- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 40: Không cần cậu quan tâm
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 40: Không cần cậu quan tâm
Nghe Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc ở trong đại sảnh "vừa nói vừa cười"", Khương Hành yên lặng lui về phía sau hai bước, hắn quyết định ban đêm không thực hiện nhiệm vụ của chương trình, không phải hắn có bao nhiêu hiểu chuyện không quấy rầy hai người bọn họ tán gẫu, mà là hắn cảm thấy trái tim của mình xảy ra vấn đề, tại sao lại như vậy, thế mà lại cảm thấy cực kỳ tức giận, chẳng lẽ Lý Quân căn bản là không đơn thuần giống như bề ngoài?
Khương Hành không còn lý trí nghĩ thầm: Lý Quân đã không đơn giản như bề ngoài, mục đích cậu ta tiếp cận mình ngay từ đầu đã không đơn thuần, có lẽ cậu ta còn ôm mộng tưởng muốn hồng mà tiếp cận mình, trở thành bạn trai của mình, chỉ là để nổi tiếng! Để trở nên nổi bật!
Khương Hành còn chưa về phòng mình cũng đã rơi vào ác loại ảo tưởng không thể tự kiềm chế, thật sự là quá tức giận!
Mà chỉ thoáng đi qua Khương Hành cũng không nghe hết câu chuyện phía sau của Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc, hắn cũng chỉ nghe mỗi cái câu không then chốt không trước không sau kia.
Lúc này Lý Quân còn đang ứng phó Chu Quỳnh Ngọc: "Nhưng mà tất cả là kịch bản yêu cầu thôi."
Chu Quỳnh Ngọc cười cười nói: "Dù sao tôi cũng rất thích cái kịch bản đó, hơn nữa cậu diễn nhân vật khiến tôi ấn tượng sâu sắc, nữ chính là nam thứ đều rất đúng chỗ, giáo viên cũng nhiều lần khen ngợi khả năng diễn xuất của cậu."
Lý Quân: "Còn tạm đi." Một người đóng hai vai, kỳ thực cũng không có khó khăn gì nhiều, chỉ cần nắm chắc cá tính và tinh túy của nhân vật là được. Kỳ thực anh không hi vọng Chu Quỳnh Ngọc tiếp tục nói chuyện quá khứ của anh, trên mặt đã bắt đầu biểu hiện ra hơi hơi không kiên nhẫn.
Chu Quỳnh Ngọc nhớ tới Lý Quân năm đó vì đóng vở kịch này mà mặc nữ trang, diện mạo của anh vốn dĩ đã không kém, dáng người cũng không phải loại hình to lớn, đội tóc giả lên, lại trang điểm một cái, vừa lên sân khấu, anh chính là nữ chính trong vở kịch kia, là đối tượng y muốn theo đuổi, tình nhân trong mộng mà y tha thiết mơ ước.
Năm đó Chu Quỳnh Ngọc cũng từng mê mang qua, y cũng không biết mình thích Lý Quân khi đóng vai nữ chính hay là chính bản thân Lý Quân, vì vở kịch đó, từ đầu tới đuôi, đóng vai nữ chính cũng chỉ có một người là Lý Quân.
Chu Quỳnh Ngọc có thể cũng phát hiện Lý Quân rõ ràng không muốn tán gẫu đề tài này, y đoán Lý Quân có lẽ là mệt mỏi, cũng không tiếp tục tìm câu trả lời từ anh, thả anh về phòng nghỉ ngơi: "Xem cậu có chút buồn ngủ, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải dậy sớm.""
Lý Quân biết nghe lời phải: "Ừ, ngủ ngon." Có một loại cảm giác thả lỏng cuối cùng cũng thoát ra, tuy nói chương trình cho bọn họ ""tan tầm"" nghỉ ngơi, nhưng trong ngoài mấy chục cái camera mỗi cái đều đang hoạt động.
Chu Quỳnh Ngọc: "Ngủ ngon."
Lý Quân về phòng trước, còn Chu Quỳnh Ngọc lại ở trong đại sảnh ngồi một mình trong chốc lát, nghĩ lại cuộc sống đại học năm ấy, y cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, hiện giờ, Lý Quân đã càng lúc càng cách xa y, không phải địa vị trong giới mà là chỉ là anh người này quá khó có thể tiếp cận.
