Khương Hành nghĩ thầm bản thân tốt xấu cũng là một diễn viên lấy qua vài lần giải thưởng ảnh đế, sẽ không nhanh như vậy đã bị bạn trai nhà mình vạch trần chứ?
Hắn nỗ lực thôi miên bản thân, không thể nào, mình là ảnh đế, mình là ảnh đế.
Khương Hành che lại đầu suy yếu nói: "Cái gì?"
Lý Quân yên lặng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Đứng lại."
Khương Hành thầm nghĩ: Không tốt, sắp hỏng việc.
Lý Quân có thể nhìn ra hành vi không ổn của hắn, hắn cũng có thể nhìn ra hỉ nộ ái ố trong ngữ điệu của Lý Quân, bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau.
Lý Quân có thói quen quan sát hành vi cử chỉ của người khác, anh không học qua tâm lý học, nhưng lại biết quan sát một người như thế nào, Khương Hành đã sống chung với anh hơn nửa năm, từ ánh mắt cho đến mỗi động tác của hắn anh đều xem tỉ mỉ, cũng ghi nhớ sâu sắc, so với rõ như lòng bàn tay còn rõ như lòng bàn tay.
Lý Quân buông thân thể "suy yếu" của Khương Hành ra, lạnh lùng nhìn hắn một cái, lộ ra ngữ điệu trào phúng: "Diễn không tồi."
Khương Hành lập tức bị hắt một bát nước lạnh, cực kỳ thanh tỉnh, không dám tiếp tục diễn nữa, cũng sâu sắc ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, danh hiệu "ảnh đế" hoàn toàn vô dụng đối với Lý Quân!
Thảm hại hơn chính là, Lý Quân lúc này thật sự tức giận.
Khương Hành quả thực đứng lại, sau đó hướng về phía anh lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Anh đây không phải muốn..." chọc cho em vui vẻ một chút sao.
Lý Quân cũng không muốn nghe hắn giải thích, hắn cư nhiên lấy thân thể của mình ra làm trò đùa, lại tiếp tục ở chung với Khương Hành nữa, anh sợ sẽ không nhịn được động thủ, anh siết nắm tay, bỏ lại Khương Hành trực tiếp về khách sạn, lúc này vô luận Khương Hành ở
phía sau gọi như thế nào anh cũng không đáp lại.
Người quay phim: Hình như Khương lão sư chọc giận Lý lão sư rồi.
Khương Hành thấy mấy người quay phim nhếch miệng cười, nói: "Cười cái gì?"
Người quay phim của Lý Quân chạy theo Lý Quân, người đi theo Khương Hành cảm khái nói: "Tính tình Lý lão sư thật tốt, nếu là bạn gái tôi, chắc chắn đã quăng cho một cái bạt tai rồi."
Khương Hành ngoài miệng "cứng rắn" cả giận: "Vậy cậu cũng quá thảm."
Nhưng trong lòng lại nói nói: Bạn trai mình không quăng bạt tai, nhưng cậu ấy quăng mặt mình a! So quăng cái bạt tai còn thảm, cậu ấy không gia bạo ngươi, cậu ấy trực tiếp tức giận! Còn không bằng gia bạo hắn một chút còn hơn!
Từ trước tới nay cũng không biết bản thân còn có bản lĩnh chọc giận người khác, kế tiếp phải dỗ dành thế nào đây?
Lần đầu yêu đương cũng không hiểu biết lắm!
Lúc ở vườn cây, kỳ thực Lý Quân cũng không tức giận Khương Hành, chỉ đùa giỡn hắn thôi, ai ngờ gia hỏa này được một tấc lại muốn thêm một bước, càng ngày càng quá mức, quả thực không biết hai chữ "đau đớn" viết như thế nào.
Khi trở lại khách sạn, Lý Quân thu hồi sắc mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt không lừa được người, trong mắt che kín sương mù, nhìn ai cũng không có độ ấm, thật sự bị Khương Hành chọc giận.
Lúc này đầu sỏ gây tội Khương Hành còn chưa dám vào khách sạn, sau khi vào sân chỉ dám ngồi ở trên ghế dài trong sân tự hỏi nhân sinh.
