- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 29: Mềm mềm
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 29: Mềm mềm
Chuyện Lâm Lập Thư đánh nhau đã được tổ tiết mục tạm thời áp xuống, Lâm Lập Thư cũng đã liên hệ với người đại diện của hắn tới đây để phụ trách chuyện này, khách nhân động thủ đánh người trước còn có chút không thuận theo, nhưng đây là việc của ba người bọn họ, Vương đạo diễn không thể tiếp tục để cho bọn họ làm chậm trễ tiến độ quay chụp của chương trình, hiện tại có thể áp nhất thời thì nhất thời.
Việc đánh nhau cũng có nghĩa là Lâm Lập Thư có lẽ chỉ có thể hợp tác với chương trình đến ngày mai thôi, loại sự tình này nếu truyền ra thì ảnh hưởng không tốt tới chương trình, điều này còn phải xem tổ tiết mục câu thông với người đại diện của Lâm Lập Thư như thế nào đã.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lập Thư bị thương không tới mức nghiêm trọng, trang điểm một chút là có thể che đi sưng đỏ trên mặt, hiện tại chuyên viên trang điểm đều có rất nhiều kỹ xảo, muốn cho hắn trở nên đẹp trai liền đẹp trai, muốn hắn xấu thì sẽ xấu.
Sự tình kế tiếp là người đại diện của Lâm Lập Thư sẽ kín đáo câu thông với khách nhân, còn câu thông như thế nào, tổ tiết mục không quan tâm, hiện tại bọn họ chuẩn bị quay chụp cảnh Khương Hành từ bệnh viện trở về.
Ai cũng không thể nghĩ tới tuần quay chụp đầu tiên liền xuất hiện loại chuyện này, vợ chồng gây sự có lẽ sẽ ở khách sạn gần đó chờ người đại diện của Lâm Lập Thư tới cho bọn họ một câu trả lời, mà một đôi vợ chồng khác sau khi được Khương Hành tự tay ký tên liền trực tiếp rời đi, chỉ để lại một người trẻ tuổi cẩu độc thân, hắn được mời tới chương trình ở hai ngày, cũng tham dự hoạt động của nhân viên ngày mai.
Khương Hành vừa tới, liền chống đỡ lên chương trình, Vương đạo diễn đem trọng điểm đều đặt lên rượu vải mà Khương Hành mang về cho nhóm khách mời, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên không liên lụy vào sự kiện của Lâm Lập Thư, phi thường nguyện ý phối hợp với bầu không khí hoan nghênh Khương Hành trở về. Còn Lý Quân được gọi ra tiếp tục quay chụp, còn hình ảnh anh ngửi hương rượu ở trong phòng, anh cảm thấy chắc chắn sẽ bị cắt đi, trước mắt tạm thời không phải rất lo lắng.
Lại lần nữa khởi động máy quay đã là 4h30 chiều, mũi của Lý Quân sau khi bôi qua thuốc có vẻ giảm sưng đỏ một chút, hơn nữa ít nhiều gì Khương Hành cũng đã chườm lạnh cho anh, bằng không hiện tại sẽ sưng lên kỳ cục.
Khương Hành mua ba bình rượu vải, trong đó hai bình hắn đưa cho tổ tiết mục, một bình đưa cho mấy vị khách mời thường trú, nhấm nháp một chút mùi vị là được rồi, dù sao ba bình này chỉ là yểm hộ cho một bình nhỏ đưa cho Lý Quân kia mà thôi.
Làm xong công tác hoan nghênh Khương Hành trở về, Khương Hành ở trước máy quay thay tổ tiết mục công bố hành trình ngày mai của bọn họ, sẽ dựa theo kế hoạch nguyên bản không đổi, sáng ngày mai tất cả dậy sớm leo núi, buổi tối hôm nay bọn họ phải chuẩn bị đồ dùng cho buổi leo núi ngày mai.
Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều đã chuẩn bị tốt tâm lý leo núi ngày mai, vốn tưởng rằng xảy ra chuyện Lâm Lập Thư đánh nhau, bọn họ sẽ không phải leo núi, không nghĩ tới Vương đạo diễn cũng không buông tha cho bọn họ, hết thảy đều như cũ, ma quỷ, leo núi mệt lắm!
Chương trình quy định chủ nhật cố định là "Ngày hoạt động của nhân viên", nói cách khác, mỗi một tuần đều sẽ có một ngày là ngày hoạt động của bọn họ, không phải phục vụ người khác, nghĩ tới nghĩ lui, so với phục vụ người khác thì leo núi đúng là một lựa chọn không tồi.
Độ cao của núi ở nam thị không thể so sánh với độ cao của ngọn núi nổi tiếng Ngũ Hành Sơ, bọn họ cũng không cần lo lắng bị an bài đi leo một ngọn núi có vách núi dựng đứng cao hơn mực nước biển 2000 mét.
Lúc này, bọn họ còn đang nhấm nháp rượu vải, rượu này số độ không cao, mọi người nhấm nháp một chút, xem như là uống nước trái cây, cũng là một phen tâm ý của Khương lão sư, không thể cô phụ được.
Lý Quân nhấp môi, anh che lại mic lặng lẽ hỏi Khương Hành: "Có phải chỉ có em mới có bình một rượu nhỏ hay không."
Khương Hành hắng hắng giọng nói, không thể gật đầu, mạnh miệng nói: "Đó là do tôi mua ba bình lớn, chủ quán tặng kèm, là tặng phẩm, tặng phẩm!" Đừng lại gϊếŧ tôi ở trong mơ, đúng vậy, ước nguyện ban đầu của hắn chính là điều này.
Còn nhấn mạnh hai lần, vừa nghe liền có vấn đề, Lý Quân cười với Khương Hành một cái, trong lòng biết rõ nên anh cũng không hỏi thêm, người này chính là như vậy, mạnh miệng lại mềm lòng, khiến người nhịn không được muốn trêu chọc hắn.
Khi đám người Khương Hành đang làm việc, Ngũ Sâm- người đại diện của hắn và Vương đạo diễn tán gẫu một chút về tình hình trước mắt của Khương Hành, nhắc lại một lần lời bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi cho tốt, Vương đạo diễn tỏ vẻ lý giải, chương trình của bọn họ không có hạng mục gì khiến cho nhóm khách quý phải mệt mỏi, Khương Hành ngày thường không cần quét dọn phòng cho khách, cũng không phải nấu cơm, là khách mời của chương trình, hắn là người thoải mái nhất, hoàn toàn không cần lo lắng.
Ngũ Sâm rất vừa lòng với sắp xếp như vậy, nhưng hắn cũng không vội vã rời đi, mà là ở tại khách sạn gần đó với trợ lý, sau đó dặn dò hai vị trợ lý này ngày thường nên làm cái gì, đặc biệt là trợ lý mới tới Tiểu Trịnh, hắn phải chỉ bảo kỹ lưỡng một chút.
Thêm vị khách trẻ tuổi ở hai đêm, tổng cộng là 6 người, sáu người hoạt động leo núi, tổ tiết mục chắc chắn không thể cho bọn họ cứ đơn giản mà leo lên như vậy, nhất định sẽ bố trí cái gì đó.
Vì việc của Lâm Lập Thư phá hủy bầu không khí của chương trình, để cảm xúc của mọi người ổn định lại cũng phải cần thời gian, miễn miễn quay chụp sẽ chỉ nhận được kết quả phản tác dụng, hiện giờ con mắt của khán giả giống như kính hiển vi, chỉ cần diễn viên hơi có một chút gượng gạo liền bị nhận ra, nhóm biên tập cắt nối của tổ tiết mục cũng rất khó lừa dối bọn họ, cắt đến lung tung rối loạn, ngược lại sẽ bị mắng thật sự thảm.