Y cũng không phải cố ý giả ngu không nhìn ra, trải qua một ngày, Lý Quân cũng không có ý tứ đặc biệt thân cận với y, phần lớn thời điểm đều là lễ phép ứng đối trước máy quay, nhưng mặc kệ thế nào, Lý Quân trước sau như một không thay đổi, không phải người anh để ý, muốn tiến vào trái tim của anh, cực kỳ gian nan.
Chu Quỳnh Ngọc không biết anh sẽ thích dạng người như nào, nhưng bản thân y lại rất rõ giây phút nhìn thấy anh trong chương trình kia, tâm tư dấu trong đáy lòng dần dần trồi lên mặt nước, nhưng y vẫn có chút do dự, Lý Quân không dễ theo đuổi.
Lúc này y không khỏi nhớ tới thái độ của Lý Quân đối với Khương Hành, lại trầm tư một hồi lâu, Chu Quỳnh Ngọc mới về phòng nghỉ ngơi.
Tối đầu tiên sau khi dọn tới phòng mới, Lý Quân cho rằng bản thân sẽ không ngủ được, nhưng chất lượng giấc ngủ tối nay của anh lại không tồi một cách bất ngờ.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày mưa thật sự cực kỳ thích hợp để ngủ, đồng hồ báo thức của Lý Quân vang lên hồi lâu cũng chưa dậy, thật sự là thoải mái, buổi sáng anh cố tình dậy muộn một chút, hôm nay anh không cần phụ trách bữa sáng.
So với giấc ngủ cực kỳ không tồi của Lý Quân, Khương Hành thì không may mắn như vậy, tối hôm qua trong đầu hắn vẫn luôn quanh quẩn chuyện Chu Quỳnh Ngọc cầu hôn Lý Quân, tận đến hơn nửa đêm cũng chưa ngủ, khi đồng hồ báo thức vang lên, hắn mới phát hiện bản thân chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, tiết tấu chuẩn bị chết đột tử.
Buổi sáng đến lượt hắn đi mua bữa sáng, nhưng vì tổ tiết mục không muốn cho hắn quá mệt mỏi, nên trực tiếp cho người đi mua mang về, nhảy qua một bước Khương Hành mua bữa sáng này, làm bộ hắn mua qua, suy xét đến cực kỳ chu đáo.
Sau khi rời giường, Lý Quân rót cho mình một ly nước ấm, đến trước quầy tiếp tân nhìn thời khóa biểu phục vụ phòng khách ngày hôm nay.
Phụ trách quét dọn vệ sinh ngày hôm nay là Khương Hành và Chu Quỳnh Ngọc.
Nhìn thấy tổ hợp hai người, Lý Quân bỗng nhiên cảm thấy có chút muốn cười, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, vì thế độ cong trên khóe miệng càng lúc càng lớn.
Khương Hành chạy chậm nửa tiếng trong phòng tập thể thao rồi mới đi ra, liền nhìn thấy Lý Quân đứng trước quầy ngây ngô cười.
Lại nghĩ tới Lý Quân còn có một "người bạn trai cũ" đã từng cầu hôn với anh, trong lòng liền nghẹn muốn chết!
Khương Hành nhanh miệng nói: "Cười ngây ngô cái gì vậy."
Lý Quân chỉ chỉ thời khóa biểu sắp xếp làm việc, nhắc nhở Khương Hành: "Khương lão sư, hôm nay là ngày anh và Chu Quỳnh Ngọc cùng nhau quét dọn phòng cho khách."
Nghĩ tới sẽ được nhìn Khương Hành sửa sang lại giường đệm, tựa hồ là một việc khá thú vị.
Không chỉ có Lý Quân muốn nhìn, ngay cả tổ tiết mục cũng muốn nhìn, vì Khương Hành chưa thực sự tự mình sửa sang lại phòng cho khách, hắn có học qua, nhưng là vào trước một ngày quay chụp, tổ tiết mục lúc ấy còn chưa chính thức bắt đầu quay chụp, cũng không nhắc tới việc này.