Hắn còn chưa nghĩ ra phải tạ tội với Lý Quân như thế nào, còn chương trình đã sớm không ở trong phạm vi suy xét của hắn.
Suy nghĩ trong chốc lát, hắn trực tiếp vòng ra vườn sau, ngồi ở cạnh ổ của Hạt Cát, mở ra cửa nhà nhỏ của Hạt Cát, lôi nó ra nói chuyện phiếm, nhưng hiển nhiên tiểu Hạt Cát cũng không quan tâm tới hắn, buồn ngủ không chịu được, chơi một ngày, buồn ngủ quá.
Khương Hành: "Mày không muốn nói chuyện với tao sao?"
Khương Hành: "Mới hơn 7 giờ, mày đã ngủ, heo cũng không lười như mày."
Khương Hành: "Hạt Cát, trả lời đi, kêu một tiếng cũng được."
Khương Hành: "Mày cũng không để ý tới tao."
Hạt Cát bị ồn ào
đến đau đầu: "Cạc!" Anh quấy rầy tôi ngủ để lớn lên đấy.
Khương Hành: "Nghe không hiểu mày đang nói cái gì."
Hạt cát: "Cạc" Anh mau tránh ra.
Vương đạo diễn phía sau màn hình theo dõi hỏi nhân viên công tác bên cạnh: "Khương Hành sao lại nói chuyện với Hạt Cát, hắn điên rồi sao?"
Nhân viên công tác cực kỳ lớn mật nói trắng ra: "Đại khái là chọc giận Lý lão sư, không dám vào nhà."
Vương đạo diễn: Không nhìn ra vẫn là một tên sợ vợ.
Khương Hành quấy rầy Hạt Cát trong chốc lát, thấy nó buồn ngủ không có đáp lại lời nào, đành phải buông tha cho nó, ngồi ở xích đu trong sân sau nhìn trăng thở dài.
Không bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào của cả trai lẫn gái, là đám người Hà Uyển Tinh đã trở lại.
Khương Hành làm bộ không nghe thấy, hiện tại việc quan trọng nhất chính là dỗ dành Lý Quân, lấy ra di động tìm tòi "Sau khi chọc giận bạn trai làm thế nào để dỗ dành bạn trai."
Nhưng cũng không biết tại sao, di động cư nhiên không bắt được wifi, chỉ có thể dùng dữ liệu di động, chờ tới khi hắn chuẩn bị mở ra một cái app nào đó, Hà Uyển Tinh chạy tới sân sau gọi hắn: "Khương lão sư, bọn em mua dưa hấu, đi ăn thôi."
Khương Hành đành phải thu hồi di động, mở ra hình thức làm việc, bằng không Vương đạo diễn sẽ lại ám chỉ hắn không làm chính sự.
Tất cả mọi người đã trở lại, bao gồm cả Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh tách ra với bọn họ lúc trưa nữa.
Quả dưa hấu rất to, ít nhất phải mười mấy cân, đã được cắt thành miếng, các chàng trai ăn có vẻ hào phòng hơn các cô gái.
Lý Quân bị cảm còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng lấy cho mình một miếng nhỏ, ngồi chung với Bạch Hiểu Dung, cũng tán gẫu vài câu.
Bạch Hiểu Dung: "Anh Quân, anh cũng tốt nghiệp ở trường điện ảnh à?"
Lý Quân ưu nhã nhả ra hạt dưa hấu: "Đúng vậy, anh và Chu Quỳnh Ngọc còn là bạn học." Lúc này cần phải kéo bạn học xuống nước.
Bạch Hiểu Dung dịch người về phía Lý Quân, ngồi gần một chút nói chuyện: "Anh Chu thì em biết, nhưng em không biết anh cũng vậy, vậy anh cũng là đàn anh của em rồi, ha ha ha, không ngờ đấy!"
Lý Quân: "Chắc em là sinh viên khóa dưới."
Bạch Hiểu Dung: "Đúng đúng, có điều bọn em và mấy anh chị khóa trên kỳ thực cũng không liên hệ nhiều lắm, ngay năm đầu đã đi diễn, nên kỳ thực thời gian học trong trường cũng không nhiều lắm, đều là ở bên ngoài mới gặp được anh chị khóa trên."