Sau khi hai đôi vợ chồng rời đi, cảm giác tồn tại của người trẻ tuổi độc thân liền nổi bật hơn.
Buổi tối, sáu người ăn qua bữa tối tổ tiết mục chuẩn bị, vì Lâm Lập Thư phải bôi thuốc không tiện xuất hiện trước camera, trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, buổi trưa Lý Quân đã ngủ khoảng một tiếng, tinh thần vẫn tỉnh táo, ở phòng khách tán gẫu với bọn Hà Uyển Tinh một chút, đề tài rất tùy ý, không cố định. Nhưng mà, nhóm khách mời đều rất ăn ý đem đề tài đặt lên trên người vị khách nhân trẻ tuổi.
Khách nhân là một người trẻ tuổi họ Trình, tên chỉ có một chữ Hiên, nghề nghiệp không có liên quan gì tới ngành giải trí, nhìn có vẻ là một đứa nhỏ thành thật.
Tối nay không có tiếng đàn ghi ta ồn ào của Lâm Lập Thư, khách sạn có vẻ thập phần an tĩnh, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút yên lặng hiếm thấy của ngày hè.
Lý Quân cầm một cái ghế băng nhỏ, ngồi ở bên bàn trà pha trà cho mọi người, anh rót cho khách nhân Trình Hiên một ly trước.
Trình Hiên mới vừa vào ở cũng trò chuyện vài câu với Lý Quân, có ngoại hình lãnh khốc của Khương Hành làm đối lập, hắn cảm thấy Lý Quân quả thực ôn hòa không chịu được, còn đặc biệt bình dị gần gũi, càng nguyện ý thân cận với anh.
"Cảm ơn anh Quân."
"Không có gì." Lý Quân hỏi Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên: "Hai cô uống trà không?"
Hà Uyển Tinh là người cho dù có uống cà phê hay trà trước khi ngủ vẫn có thể ngủ được, liền gật đầu, Lý Quân rót cho nàng một lý, có Khương Hành ở đây, Lương Chỉ Duyên liền sẽ lại đây tham gia náo nhiệt, cô cũng không thèm để ý tới Lý Quân, Khương Hành đều uống không có lý do gì mà cô không uống.
Khương Hành cân nhắc tới mũi Lý Quân có lẽ vẫn còn hơi đau, cho nên nói với anh: "Cậu ngồi đây đi, để tôi pha cho." Có thể nói là săn sóc cực kỳ tỉ mỉ.
Lý Quân cũng không khách khí với hắn, hai người thay đôi vị trí.
Qua một tuần ở chung, người có trì độn cũng biết Lý Quân là được Khương Hành đối xử đặc thù, chỉ cần Lý Quân có mặt Khương Hành sẽ nói nhiều hơn, những người khác muốn cùng hắn làm kinh doanh, chỉ sợ là chỉ tốn công.
Trình Hiên cũng không phải là người chủ động, tối qua hai đôi vợ chồng kia vừa hát lại vừa nhảy rất có cảm giác tồn tại, còn hắn thì cũng không được mấy lần hiện diện ở trước máy quay, cũng chưa nói được câu gì, cũng liền không có cơ hội để hắn biểu hiện.
Không khí lúc này hoàn toàn khác với tối qua, tối hôm qua là giải phóng bản thân, tối nay mọi người đều nhiều vài phần rụt rè, dưới ánh đèn nhu hòa, mỗi người đều bắt đầu hưởng thụ cảm giác yên tĩnh hiếm thấy này, Trình Hiên cảm thấy mình tới khách sạn ở, muốn tìm chính là loại cảm giác này.
Khương ảnh đế hình như cũng không cao lãnh như tưởng tượng, còn biết tranh pha trà, có thể uống trà ảnh đế pha, đúng là có phúc ba đời.
Trình độ pha trà của Khương Hành cũng không khác gì Lý Quân, thậm chí còn tốt hơn một chút?