Khương Hành ngủ không đủ nghe thấy Lý Quân nói như vậy, phát hiện anh đang cười với mình, sửng sốt một chút, hai mắt còn sáng lấp lánh, thập phần mâu thuẫn, nhưng vẫn rất tức giận, không thể tha thứ!
Tên tiểu tử này có "bạn trai cũ" hình như cũng không có gì kỳ lạ, ánh mắt cậu ta quá mức câu nhân.
Sau khi nhận ra đây là Lý Quân đang cười hắn và Chu Quỳnh Ngọc cùng tổ đội sửa sang lại phòng cho khách, trong lòng lại trở nên khó chịu, xụ mặt nói: "Có gì buồn cười sao."
"Đây là lần đầu tiên anh dọn dẹp phòng cho khách, em muốn vây xem." Lý Quân chính là tò mò, khi ở nhà cũng chưa thấy qua mấy lần hắn thay khăn trải giường, mỗi ngày bảo hắn đổi hắn liền lười nhác, tuy cuối cùng đều sẽ đem sự tình làm xong, nhưng đều là do Lý Quân sắp phát hỏa mới làm.
Khương Hành quay đầu đi tới nhà ăn, không muốn phản ứng Lý Quân, dọn dẹp phòng cho khách cùng Chu Quỳnh Ngọc, vừa nghĩ tới đã thấy không thoải mái.
Chương trình rác rưởi, vì sao lại tìm Chu Quỳnh Ngọc tới, muốn lăng xê đến phát điên rồi sao.
Đối diện với một đống bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo, bánh cuốn, Khương Hành đột nhiên cảm thấy không có chỗ xuống tay, một đám hình dáng đều cực kỳ vặn vẹo, khiến người không muốn ăn một chút nào, không muốn ăn!
Khương hành ăn "cục tức" đến no rồi, không ngủ đủ đầu óc còn có chút đờ đẫn.
Trong lòng tức giận, nhưng dạ dày lại trống không, cuối cùng Khương Hành vẫn chọn một phần cháo gan heo cẩu kỷ thanh đạm, một là hạ hỏa, hai là bổ gan, ăn gì bổ nấy.
Lý Quân lại chọn rất tùy ý, không có loại rối rắm mất tự nhiên trong lòng như Khương Hành, anh chọn một phần cháo thịt bò, dùng đĩa đựng hai cái bánh bao, cũng rất đơn giản, nhưng lại càng cảm thấy muốn ăn hơn so với Khương Hành.
Khương Hành buồn bực không lên tiếng ăn cháo, cảm thấy Lý Quân tựa hồ không cảm thấy hắn tức giận, ăn đến một nửa phát ra một cái hừ nhẹ, kết quả hắn vừa mới phát ra một cái hừ nhẹ đám người Cung Tử Bội liền đi qua chào buổi sáng che mất, Lý Quân chỉ nghe được "chào buổi sáng", không nghe thấy Khương Hành hừ nhẹ.
Cung Tử Bội: "Bữa sáng hôm nay thật phong phú."
Bị Cung Tử Bội che đi cái hừ lạnh, Khương Hành liền khó chịu trong lòng, nói với cô: ""Buổi sáng ngày mai cô có thể đi mua nhiều hơn, phong phú hơn."
Lý Quân cũng đề nghị nói: ""Cũng có thể tự mình vào bếp.""
Cung Tử Bội: ""Ha ha ha, tôi buổi tối có thể nướng cho mọi người chút bánh mì làm bữa sáng, nếu không ngại, tôi có thể làm kiểu tây.""
Lý Quân cười cười: "Không ngại."
Lý Quân là không ngại, nhưng Khương Hành để ý, bữa sáng kiểu tây làm sao ngon bằng bữa sáng kiểu ta, nhưng khách mời muốn làm gì là quyền của bọn họ, không động thủ thì chỉ có thể chịu đựng mà ăn, đương nhiên, nếu hương vị không tồi, vậy cũng có thể được đánh giá không tồi, Cung Tử Bội dù sao cũng coi là đáng tin, hôm qua cô lộ một tay làm bánh kem liền thu hoạch không ít ca ngợi.