Lý Quân: "Vậy các em đi diễn sớm đấy, anh là năm ba mới bắt đầu đi diễn."
Bạch Hiểu Dung rất muốn hỏi Lý Quân vì sao đến giờ còn chưa nổi tiếng, Lý Quân cũng nhìn ra ý tứ của cô, cũng không có gì khó nói: "Anh chính là một con cá khô không có chí hướng gì lớn."
Bạch Hiểu Dung cũng không tiếp xúc mấy với Lý Quân, cũng không có gì không nói được: "Em cũng là cá khô, anh có thích kịch
nói không?"
Lý Quân gật đầu: "Cũng có, đôi khi sẽ đi tới nhà hát coi một hai bộ."
Bạch Hiểu Dung: "Gần đây em xem một vở kịch rất thú vị, tên là."
Lý Quân: "Là vở kịch của đoàn kịch Tiếu Tiếu Quả sao?"
Bạch Hiểu Dung: "Đúng đúng đúng."
Lý Quân: "Anh cũng có xem."
Khương Hành chiếm cứ một cái ghế sô pha đơn: "...." Hai người nói tới vở kịch gì thế, tại sao tôi chưa xem qua!
Không đúng, hắn căn bản là không có thời gian đi xem.
Khương Hành ăn một miếng dưa hấu liền phải nhìn Lý Quân một cái, nghe anh và Bạch Hiểu Dung hoàn toàn không có việc gì tán gẫu, tâm tình cực kỳ gay go.
Bất tri bất giác, Khương Hành liền ăn no căng.
Cung Tử Bội giơ ngón tay cái lên với Khương Hành: "Khương lão sư, anh thật lợi hại, ăn tám miếng, còn muốn ăn thêm miếng nữa sao?"
Khương Hành: "........Không."
Lý Quân vẫn không để ý tới hắn.
Lý Quân lại hỏi đám người Cung Tử Bội: "Buổi chiều tôi nấu chè đậu đỏ ý dĩ, mọi người muốn ăn không?"
Cung Tử Bội lúc này mới nhận ra vấn đề hỏi: "Buổi chiều các cậu đi đâu thế? Sao còn có thời gian về nấu chè?"
Lý Quân: "Không đi đâu, chỉ ở khách sạn, bên ngoài quá nắng."
Hà Uyển Tinh và Bạch Hiểu Dung rất là động tâm với chè đậu đỏ ý dĩ của Lý Quân.
Bạch Hiểu Dung: "Lại ăn nữa, có thể béo chết hay không."
Lương Chỉ Duyên đề nghị: "Hay là chúng ta để đến mai rồi uống, cắt lúa xong chắc chắn vừa mệt vừa khát, một bát chè lạnh có thể cứu mạng."
Hà Uyển Tinh: "Đúng thế, khi khát ăn một cốc chè bổ sung năng lượng, không thể tốt hơn."
Lý Quân
cũng không nghĩ tới một câu tùy ý của mình lại tạo thành hiệu quả này.
Anh cười cười: "Mọi người quyết định là được."
Mấy cô gái đều mang theo chân thành tha thiết mỉm cười với anh, ngay cả Lương Chỉ Duyên cũng không sinh ra tâm lý đố kỵ với anh, lúc trước là cô suy nghĩ hẹp hòi, từ trước tới nay Lý Quân không ôm địch ý với cô, đều là cô tự mình nghĩ nhiều.
Khương Hành điên cuồng hướng về phía Lý Quân tỏ vẻ: Đừng cười với mấy nữ nhân kia được không? Em là bạn trai của anh!
Nhưng Lý Quân cũng không cho hắn nửa cái ánh mắt, càng đừng nói tới mỉm cười nhu hòa.
Tâm tình Khương Hành phức tạp không chịu được:
Bạn trai mình đúng như ngày tháng sáu, thay đổi bất thường!
Một buổi tối qua đi, Khương Hành cũng chưa có được nửa điểm chú ý của Lý Quân, trò chuyện ăn uống với mấy cô gái cũng không tệ lắm.
Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh đối với sự biểu hiện đột nhiên của Lý Quân nhìn mà than thở, lúc trước anh vẫn luôn bị bệnh, cực kỳ an tĩnh, nhưng anh chỉ cần tùy tùy tiện tiện tỏ ra một chút tích cực, các cô gái sẽ liền vây quanh anh, mị lực khó có thể ngăn cản.