Khương Hành bắt đầu kinh doanh, hỏi Trình Hiên: "Trình Hiên là người ở đâu?"
Trình Hiên cảm giác giống như là trúng thưởng, lập tức trả lời: "Em nguyên quán ở Thiểm Tây, ở Quảng Tây lớn lên, trước mắt có mở mấy quán ăn ở nam thị."
Lý Quân tiếp lời Khương Hành nói: "Là những món gì?"
Trình Hiên nói: "Là quán nướng BBQ."
Hà Uyển Tinh: "Nướng BBQ, lợi hại, tôi thích ăn nướng BBQ nhất, ăn tối ngon nhất, không gì sánh bằng."
Đối diện với Hà Uyển Tinh xinh đẹp, Trình Hiên ngượng ngùng cười: "Đồ nướng chỗ tôi chủ yếu là thịt bò xiên, miếng thịt cũng lớn hơn chỗ khác nhiều, ăn vào liền một chữ đã."
Vóc dáng Trình Hiên không cao, diện mạo thanh tú, hơi gầy, có thể là vì tham gia chương trình, trang phục cũng coi như thời thượng, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, là chủ một chuỗi cửa hàng ăn, cũng coi như là một ông chủ nhỏ."
Chỉ là ông chủ thẹn thùng như vậy vẫn là gặp lần đầu, không giống như các thương nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền khác, cũng có khả năng là một phú nhị đại, đang tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, dù sao hắn thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.
Nói tới sở trường của bản thân, Trình Hiên rõ ràng nói nhiều hơn, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên cũng nguyện ý giao lưu với hắn, còn hẹn chương trình thu xong sẽ đến cửa hàng nhà hắn ăn một bữa.
Cuối cùng Khương Hành đưa ra tổng kết: "Ngày mai leo núi xong chúng ta tổ chức nướng BBQ ở trong sân đi." Sau đó hắn nói với đạo diễn ở sau màn hình theo dõi: "Đạo diễn, an bài một chút."
Vương đạo diễn: Chúng ta không an bài cái này, Khương lão sư ngài đừng tự chủ trương!
Trợ lý đạo diễn: "Đạo diễn, tôi thích cái đề nghị này."
Vương đạo diễn cho cô một ánh mắt xem thường: "Hắn như vậy là đề nghị sao?"
Phó đạo diễn: "Tôi cũng thích."
Bản thân Vương đạo diễn cũng thèm mùi vị xiên nướng: "Được rồi, vậy nướng BBQ." Hắn lập tức sai phó đạo diễn tìm người chuẩn bị cho tốt, tranh thủ ngày mai toàn thể nhân viên có thể ăn một bữa xiên nướng!
Đề nghị của Khương Hành được mọi người tán thành, thực lòng thích cái chủ ý này.
Buổi trò chuyện tối này tiến hành rất vui vẻ, trà cũng pha vài lần, tới hơn 1 giờ đêm hoạt động giải trí duy nhất của đêm nay mới kết thúc.
Mà trên mặt Lý Quân lại không có vui vẻ, Khương Hành vừa thấy biểu tình này của anh liền biết có vấn đề, trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu hốt hoảng, bắt đầu nghĩ lại bản thân vừa rồi không đúng chỗ nào, nói sai câu gì rồi, trí nhớ của hắn tốt, hẳn là không có, chắc chắn không có!
Trước khi về phòng, Lý Quân vẫn gọi lại hắn, giây phút Khương Hành xoay người, nhìn thấy Lý Quân híp mắt nhìn hắn, tín niệm kiên định lập tức sụp đổ, chắc chắn đã nói sai chỗ nào rồi, bản thân không có chú ý.
Trái tim Khương Hành run lên: "Cái gì?"
Lý Quân khoanh tay trước ngực, tựa ở cạnh cửa, mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Buổi tối anh chưa uống thuốc nhỉ."
Khương Hành hiện tại lập tức muốn về phòng: "Trước khi ngủ tôi sẽ nhớ uống."