Khách mời và khách nhân lục tục rời giường.
Lâm Hâm Hoa và Trương Oánh Nghênh tinh thần đều không tốt mấy, có lẽ tối qua cũng không ngủ, sau khi dùng xong bữa sáng, bọn họ trực tiếp rời khỏi chương trình, quay chụp tiếp theo đã không liên quan gì tới bọn họ.
Trước khi đi Khương Hành còn cố ý nói hai câu với Trương Oánh Nghênh, thay mặt chương trình chúc cô sau này tìm được một nửa thích hợp, còn câu "chia tay" buột miệng nói ra kia, Khương Hành cũng không định nhắc lại, dù sao Trương Oánh Nghênh đã sớm có quyết định.
Trương Oánh Nghênh vẫn còn lý trí: "Khương lão sư, việc này không liên quan tới anh, anh không cần để ý, trước khi tới chương trình, tôi cũng đã lựa chọn rồi."
Khương Hành: "Ừ, hẹn gặp lại."
Trương Oánh Nghênh lại chụp ảnh chung với Khương Hành, cũng xin chữ ký hắn.
Mọi người đều như đã hẹn sẵn đứng ở cửa nhìn theo bọn họ rời đi.
Đôi tình lữ này qua một buổi tối cũng đã xác định về sau đường ai nấy đi, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, cũng khiến người thổn thức, thế sự khó lường.
Sau khi Lâm Hâm Hoa và Trương Oánh Nghênh rời đi, ba cô gái trong dàn nhạc giao hưởng cũng đã hẹn một vị nhϊếp ảnh gia đi chụp ảnh quanh đồng ruộng nông thôn. Phương thức nghỉ dưỡng này của các cô cũng là một loại nghỉ ngơi không tồi, về sau khách sạn còn có thể hợp tác cùng với nhϊếp ảnh gia địa phương, chuyên phục vụ cho những cô gái thích chụp ảnh.
Một đôi tình lữ chia tay ở khách sạn bọn họ ở trong hai gian phòng khác nhau, hôm nay đến lượt Khương Hành và Chu Quỳnh Ngọc dọn dẹp phòng cho khách, phải thu dọn ba gian phòng.
Hai người đều nhìn lẫn nhau không vừa mắt, nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu hiện ra bên ngoài, đối mặt với đối phương khá là khách khí, chính xác mà nói một người là mặt không biểu tình, một người là ngoài cười nhưng trong không cười.
Khương Hành quyết đoán đề nghị với Chu Quỳnh Ngọc: "Tiểu Chu, tôi quét dọn phòng của Lâm Hâm Hoa, cậu quét dọn phòng Trương Oánh Nghênh, có vấn đề gì không?"
Cực kỳ không thích cách gọi "Tiểu Chu" này, Chu Quỳnh Ngọc có vấn đề cũng chỉ có thể nói không thành vấn đề: "Đều được, Khương lão sư." Nghĩ tới Lương Chỉ Duyên còn bị gọi thành "Tiểu Lương", hắn liền nhịn được.
Ba gian phòng đều ở tầng hai, quét dọn phòng nào kỳ thực cũng không có gì khác nhau.
Nhóm người quay phim đi theo từng minh tinh mà bọn họ phụ trách đến gian phòng quay chụp.
Từ lúc tham gia chương trình, Khương Hành còn chưa tự tay quét dọn phòng lần nào, lúc này cũng không biết nên xuống tay từ đâu, lúc này hắn đang một mình sinh hờn dỗi với Lý Quân, đương nhiên sẽ không lập tức xin đối phương giúp đỡ, nhưng mà hắn đối với khăn trải giường trắng tinh đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Chu Quỳnh Ngọc thì khác, y cố ý đem khăn trải giường và chăn đơn đã sử dụng qua gỡ xuống ném vào xe phục vụ, sau đó bắt đầu trải giường chiếu, khi làm tới một bước này, liền dừng lại động tác, xoay người chạy xuống tầng, tìm được Lý Quân đang theo Cung Tử Bội lấy giẻ lau quét dọn vệ sinh ở đại sảnh.