Người biết tán gẫu đúng là tốt.
Chu Quỳnh Ngọc cũng nguyện tán gẫu với mấy cô gái, nhưng rất nhiều đề tài hắn không có biện pháp xen vào, mà Lý Quân lại nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, còn phổ cập khoa học cho mấy cô gái cái gì ăn ngon nhưng lại không béo, càng quá đáng chính là, ngay cả thời kỳ kinh nguyệt của phụ nữ nên ngủ tư thế như nào cũng đều nghiên cứu.
Khương Hành: Em nghiên cứu cái này làm gì!
Cung Tử Bội: "Sao cậu lại biết mấy thứ này?"
Lý Quân: "Tôi có đi học yoga một thời gian, sau đó tôi cảm thấy yoga có thể điều tiết mỗi một bộ phận của cơ thể, còn có thể chỉnh sửa hình dáng, liền đi thi chứng chỉ, từng làm huấn luyện viên ở trung tâm yoga."
Cung Tử Bội thế mà hơi hơi hâm mộ Lý Quân: "Cuộc sống của cậu cũng thật tự do, khiến người hâm mộ."
Hà Uyển Tinh: "Em cũng tập yoga một thời gian, nhưng huấn luyện viên của em không nói cẩn thận như anh Quân, em có thể mời anh làm huấn luyện viên của em không?"
Lý Quân cười nói: "Không thể, chỉ là thể nghiệm cuộc sống mà thôi, kỳ thật anh cũng chỉ hiểu biết một chút da lông thôi, nhưng có thể dạy mọi người một vài động tác đơn giản, nếu mọi người nguyện ý."
Mọi người im lặng một giây, ngài là hiểu biết một chút da lông sao? Ai thể nghiệm cuộc sống mà trực tiếp đi thi lấy chứng chỉ, còn làm huấn luyện viên!
Mấy cô gái vui vui vẻ vẻ nói: "Được đấy!"
Cung Tử Bội cảm thấy hơi tiếc nuối, vì buổi tối ngày mai cô phải thu thập hành lý rời đi.
Lý Quân nhìn nhìn thời gian, khoảng cách thời gian bọn họ đi ngủ còn nửa tiếng, lại hỏi các cô: "Các cô muốn học cắm hoa không?"
Lương Chỉ Duyên: "Em có học qua một thời gian, giáo viên nói em không đủ tâm bình khí hòa, lại có việc nên bỏ dở."
Hà Uyển Tinh: "Anh Quân, không phải anh cũng biết cắm hoa chứ?"
Lý Quân: "Có học qua lớp huấn luyện, sau đó giáo viên của bọn anh kêu anh ở lại làm giáo viên một thời gian, cũng coi như dạy qua mấy tiết."
Cung Tử Bội đã cảm thấy Lý Quân và cô không còn là một kênh mỹ thực với cô nữa: "Cậu thật sự không phải người bình thường."
Lý Quân: "Không, tôi thật đúng là một người bình thường, học đều là sơ qua, chỉ thuận tiện giao lưu với mọi người một chút."
Khương Hành cảm thấy vô cùng tự hào: Kỹ năng của bạn trai mình hắn không biết cái gì hết, thật là lợi hại.
Hà Uyển Tinh tràn đầy hưng phấn: "Cắm hoa cũng là một môn nghệ thuật, anh Quân, sau này anh dạy em nhé! Chúng ta ba năm bảy học yoga, hai tư sáu học cắm hoa."
Khương Hành nghẹn nửa ngày, cuối cùng xen vào được một câu: "Uyển Tinh, cô nên giao học phí cho Lý lão sư trước."
Hà Uyển Tinh: "Đúng vậy, về sau không gọi là anh Quân nữa, phải gọi là Lý lão sư không gì không làm được."
Ba cô gái còn lại cũng lộ ra ánh mắt tán thành.
Lý Quân nói: "Một cái xưng hô mà thôi."
Cung Tử Bội: "Tôi vẫn gọi là Quân Quân đi, ha ha ha!"
Sắc mặt Khương Hành hơi thối: Mấy người gọi Quân Quân đều không dễ nghe.