Ánh mắt Lý Quân vẫn không có ý tứ cho hắn đi vào: "Ngày mai ăn nướng BBQ, anh là nghĩ sao?"
Khương Hành: "Không nghĩ gì." Chỉ, chỉ muốn ăn, nướng BBQ rất ngon mà.
Lý Quân: "Anh uống thuốc còn muốn ăn đồ nướng? Bên ngoài hộp thuốc rõ ràng viết tránh đồ dầu mỡ và đồ cay."
Ánh mắt Khương Hành đột nhiên ủy khuất: Cậu cũng không phải không biết tôi không thể ăn cay, dầu mỡ cũng không có gì, tôi uống nhiều thêm hai ly trà chắc chắn có thể giải quyết."
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lý Quân cũng không sầm mặt, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Ăn thì được, ngày mai kiềm chế một chút, một hai xiên chắc chắn không thành vấn đề."
Khương Hành không vui: "Một hai xiên?" Phi! tống cổ ăn mày à!
Lý Quân tự nhiên không sợ hắn, cũng có "lòng tốt" mà nhắc nhở hắn: "Ngũ Sâm còn chưa đi đâu."
Khương Hành cảnh giác: "Chỉ, chỉ ăn cái xiên nướng mà thôi, không phải việc gì lớn."
Lý Quân cười lạnh: "Đầu óc còn không tốt liền chỉ biết ăn, sợ là đời này đều không tốt lên được." Hừ nhẹ một tiếng, Lý Quân đẩy ra cửa phòng của mình đi vào, ngăn lại Khương Hành ở bên ngoài.
Đương nhiên là anh cố ý, Khương Hành người này tính tình rất dễ bắt bí, ngươi muốn tiếp tục giảng đạo lý với hắn cũng được, nhưng không nhanh bằng để hắn tự hiểu ra.
Lý Quân cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của mình, nghĩ đến Ngũ Chỉ sơn của phật tổ Như Lai, trên mặt đã không còn vẻ lãnh đạm có làm ra, mà là nụ cười nhạt, Ngũ Chỉ sơn sao?
Chỉ cần Khương Hành mỗi ngày tiến bộ một chút, mỗi ngày nhớ ra anh một chút, đã là chuyện tốt, mà mình cũng có thể một lần nữa quen biết hắn, cứ chậm rãi như vậy hình như cũng không tệ lắm, anh càng ngày càng hưởng thụ trạng thái hiện tại của hai người, cực kỳ giống với lúc bọn họ mới vừa yêu đương.
Thu lại những suy nghĩ này, Lý Quân bắt đầu thu thập hành trang để ra ngoài ngày mai, một đôi giày đá bóng, một cái ba lô, đựng nước và đồ ăn vặt, trong quá trình leo núi cũng ăn không bao nhiêu, trái cây có thể mang ít đi.
Thời gian xuất phát ngày mai là 8 giờ sáng, đi tới khu du lịch tự nhiên thứ 2 của nam thị, mọi người đều thích đi tới khu du lịch tự nhiên thứ nhất, khu du lịch thứ hai đại đa số mọi người đều chưa nghe qua, đi du ngoạn có lẽ đều là người địa phương chiếm đa số.
Lý Quân còn nhắc nhở Lâm Lập Thư mới vừa tắm xong, ngày mai còn phải leo núi, cần bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Lập Thư lên tiếng đáp ứng, hôm nay xảy ra chuyện xấu, còn liên lụy Lý Quân bị đánh, da mặt hắn có dày cũng biết ngại, việc tư liền bị chọc ra như vậy, có chút xấu hổ.
"Anh Quân, ngại quá, người đại diện của em nói với em, buổi tối ngày mai em sẽ rời khỏi chương trình."
Khi chưa xảy ra việc gì, có thể nói ngoài ý muốn, sau khi xảy ra chuyện, là dự kiến bên trong.
Cảm khái cùng Lâm Lập Thư về một tuần ở chung phòng với nhau? Ách, là việc không có khả năng xảy ra.
