- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 20: Tôi không biết pha cà phê
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 20: Tôi không biết pha cà phê
Vấn đề tình cảm của Khương ảnh đế không chỉ là vấn đề người trong tổ tiết mục muốn biết mà còn là vấn đề mà quần chúng fan hâm mộ muốn biết!
Nghe thôi đã thấy kí©h thí©ɧ, rất có tính chủ đề.
Mà bản thân Khương Hành hiện tại chỉ hận không thể khiến người quay phim bên cạnh không tồn tại, bọn họ làm gì không đi phỏng vấn hai người chuẩn bị ly hôn Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn, nhìn chằm chằm hắn làm cái gì.
Khương Hành lấy lại bình tĩnh, ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, hắn cũng chưa từng chia tay với ai, vì sao phải sợ hãi trả lời vấn đề này.
Khương Hành hít vào một hơi thật sâu: "Chưa từng, tôi không biết cùng người khác chia tay có cảm giác gì".
Lý Quân giống như biết câu trả lời của hắn: "Vậy trong lòng anh có hình mẫu lý tưởng nào không?"
Đây lại là một đề tài chết người nữa!
Đây có phải là điều Lý Quân muốn hỏi?
Lý Quân vừa rồi vẻ mặt còn bình thản hiện tại hai mắt lấp lánh, đôi mắt anh kỳ thực rất đẹp, khi nhìn gần sẽ phát hiện bên trong giống như có ánh sao, khi anh cười, khóe mắt hơi hơi kéo lên, da của anh rất đẹp, dưới ánh trăng giống như cả người đều đang phát sáng, có chút đẹp mắt.
Nhưng mà, Lý Quân không phải mẫu người lý tưởng của Khương Hành, Khương Hành nghĩ thầm nếu hắn không có ký ức về Lý Quân, vậy anh có phải là người yêu hiện tại của hắn hay không còn chờ xác định, không chừng là anh nói dối thì sao? Khương Hành giãy giụa trong lòng, rất là kiên cường.
Đối diện với ánh mắt trong veo ham học hỏi của Lý Quân, Khương Hành cắn cắn môi, nói: "Mẫu người lý tưởng của tôi, hẳn là xinh đẹp, có chung sở thích với tôi, tam quan tương tự đi."
Khương Hành rất sợ Lý Quân tiếp theo sẽ hỏi hắn một câu: Khương lão sư, anh xem em có thích hợp không?
Nhưng Lý Quân hiển nhiên không nông cạn như vậy, đầy trong mắt anh đều là muốn biết và lòng hiếu kỳ khó có thể che giấu: "Vậy Khương lão sư gặp được người như vậy chưa?"
Khương Hành nỗ lực lườm nguýt Lý Quân ở trong lòng: "......"
Vì sao mỗi một câu đều là là vấn đề chết người? Đây còn không phải là hỏi hắn có người thích hay chưa sao, có đối tượng kết giao chưa sao!
Hắn phải trả lời thế nào?
Nếu trả lời gặp rồi, đó có phải là đã thừa nhận Lý Quân chính là người hắn thích hay không, nhưng mà hắn cũng không thể lừa dối bản thân, Lý Quân thật sự không phải loại hình hắn thích; nếu trả lời chưa gặp, thì có vẻ vấn đề này được giải quyết.
Khương Hành linh cơ vừa động: "Trước mắt không có."
Lý Quân nghiêng về phía trước, hai tay vòng qua đầu gối: "Còn tưởng là người nổi tiếng như Khương lão sư đã có đối tượng yêu thích chứ, thì ra là không có."
Khương Hành: "......" Tôi trả lời như vậy cũng sai sao? Tôi thật không...... có...... nhỉ, biểu tình mất mát này của cậu là có ý gì.
Vương đạo diễn đang nhìn chằm chằm màn hình ở hậu trường lúc này cũng rất sốt ruột, đều đến thời khắc mấu chốt, cư nhiên còn không có đối tượng, không khoa học, chắc chắn là giả.
Lý Quân: "Nếu Khương lão sư có người yêu thích, sẽ làm như thế nào?"
Khương Hành thật cẩn thận trả lời: "Đại khái sẽ công khai đi."
Lý Quân cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ dưới chân: "Vậy chờ ngày mà Khương lão sư công khai." Mục đích của anh đã đạt tới, hình mẫu lý tưởng không có chút quan hệ gì với anh, đúng là rất mất mát.
Khương Hành thầm nói: Cậu đột nhiên trở nên khách khí như vậy, tôi rất không quen.
Khương Hành ngẩng đầu dùng đôi mắt nghệ thuật của hắn nhìn sao trời, ngồi cùng người tâm đầu ý hợp ngắm sao trời nói chuyện phiếm, hẳn là rất không tồi.
Đột nhiên có một giọng nói nói ra tiếng lòng của hắn: "ngồi cùng người tâm đầu ý hợp ngắm sao trời nói chuyện phiếm, hẳn là rất không tồi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi thôi nhỉ?"
Khương Hành nỗ lực bảo trì tư thái cao lãnh: "Ừ, chuẩn bị nghỉ ngơi."