Tối nay Vương đạo diễn cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ đối với biểu hiện của Lý Quân, không nghĩ tới anh và Khương Hành giận dỗi nhau còn có loại tác dụng này, gián tiếp phát hiện Lý Quân giống như một kho báu, hắn đang từng chút một đào báu vật trong kho báu của anh, mà người khác còn không mơ ước.
Mấy cô gái tán gẫu với Lý Quân lại một lần nữa được lợi không ít, Chu Quỳnh Ngọc và Thiệu Hoành Thịnh cũng nghe đến say mê, đây là mị lực của riêng Lý Quân, anh nói chuyện róc rách như tiếng nước chảy, ngữ điệu bằng phẳng, nhưng lại không mất hài hước, có thể kéo người vào trong ý cảnh của anh, nghe đến nhập thần, khi anh dừng lại, ngươi sẽ phát hiện, thời gian làm sao qua nhanh vậy, còn chưa nghe được bao nhiêu đâu.
Chu Quỳnh Ngọc cũng nhịn không được hoài nghi, đây là Lý Quân bạn học bốn năm của y sao? Chứ không phải sinh viên xuất sắc đứng đầu cả nước của khoa kinh tế bên cạnh sao, chỉ những lời anh nói kia, đối với rất nhiều người mà nói, tất cả đều là thương cơ!
Cho nên Lý Quân rõ ràng có thể đi mở lớp giảng bài hoặc là tự mình mở cửa hàng làm ông chủ, vì sao còn phải làm một diễn viên không có danh tiếng?
Đây là một điều nghi hoặc hiện lên trong đầu của mọi người tối nay, đang muốn hỏi, Lý Quân kết thúc đề tài, anh dịu dàng nhắc nhở mọi người, nên nghỉ ngơi.
Nhóm khách mời phát hiện mông đã ngồi đến tê rần.
Khương Hành nhìn theo mọi người rời đi đại sảnh, mới đi tắt đèn trong đại sảnh.
Khương Hành cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng tự mình gây họa cũng tự mình chịu, là bạn trai của hắn, không phải người khác.
Kết giao bạn trai là một việc yêu đương vui sướиɠ tận trời, chọc giận ban trai là việc dễ dàng, dỗ dành bạn trai lại là nhiệm vụ khó khăn cấp 5 sao.
Đánh răng xong, Khương Hành nằm trên giường trằn trọc, vẫn mãi không ngủ được.
Tối hôm qua còn cảm thấy một mảnh yên tĩnh, rất dễ đi vào giấc ngủ, tối nay lại cực kỳ bực bội, tiếng điều hòa cũng ồn ào đến nhức cả đầu.
Hắn bò dậy, mở đèn đầu giường, tắt điều hòa đi, sau đó mở cửa sổ ra, dựa vào bên cửa sổ, phát hiện đèn phòng bên cạnh còn hơi sáng, Khương Hành lập tức tỉnh táo.
Lý Quân còn chưa ngủ!
Khương Hành ở trong phòng đi đi lại lại hai vòng, đập tay một cái, nghĩ ra một chủ ý.
Hắn mở ra di động xem xét trong chốc lát, lại gửi một tin nhắn cho Tiểu Tề, sau đó thay áo thun, ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera, dùng mũ lưỡi trai che nó lại, lặng lẽ rời phòng.
Lúc này, tổ tiết mục ngoại trừ người trực ban, những người khác đều về chỗ mình nghỉ ngơi.
Khương Hành đến kho hàng tìm một cái kéo nhìn có vẻ sắc bén, sau đó trực tiếp đi tới sân sau, sân sau không có người, ánh đèn rất mỏng manh, hắn mượn ánh sáng từ di động, dạo một vòng xung quanh cây nguyệt quế, sau đó lách cách cắt xuống vài bông nguyệt quế mới nở, mấy cây nguyệt quế này vốn dĩ trồng sẵn ở sân sau, cũng ra nhiều hoa, cắt mấy bông hẳn là không có vấn đề gì.
Nếu bạn trai biết cắm hoa, nói vậy cũng sẽ thích.
Hồng nguyệt quý ở vườn sau có hạn, hắn chọn hồi lâu mới cắt được chín bông, sau đó lại chạy tới cửa cắt đi chút cành lá.