Lý Quân cũng không cho Lâm Lập Thư lời an ủi, mũi mình còn đau đây, chỉ nói vài câu khách sáo, thuận buồm xuôi gió gì đó.
Sau khi Khương Hành bị Lý Quân vô tình bỏ lại, nói thầm với cửa phòng trước mặt: Mình tổ chức nướng BBQ, chủ ý mình nghĩ ra, nhất định không thể bỏ qua, người nhiều như vậy, còn có camera, chắc chắn Lý Quân sẽ không quản được mình, hoặc là mình sai cậu ta về phòng lấy dao kéo nước tương gì đó, như thế nào cũng có thể ăn vài xiên, còn có thể phân ra sai nhiều lần, tính toán ra cũng có thể lấp đầy bụng.
Nghĩ đến có thể ăn được nướng BBQ, Khương Hành không tự chủ được hút hút nước miếng, nếu còn ở nhà, lúc này còn có thể hẹn mấy người bạn đi ra ngoài ăn khuya.
Tắm xong, mạch não từ nướng BBQ lại trở lại con đường bình thường, Khương Hành phát hiện Lý Quân đang ở cùng phòng với người vô liêm sỉ ngủ với phụ nữ đã có chồng Lâm Lập Thư, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Trong giới giải trí, loại việc ngươi ngủ với ta, ta ngủ với với rất nhiều, đặc biệt là trong các đoàn phim lớn, nữ muốn ngủ với nam chính, nam muốn ngủ với nữ chính, người muốn nổi tiếng tràn đầy khắp nơi, Lâm Lập Thư và người phụ nữ có chồng kia ai đúng ai sai, ai càng muốn nổi tiếng hơn, thật đúng là khó mà nói.
Nhưng Lâm Lập ngày mai phải rời đi, đến lúc đó người mới lại tới, lại một lần nữa phân phối lại phòng là được, mỗi người một phòng, cũng ở đủ.
Khương Hành cảm thấy chặng đường Lý Quân chạy trong đầu hắn hôm nay có chút dài, cậu ta cũng không cảm thấy mệt sao, chắc chắn là Lý Quân muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt hắn, đúng, chính là như thế.
Ba người đàn ông bên này đều có suy nghĩ, các cô gái phòng đối diện cũng có đối thoại tương tự.
Hà Uyển Tinh nhỏ giọng nói với Lương Chỉ Duyên: "Chỉ duyên, chị có cảm thấy anh Quân và Khương lão sư giống như rất thân cận nhau hay không."
Lương Chỉ Duyên chỉnh chỉnh cái mặt nạ đang đắp trên mặt lườm cô một cái: "Đây không phải là việc mọi người đều biết sao, cũng không biết Lý Quân hạ bùa mê gì cho Khương lão sư, chỉ cần anh ta có mặt, Khương lão sư mới có thể nói nhiều vài câu." Cuối cùng cô cũng đem oán giận nghẹn ở trong lòng nói ra!
Tất nhiên Hà Uyển Tinh biết Lương Chỉ Duyên thích Lý Quân, cô luôn thích dùng biểu tình ngây thơ tán gẫu một vài câu mập mờ.
"Có lẽ bọn họ quen biết nhau từ trước? Chị nói có khả năng này hay không, lần trước ba bọn em đi siêu thị, anh Quân và Khương lão sư đi toilet cùng nhau, chờ bọn họ trở về, vốn dĩ anh Quân lái xe, cuối cùng biến thành Khương lão sư lái, em thấy quan hệ của bọn họ thật là tốt."
Lương Chỉ Duyên luôn ghen ghét Lý Quân quả nhiên cắn câu: "Phải không? Không thể nào."
Hà Uyển Tinh gật đầu thật mạnh, còn bày ra thần thái hâm mộ.