Không phải, sao cậu lại biết tôi đang suy nghĩ cái gì?
Lý Quân đứng lên, vẫy vẫy tay: "Vậy tôi đi vào trước."
Hỏi cũng không phải không hỏi cũng không phải Khương Hành: "Đi thôi." Còn có thể thế nào, kìm nén thôi.
Nhìn thân ảnh Lý Quân biến mất ở hành lang, Khương Hành nghĩ thầm Lý Quân kỳ thực cũng không tệ, chiều cao thấp hơn hắn một chút, giọng nói cũng rất dịu dàng, đôi mắt biết nói, khi cười rộ lên cả người như tỏa sáng, rất giống một ngôi sao, đáng tiếc không phải hình mẫu lý tưởng của hắn.
Khương Hành ở bên ngoài hóng gió đêm một lát, tắt bớt đèn ở đại sảnh, về phòng ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Khương Hành rửa mặt xong nằm ở trên giường đôi đột nhiên cảm thấy ngủ sớm là một việc hạnh phúc, hắn thích đóng phim, nhưng đôi khi cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian lắng đọng lại bản thân một chút, để bù đắp những phần còn thiếu của bản thân.
Trước khi tắm rửa Khương Hành liền dùng mũ lưỡi trai che đi camera
Khương Hành nằm ở trên giường cũng không nghỉ ngơi, mà là lấy di động của mình ra, xem một chút tin tức hôm nay, sau đó lại đăng nhập weibo xem hot search hôm nay, lại xem một chút tin nhắn trong wechat, người đại diện của hắn gửi tin nhắn tới, nói cho hắn, trợ lý sinh hoạt tùy thời có thể đến làm.
Khương Hành lựa chọn trợ lý sinh hoạt vẫn rất bắt bẻ, từ khi trợ lý sinh hoạt cũ từ chức, vẫn luôn không nhìn trúng được người nào, lần này ra ngoài làm việc, người đại diện rất là bất an, hắn tự mình đưa Khương Hành tới khách sạn, buổi sáng hôm sau lại vội vàng rời đi đăng thông tin tuyển dụng trợ lý sinh hoạt mới cho hắn, trong hai ngày phỏng vấn 20 người, cuối cùng mới tìm được một người tạm thời nhìn khá thích hợp, dù sao trợ lý sinh hoạt cũ của Khương Hành cũng không tệ, mọi chuyện đều thay Khương Hành suy nghĩ.
Ngũ Sâm: Tôi đã tìm thấy một trợ lý sinh hoạt theo yêu cầu của cậu, không có vấn đề gì, tôi để cậu ta tối nay thu thập hành lý đi cùng với Tiểu Tề tới.
Tiểu Tề là trợ lý công việc của Khương Hành, khách sạn có quá nhiều người ở, bọn họ cũng không dẫn người tới đây, hiện tại sau khi xác định hoàn cảnh xung quanh khách sạn, còn thuê phòng của nhà dân, ngày thường liền đi theo Khương Hành, có việc gì khẩn cấp có thể trực tiếp liên hệ với người đại diện Ngũ Sâm.
Khương Hành: Được, anh xem rồi làm đi.
Ngũ Sâm: Tôi sẽ sai Tiểu Tề mua mấy chai rượu và đồ ăn vặt cho chương trình, lấy danh nghĩa của anh tặng đi.
Khương Hành: Ừ, không có việc gì khác tôi đi ngủ trước.
Ngũ Sâm: Được.
Từ sau khi Khương Hành tự thành lập phòng làm việc của mình, Ngũ Sâm vẫn luôn theo giúp hắn xử lý sự vụ, hợp tác nhiều năm, cũng không cần phải nói lời thừa thãi.
Vừa định tiếp tục sử dụng ứng dụng tin tức, một tin nhắn wechat đập vào mắt hắn.
Quân Quân: Đừng xem di động.
Lý Quân?
Lướt lên trên còn có thể nhìn thấy lịch sử trò chuyện của bọn họ lúc trước, phần lớn đều là video trò chuyện, cơ hồ rất ít nhắn tin bằng văn bản.
Đây là bảo vệ anh cũng là bảo vệ bản thân hắn.
Những trao đổi trên wechat này cũng đủ chứng minh Lý Quân và hắn quan hệ rất gần, hắn chưa từng cùng ai thường xuyên gọi video như vậy.
Hắn chỉ không muốn thừa nhận mà thôi, phải biết rằng, trước khi Lý Quân xuất hiện, hắn đều chưa từng kết giao với ai, mà Lý Quân đột nhiên xuất hiện khiến hắn bị dọa, hắn không thể tin được, cũng không muốn tin.
Khi có người đột nhiên phá vỡ cuộc sống yên bình của ngươi, phản ứng đầu tiên chắc chắn là có chút sợ hãi, bởi vì điều này đối với bọn họ là một vấn đề không chắc chắn, huống chi Khương Hành còn là nhân vật công chúng, hắn rất chú ý tới hình tượng của mình, cũng rất sợ phiền toái, nếu không hắn cũng sẽ không trở thành ảnh đế trẻ tuổi độc thân ít scandal nhất từ trước tới nay trong giới giải trí.
