có thể đạt được càng nhiều sự chú ý của Khương Hành.
Nửa tiếng sau, mọi người lại lần nữa trở lại phòng khách, bắt đầu buổi họp buổi sáng.
Khương Hành ăn hai lần mệt ở chỗ Lý Quân, nhưng tất cả đều là bình thường và vô hại, không ảnh hưởng tới toàn cục, hắn không cần phải gây khó xử cho anh ở trước mặt người khác, bản thân là một người rộng lượng và bao dung!
Không nói lời dài dòng, Khương Hành vào ngay vấn đề chính: "Hôm nay có khách tới, chúng ta phải bắt đầu phân chia công việc, căn cứ vào phương diện am hiểu của mọi người mà tiến hành an bài công việc hôm nay, hiện tại phục vụ phòng cho khách chia làm hai tổ, Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên một tổ, Lý Quân và Hà Uyển Tinh một tổ, thay phiên nhau phụ trách, những công việc khác mọi người liền cơ động mà thực hiện."
Nghe thấy cùng làm việc với Lương Chỉ Duyên, tâm tình Lâm Lập Thư cũng không tệ lắm.
Hà Uyển Tinh cũng rất vui vẻ khi hợp tác với Lý Quân, một chuyện lúc sáng, ấn tượng của cô với Lý Quân lập tức tăng lên, cảm thấy anh còn rất hài hước, đại khái là một "nhân viên" duy nhất không sợ ông chủ Khương, mấy người bọn họ đều còn ít tuổi, cảm giác đối với Khương Hành nhiều ít đều có chút kính sợ, Khương Hành cũng có cảm giác xa cách với bọn họ, có người ở bên trong điều hòa, cũng có thể khiến Khương Hành từ bầu trời hạ xuống trần gian.
Trước mắt còn ít khách, thời gian dùng để chuẩn bị phòng cho khách không nhiều lắm, hiện tại thu thập một cái phòng đơn ra là được.
Thấy mọi người đều không có ý kiến, Khương Hành lại tiếp tục bố trí công việc: "Vườn sau còn thiếu chút hoa non, Lập Thư phụ trách việc này đi, ngày hôm qua cậu cũng đã nói qua."
Lâm Lập Thư nghiêm túc gật đầu: "Em không thành vấn đề."
Khương Hành: "Đợi lát nữa sẽ đưa chìa khóa xe cho cậu, cậu và Lương Chỉ Duyên đi xem rồi mua một chút hoa cỏ về, giá cả vừa phải để trang trí, còn nữa, tầm 11 giờ khách sẽ đến, hai người mau chóng trở về trước 10 giờ. Lý Quân, Hà Uyển Tinh và tôi tiếp tục sửa sang lại vườn sau, còn có chút đất gồ ghề, chúng ta phải đem cục đá dư thừa dọn sạch một chút, không thể để khách nhìn thấy khách sạn của chúng ta lộn xộn được."
Mọi người đều không có ý kiến gì với sự an bài của ông chủ, sau khi kết thúc cuộc họp liền lập tức bắt đầu tiến hành làm việc.
Lâm Lập Thư lấy chìa khóa xe, chỉ thấy trên mặt hắn có chút hưng phấn, Lương Chỉ Duyên đi theo lên xe.
Tuy nhiên, ngay sau khi xe chuyển động, đuôi xe đã đâm phải một cái cây bên cạnh, phát ra tiếng động rất lớn.
Vừa lúc đứng ở cửa Khương Hành mày hơi nhăn lại, đi về phía cái xe.
Lâm Lập Thư nhảy xuống xe xem xét tình huống, Lương Chỉ Duyên đã bị dọa, cũng xuống xe theo.
Khương Hành nhìn thấy đuôi xe bị đâm lõm vào, hỏi Lâm Lập Thư: "Lập Thư, ngày thường cậu không thường xuyên lái xe sao?"
Lâm Lập Thư lúc này cũng không cậy mạnh, tâm hoảng hốt nói: "Khá là ít lái."
Khương Hành vì việc này rất không yên tâm, nếu xảy ra sự cố thì phiền toái, thằng nhóc Lâm Lập Thư này thật không đáng tin cậy, còn nói dối.