Lương Chỉ Duyên từ trước đến nay luôn được người vây xung quanh khuôn mặt trở nên vặn vẹo, thiếu chút nữa kéo luôn cái mặt nạ ra vứt xuống đất dẫm dẫm hai cái, trong lòng Hà Uyển Tinh buồn cười không chịu được, có kịch vui để xem đương nhiên không chê náo nhiệt.
Mặt trời cứ theo lẽ thường dâng lên, một ngày mới lại đến khiến cho mọi người chờ mong.
Tất cả khách mời đều chuẩn bị xong để xuất phát, dựa theo tổ tiết mục an bài, từng người một mang theo nước và đồ ăn vặt của mình.
Cả Trình Hiên nữa là tổng cộng có 6 người, Vương đạo diễn chuẩn bị cho bọn họ một cái xe tám người ngồi.
Sau khi toàn thể nhân viên lên xe, biên đạo ngồi cùng xe bọn họ lấy ra một cái hộp bên ngoài là thương hiệu của nhà tài trợ.
Biên đạo cũng không nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ: "Các vị lão sư, hôm nay chúng ta ngoại trừ leo núi ra, còn có một trò chơi nhỏ yêu cầu mọi người hoàn thành." Tập thể nhóm khách mời nhìn chị gái biên đạo, biên đạo không hề luống cuống: "Hiện tại chúng ta tiến hành chia tổ, sáu người, 2 người một tổ, yêu cầu mọi người rút thăm quyết định, các vị lão sư, ai rút trước?"
Mọi người nhìn Khương Hành, tỏ vẻ để Khương lão sư rút trước, biên đạo liền đưa hộp về phía hắn, lại giải thích thêm: "Bên trong hộp có sáu quả bóng, bên trong mỗi quả bóng đều có tờ giấy màu khác nhau, rút được cùng màu chính là đồng đội của các bạn hôm nay."
Khương Hành rút trước, tiếp theo là Trình Hiên, sau đó là hai cô gái, tiếp theo là trang điểm một lớp thật dày Lâm Lập Thư, cuối cùng là Lý Quân.
Kết quả rút thăm đi ra, Trình Hiên và Hà Uyển Tinh một tổ.
Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư một tổ, Lương Chỉ Duyên cười cực kỳ miễn cưỡng, lúc trước muốn lợi dụng Lâm Lập Thư bao nhiêu hiện tại liền muốn chết bấy nhiêu.
Khương Hành và Lý Quân một tổ, hai người đều thực ngoài ý muốn, lại ở trong lòng cảm thán bọn họ vận khí tốt.
Biên đạo tiếp tục nói: "Kế tiếp, tôi sẽ cho các bạn một tờ giấy, thời điểm thích hợp nói với tổ viên của các bạn câu nói trên tờ giấy kia, nhưng không thể để đối phương biết, không bị tổ viên phát hiện tối nay sẽ được một phần thưởng lớn."
Biên đạo phát cho mỗi người một tờ giấy, trên mặt mỗi người đều có biểu tình khác nhau, đối với nội dung trên tờ giấy mà mình rút được cảm thấy khó có thể tin, Lương Chỉ Duyên đầu tiên, câu này không dễ hoàn thành.
Khương Hành ngồi cạnh Lý Quân nghiêng người mở ra tờ giấy, Lý Quân cũng tránh hắn cúi đầu nhìn nội dung tờ giấy.
Khương Hành nhìn xong nội dung trong giấy của mình lập tức thò mặt qua nhìn trộm Lý Quân, mà vừa lúc Lý Quân ngẩng đầu, nhất thời không đề phòng môi Khương Hành cọ qua vành tai anh.
Lý Quân thu lại tờ giấy, cười khẽ: "Không cho xem."
Khương Hành: "...... Tôi mới không thèm nhìn."
Lý Quân một chưởng đẩy hắn ra: "Vậy anh sáp lại gần như vậy làm gì."
Khương Hành lúc này có chút tâm viên ý mã, thì ra vành tai Lý Quân mềm, mềm!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 29: Mềm mềm