Chu Quỳnh Ngọc hướng về phía anh vẫy vẫy tay: "Quân Quân, có thể đi lên giúp tôi một chút không?"
Lý Quân: "Giúp gì thế?"
Chu Quỳnh Ngọc đưa ra lý do cực kỳ đúng lúc: "Giúp tôi xem khăn trải giường trải được chưa, tôi cứ cảm thấy rất khó xuống tay."
Lý Quân cũng không quá muốn đi: "Không phải hôm qua cậu đã học tốt rồi sao? Không thành vấn đề."
Chu Quỳnh Ngọc: "Nhưng ngủ qua một giấc, tay tôi lại ngượng."
Cung Tử Bội lại nguyện ý giúp Chu Quỳnh Ngọc cũng là người mới giống cô: "Quân Quân, cậu đi đi, nơi này một mình tôi là được rồi."
Chu Quỳnh Ngọc chắp tay trước ngực: "Cảm ơn chị Bội, vậy trước mượn Quân Quân trong chốc lát, đợi lát nữa trả lại cô."
Đã nói tới nước này, Lý Quân mà từ chối tiếp thì có vẻ không thích hợp, Cung Tử Bội đưa ra lý do không cho anh đường lui.
"Được, tôi xem giúp cậu một chút." Ngụ ý là anh chỉ xem thôi, sẽ không động thủ, việc của mình tự mình làm, Khương Hành là bạn trai hắn, hắn cũng chưa định hỗ trợ đâu.
Chu Quỳnh Ngọc thật đúng là cố gắng, y nói qua, y muốn đem Lý Quân hồng theo, muốn trói Lý Quân ở bên cạnh mình.
Không có cách nào khiến bọn họ thân cận hơn xào cp, huống chi, hắn đúng là vẫn luôn có một suy nghĩ như vậy với Lý Quân, nếu có thể ở bên nhau như vậy không còn gì tốt hơn, theo tình hình trước mắt mà nói, y sẽ chế tạo nhiều một chút cơ hội ở chung một chỗ với Lý Quân, chỉ có thời gian một tuần, phải nắm chặt.
Lên tầng hai, Lý Quân nói với Chu Quỳnh Ngọc: "Cậu bắt đầu đi, tôi nhìn xem có chỗ nào không đúng."
Chu Quỳnh Ngọc thật đúng là cố ý làm sai hai chỗ, rõ ràng như vậy Lý Quân có thể không nhìn ra vấn đề sao? Mở miệng giúp y đem ga giường trải xong trực tiếp rời đi, việc quét dọn phòng tắm anh không liên quan, Chu Quỳnh Ngọc cũng không miễn cưỡng giữ anh lại, hai người đàn ông cùng nhau trải giường chiếu, chắc chắn sẽ có fan tinh mắt phát hiện đây là đường, còn phi thường có tình, mục đích của hắn đã đạt tới.
Cứ như vậy đi xuống, hai người bọn họ chắc chắn có thể trực tiếp trói cùng nhau, Lý Quân muốn cởi trói cũng khó, còn sợ không đuổi kịp người sao?
Lý Quân không biết gì tính toán trong lòng Chu Quỳnh Ngọc, khi anh đi ngang qua một căn phòng đang mở cửa, thò đầu vào nhìn, nhìn thấy Khương Hành đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm ga giường và chăn gối đã được giặt trắng tinh, vẻ mặt đầy khó xử.
Lý Quân nhìn thấy biểu tình này của hắn liền không tự giác muốn cười, cũng lên tiếng nói: "Khương lão sư, cần giúp đỡ không?"
Nghe được giọng nói Lý Quân, Khương Hành lại nghĩ tới quan hệ giữa Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc, trái tim liền giống như bị nhéo, cực kỳ khó chịu, trên mặt lại tăng thêm vài phần lạnh lùng.
Hơn nữa vừa rồi hắn còn thấy Chu Quỳnh Ngọc kéo Lý Quân vào phòng bên cạnh, cũng không biết bọn họ ở bên trong làm cái gì, Chu Quỳnh Ngọc còn phát ra tiếng cười ha ha, Khương Hành não bổ một đống hình ảnh hai người bọn họ vui vẻ ở chung, sắc mặt lạnh hơn.