Khương Hành có chút tức giận vì hắn không trung thực: "Đó chính là không quen, như vậy, tôi để Lý Quân lái xe đi với Tinh, hai người ở lại sửa sang lại vườn sau."
Lâm Lập Thư ủ rũ cụp đuôi hai vai gục xuống, hắn đúng là có bằng lái được hai năm, cũng biết lái xe, chỉ là ngày thường có ít cơ hội được lái, muốn nói không quen thuộc cũng là sự thật, mới vừa ra tay liền làm hỏng việc, hắn cũng không dám trách ai, Khương Hành không đổi hắn thì tổ tiết mục cũng không dám cho hắn lái xe, quá dọa người, trên xe còn có Lương Chỉ Duyên nữa, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm.
Lý Quân và Hà Uyển Tinh vừa mới đi tới phòng để đồ lấy cuốc và thùng rác, lúc này mới vừa đi ra, liền nhìn thấy Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên đi theo phía sau Khương Hành.
Hà Uyển Tinh không có gánh nặng của thần tượng, khiêng cái cuốc nhỏ hỏi hai người bọn họ: "Hai người không phải muốn đi ra ngoài mua hoa non sao? Sao đã về rồi."
Không ai trả lời nàng, Khương Hành trực tiếp nhìn về phía Lý Quân, tuy hắn và Lý Quân có chút tình cảm cá nhân, nhưng từ hiện thực khách quan mà nói, hiện tại cũng không có ai thích hợp để lựa chọn hơn anh.
"Lý Quân, có thường xuyên lái xe không?"
Lý Quân không có chút phiền toái nào nói: "Lái được 6 năm, sao vậy?"
Khương Hành đem chìa khóa xe đưa cho anh: "Cậu và Tinh đi mua hoa non nhé? Để Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên hôm nay phụ trách quét dọn phòng cho khách trước, ở lại khách sạn hỗ trợ."
Lý Quân có thể đoán được điều gì đó thông qua lời nói của Khương Hành và trạng thái của Lâm Lập Thư, anh không nói hai lời lập tức đem công cụ trong tay giao cho hai người bọn họ, tiếp nhận chìa khóa. Nhưng anh chưa lập tức lái xe đi mà là bỗng nhiên vươn tay với Khương Hành.
Trái tim của Khương Hành nhảy thót lên, Lý Quân lại muốn làm gì nữa!
Lý Quân nhìn hắn chớp chớp mắt: "Ông chủ, còn thiếu một thứ."
Khương Hành vẫn lạnh mặt như cũ, nhưng có thể nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích: "Thứ gì?"
Lý Quân cười nhìn hắn: "Anh còn chưa đưa cho em tiền mua hoa, em không mang ví." Không có tiền nói đến rất là tự nhiên.
Khương Hành xoay người đến trước bàn lấy một cái phong bì, đưa cho Lý Quân: "Đây, tiêu tiết kiệm một chút."
Lý Quân: "Tiết kiệm thì có khen thưởng gì không?"
Khương Hành có chút sợ anh sẽ nói ra nội dung gì đó khiến người không thể tiếp thu, vội vàng nói: "Tiền tiết kiệm mua đồ ăn vặt khao thưởng mọi người."
Lý Quân nhún vai: "Cũng được."
Khương Hành cảm thấy biểu tình của anh tràn ngập thất vọng, trong lòng bực mình.
Vì tránh để phát sinh thêm lần nữa tình huống đâm vào cây của Lâm Lạp Thư vừa rồi, hắn nhìn theo Lý Quân và Hà Uyển Tinh lên xe.
Trước khi xuất phát Lý Quân còn vẫy vẫy tay với Khương Hành: "Chúng tôi sẽ về rất nhanh."
Khương Hành cứng đờ giơ tay: "Được, đi đường cẩn thận." Nếu không phải đang quay chương trình, lại có Lâm Lập Thư không đáng tin cậy, hắn mới không thèm nói loại từ ngữ buồn nôn như này đâu, còn không hiểu sao lại tưởng tượng ra hình ảnh người vợ tiễn chồng đi xa.
Khương Hành chà xát cánh tay, ảo giác, ảo giác, đều là ảo giác.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 6: Đều là ảo giác