Nửa tiếng sau, Tiểu Tề lái xe tới khách sạn, đem đồ vật Khương Hành muốn hắn mua đều mang tới, ruy băng rực rỡ, băng dán và giấy gói hoa đều đủ.
Sau khi chuẩn bị tốt dụng cụ, Khương Hành đem tất cả đồ vật mang về phòng, đem đèn đầu giường chuyển qua bàn sách, mở đèn chiến đấu hăng hái, bắt đầu làm theo video hướng dẫn cách bó 9 bông hoa hồng nguyệt quý.
Khi nhìn thấy mấy bông hỏa nhỏ thơm thơm này hắn đột nhiên nhớ tới một câu: Nguyệt quý kỳ thực cũng là một loại thuộc hoa hồng, chỉ là chủng loại khác nhau mà thôi.
Khương Hành dựa theo video hướng dẫn, trước tiên nhổ hết gai của hoa hồng, lại đem lá cây dư thừa cắt bớt, trên bông hoa có những cánh bị hư hỏng cũng xử lý hết, sau khi xử lý xong 9 bông hoa, toàn thân Khương Hành đều toàn mồ hôi.
Lúc này mới nhớ tới, vừa rồi hắn tắt điều hòa lại quên không mở lại, hắn đành phải đứng dậy mở điều hòa lên, từ từ gió lạnh thổi tới, rất tốt, thoải mái hơn nhiều.
Công việc tay chân tỉ mỉ kỳ thực cũng không phù hợp với Khương Hành, xử lý xong gai của 9 bông hoa tay hắn cũng bị gai đâm đến bảy tám lượt, không cần bạn trai dạy dỗ, hắn liền tự mình xử phạt thể xác một lần.
Dựa theo video hướng dẫn, dùng giấy bóng trong suốt đựng nước bó lại gốc cành hoa, sau đó lại dùng giấy gói bọc vài lớp bên ngoài, dán lên băng dính, rồi lại kết một cái nơ hình con bướm, Khương Hành đối với thành quả của mình cũng coi như hài lòng, tuy nơ con bướm phải kết nửa tiếng đồng hồ mới xong.
Đóng gói hoàn chỉnh xong bó hoa đã là hơn một giờ đêm.
Khương Hành mυ"ŧ mυ"ŧ đầu ngón tay bị gai đâm vào, lại lặng lẽ thăm dò xem Lý Quân ở phòng bên cạnh đã đi ngủ hay chưa.
Đèn tắt, vào giờ này có lẽ đã ngủ say rồi!
Khương Hành ôm bó hoa mình vừa gói xong rời khỏi phòng mình, lặng lẽ đi tới sân sau.
Hắn nhớ cửa sổ bên trái của Lý Quân không hay khóa, có thể kéo ra.
Dưới cửa sổ là một cái bàn, chỉ cần hắn thuận lợi đem bó hoa đặt lên trên bàn là được.
Đương nhiên, Khương Hành còn cực kỳ cơ trí tự chế một tấm thiệp kẹp ở vị trí dễ thấy của bó hoa, chỉ sợ Lý Quân không nhìn thấy.
Thần may mắn tối nay vẫn đứng ở phía Khương Hành, cửa sổ phòng Lý Quân quả thực không bị khóa.
Khương Hành lặng lẽ kéo cửa sổ ra, để tránh cho nước trong bó hoa bị đổ ra, hắn đặt nghiêng bó hoa ở trên bàn tựa vào cửa sổ.
Để xong, hắn đóng lại cửa sổ phòng Lý Quân, buổi tối không đóng kỹ cửa sổ, nếu nửa đêm có gì nguy hiểm thì phải làm sao.
Lặng lẽ làm xong tất cả những việc này, Khương Hành mới cảm thấy mỹ mãn mà về phòng, lại tắm rửa lần nữa rồi đi ngủ.
Khi nằm ở trên giường, hắn ôm gối đầu lăn hai vòng trên giường, không tự chủ mà nghĩ: Ngày mai có lẽ Tiểu Quân sẽ rất cảm động nhỉ!
Nhưng mà, Khương Hành đã quên một việc: Hoa nguyệt quý ở sân sau trên cơ bản đều là Lý Quân xử lý.
.....................