Tiểu tử đáng chết chỉ biết cấu kết làm bậy với "bạn trai cũ", tình yêu đích thực của cậu ta căn bản không phải là mình!
Tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, Khương Hành đành phải đem ga giường trở thành Lý Quân, trừng chết nó, giống như muốn trừng nó thành một cái lỗ thủng, hoặc là muốn đem nó đi đốt vậy.
Cho nên, khi Lý Quân đi ngang qua ngó đầu vào liền nhìn thấy trạng thái ngốc nghếch này của Khương Hành, cũng không biết đầu óc hắn giờ phút này đang tự hỏi cái gì.
Khương Hành lung tung đem ga giường trải ra, tay vung lên một cái, hắn liền biết không được rồi, giường này trải thế nào đây?
Lý Quân lại hỏi hắn lần nữa: "Thật không cần hỗ trợ sao?" Với cái động tác vung lên của hắn này không có nửa điểm liên quan tới thuần thục trôi chảy như nước.
Khương Hành khó chịu trong lòng, nhưng đúng là hắn không nhớ rõ trải ga giường như thế nào, chỉ là khi nhìn thấy Lý Quân thì hình ảnh Chu Quỳnh Ngọc cầu hôn rất nhiều lần với Lý Quân lại hiện ra, hắn sao có thể coi trọng lý quân! Sao có thể!
Đầu óc nóng lên, trong một phút xúc động, Khương Hành quay đầu đen mặt nói với Lý Quân: "Cậu cứ lo việc của mình cho tốt đi là được."
Nụ cười trên mặt Lý Quân cứng lại một chút, Khương Hành đột nhiên thay đổi có chút kỳ quái, nhưng anh không biết là chuyện gì xảy ra.
Lại kiên nhẫn mỉm cười hỏi thêm một câu: "Chắc chắn chứ?"
Khương Hành lạnh lùng mà nói: "Chuyện của tôi, không cần cậu lo."
Lý Quân bị lời nói của Khương Hành đả kích, biết Khương Hành đây là giận chó đánh mèo, nhưng hiếm khi mình nguyện ý tới đây giúp hắn, kết quả lại có thái độ như vậy, còn không biết tại sao lại nổi giận với mình, Lý Quân có nhịn được thì cũng muốn đánh cho hắn một trận, nhưng anh vẫn hít vào một hơi, nói cho bản thân đây là đang quay chương trình, cắn cắn cánh môi dưới đang hơi run run, xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Nếu còn ở lại thêm hai giây nữa, anh sợ bản thân thật sự sẽ tiến lên đánh cho Khương Hành một trận tơi bời, còn là loại đánh tới phải nằm viện!
Khương Hành khiến người tức giận rời đi: "....." Sao cậu lại đi nhanh như vậy chứ!
Nhưng hắn cũng ý thức được lời nói của bản thân vừa rồi tổn thương người bao nhiêu, hắn nhanh mồm nhanh miệng làm Lý Quân tức giận bỏ đi, hắn cảm thấy hành vi của mình vừa rồi giống như bị người khống chế, miệng nhanh hơn não.
Sau khi Lý Quân rời đi, Khương Hành tìm về trạng thái luyện tập lúc ban đầu, cuối cùng cũng trải xong giường đệm, giống như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.
Ngoài ra, hắn còn hoàn thành thêm một hạng mục quan trọng nữa: Hắn thành công khiến Lý Quân tức giận.
Cả buổi sáng, Khương Hành cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lý Quân ở khách sạn, chỉ có tới lúc gần trưa, hắn mới nhìn thấy Lý Quân và Chu Quỳnh Ngọc cùng xuất hiện, hai người vừa nói vừa cười đi từ cửa vào, đề tài nói chuyện Khương Hành không thể chen vào.
Ba cô gái còn ở bên ngoài chụp ảnh, các cô giải quyết bữa trưa ở bên ngoài, vì thế bữa trưa ở khách sạn chỉ có 6 người dùng cơm, tổ tiết mục cảm thấy bọn họ gần đây đều không tự mình xuống bếp, bắt bọn họ tự mình thương lượng làm cơm trưa, hơn nữa buổi sáng tổ tiết mục còn cố ý mua nguyên liệu nấu ăn về, chỉ để cho bọn họ tự mình làm.
Cung Tử Bội cảm thấy tổ tiết mục là cố ý để cô thể hiện tay nghề nấu nướng, cũng vui vẻ đồng ý, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên quyết định vào bếp hỗ trợ, Cung Tử Bôi để ba vị nam sĩ ở ngoài phòng bếp, cảm thấy bọn họ tiến vào bếp chỉ thêm quấy rối, nhận được một ánh mắt lộ vẻ ký quái của Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên.
Cung Tử Bội cười nói: "Chị là nói Khương lão sư vừa Chu lão sư thôi." Cô cũng không ngốc, hôm qua Lý Quân xào rau vừa nhìn liền biết có tay nghề, tự nhiên không phải nói anh, hai đứa nhỏ này rốt cuộc là chịu qua đả kích như thế nào, còn không phải tay nghề bếp núc kém Lý Quân thôi sao, học nhiều sẽ theo kịp mà.
"Chị dạy hai đứa làm hai món cơm nhà đơn giản nhé?"
Hai cô gái xinh đẹp gật đầu nói: "Được ạ được ạ!" Đột nhiên cực kỳ cảm động.
Còn ba vị nam sĩ ở bên ngoài, là chứng minh hoàn mỹ cho câu nói "Lời nói không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều".
Lý Quân không muốn nghe Chu Quỳnh Ngọc lải nhải bên tai.
Khương Hành cũng không muốn nghe Chu Quỳnh Ngọc lải nhải.
Lý Quân muốn đánh Khương Hành một trận tơi bời.
Khương Hành muốn đánh Chu Quỳnh Ngọc một trận tơi bời.
Chu Quỳnh Ngọc: "Quân Quân, cậu không thoải mái sao?" Nãy giờ không nói gì.
Lý Quân lộ ra một nụ cười giả tạo: "Không có, mới nói tới chỗ nào rồi?"
Chu Quỳnh Ngọc: "......" Cậu căn bản là không nghe tôi nói! Không thể yên tâm cùng y tạo cp sao?
Khương Hành ngồi cách đó không xa trong lòng phát ra từng tiếng hừ lạnh: Hừ! Hừ! Hừ!
Cơm trưa đúng hạn mà tới.
Khương Hành cảm thấy không có Lý Quân hắn vẫn có thể ăn được cơm trưa không tệ, Cung Tử Bội vừa nhìn liền biết có trình độ, món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, mỗi một món đều khá thanh đạm, phù hợp khẩu vị của hắn.
Không có Lý Quân cậu tôi còn không sống nổi sao?
Sau khi nếm qua ba món ăn, Khương Hành ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: Không có Lý Quân, hắn, thật, sự, không, sống, nổi!
Nói Cung Tử Bội thích đồ ngọt không phải là không có đạo lý, trong mỗi món ăn cô đều cho thêm đường, ngọt đến mức răng cũng sắp rụng hết!
Khương Hành ăn hai miếng nhìn về phía người đang nghiêm túc ăn cơm hoàn toàn không kén ăn Lý Quân, mà Lý Quân thì ngay cả ánh mắt cũng lười cho hắn.
Khương Hành đành phải cúi đầu căng da đầu mà ăn thức ăn ngọt sắc, trong lòng hắn thập phần thê lương mà nghĩ: Mình thật đúng là lợi hại, hoàn toàn đắc tội áo cơm ba ba.
Kỳ thực "bạn trai cũ" cũng không quan trọng như vậy nhỉ, sống, sống sót mới quan trọng, trên mọi phương diện.
..........
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Tôi muốn sống tiếp!
Lý Quân: Chị Bội nấu ăn rất thơm, ăn.
Khương Hành:.......
Lý Quân: Không ăn sao? [ đút đến bên miệng ]
Khương Hành:...... Ăn. [ hai mắt chứa đầy nước mắt ]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 40: Không cần cậu quan tâm