Với hắn mà nói, Lý Quân giống như quả bom hẹn giờ, nhưng mà, tiếp xúc mấy ngày, hắn phát hiện Lý Quân có rất nhiều điểm sáng, ngoại trừ lần cắn hắn kia, những lúc khác đều rất bình thường, đối với Lý Quân, hắn vẫn còn có chút đề phòng.
Nhìn chằm chằm di động, Khương Hành lựa chọn không trả lời tin nhắn, làm bộ bản thân không phát hiện, nhìn chằm chằm trong chốc lát không có tin nhắn thứ hai, hắn liền yên tâm tắt điện thoại đi ngủ.
Lý Quân ở phòng bên cạnh cũng không trông cậy vào Khương Hành sẽ trả lời tin nhắn của anh, anh đang xem tin nhắn Cao Tín gửi cho anh.
Cao Tín thật sự muốn tạo một phen sự nghiệp, hắn đang tìm kiếm trợ lý cho Lý Quân, hỏi anh có yêu cầu đặc biệt gì hay không, trước kia khi ở công ty, Lý Quân rất khiêm tốn, thu nhập cũng không cao, có thể nhận được công việc liền không tồi, càng không thuê nổi trợ lý. Trợ lý công ty thuê đều là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đám người vô hình như bọn họ cũng không dùng được những trợ lý này, cũng không dám dùng, cho nên Cao Tín cũng không biết yêu cầu lựa chọn trợ lý của Lý Quân.
Lý Quân nói bản thân anh cũng không có yêu cầu đặc thù gì, chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng không nhiều chuyện là được, trên thực tế, anh cũng không muốn có trợ lý, nhưng hiện tại Cao Tín chỉ mang một mình anh, thế nào cũng phải chọn một người, bằng không không thể nào truyền đạt, điều này cũng coi như là bắt đầu trọng điểm bồi dưỡng anh, nhưng Cao Tín không biết, tâm tư của Lý Quân đều đặt ở trên người Khương Hành.
Bọn họ ở tầng 1, suy xét tới nhân viên của tổ tiết mục có khả năng sẽ đi tới đi lui ở bên ngoài, rèm cửa phòng của Lý Quân và Lâm Lập Thư đều kéo lên, chỉ có chút khe hở để ánh trăng chiếu vào.
Lý Quân ngáp một cái, có tinh thần ngày mai mới có thể tiếp tục trợ giúp Khương Hành tìm lại ký ức.
Lại một ngày đơn giản trôi qua.
Tỉnh lại lại là một ngày mới.
Đây đã là ngày quay chụp thứ tư.
Sáng sớm Lý Thù Minh và Hạ An Mẫn đã dậy thu thập hành lý.
Tối hôm qua Hạ An Mẫn nhắc tới chuyện bọn họ sắp ly hôn, sáng sớm Vương đạo diễn đã xác nhận với Lý Thù Minh phân đoạn kia có thể chiếu hay không.
Lý Thù Minh thở dài, nói có thể chiếu, có lẽ chuyện bọn họ ly hôn còn bị vạch trần sớm hơn chương trình phát sóng.
Có lẽ tối hôm qua đi ngủ sớm, mọi người trên cơ bản đều thức dậy rất sớm, ngược lại Khương Hành là người ngủ dậy muộn nhất, khi hắn dậy, Lâm Lập Thư và La Thừa đã vào trong thôn mua rất nhiều đồ ăn sáng về, tay nghề của Lý Quân cũng chưa có tác dụng, ngồi trước bàn ăn, pha cho mình một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Sáng hôm nay Lâm Lập Thư giống như uống thuốc kí©h thí©ɧ, dậy rất sớm, dậy sớm cũng không phải vấn đề, nhưng có lẽ người này không quen ở chung với người khác, khi rời giường động tác rất mạnh, khi mở ra vali, làm cái li lạch cạch vang lên, Lý Quân ngủ không sâu, trực tiếp bị đánh thức.
Lâm Lập Thư đem Lý Quân hoàn toàn đánh thức sau đó còn tự nhận là chu đáo nói với anh: "Anh Quân, anh có thể ngủ thêm một lát nữa, bữa sáng hôm nay để em phụ trách."
Lý Quân trợn trắng mắt trong lòng, đứa nhỏ này EQ thật không phải thấp bình thường: "Đi thôi."
Cứ như vậy, Lý Quân tỉnh, đầu còn có chút nặng, bất đắc dĩ pha cho mình ly cà phê.
Khương Hành lười biếng vươn vai từ trong phòng đi ra, đi vào nhà ăn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lý Quân đang ngồi ở bàn ăn sáng, còn ngửi thấy vị đắng trong ly cà phê của anh, nhịn không được nói: "Thêm chút đường và sữa sẽ dễ uống hơn một chút."
Lý Quân đang nặng đầu không có tinh thần mấy, tùy tay đưa ly cà phê ra: "Anh thêm giúp em."
Khương Hành vươn tay tiếp nhận ly cà phê của anh đi vào trong phòng bếp, tuy hắn không biết nấu cơm, nhưng hắn biết cái nào là lọ đường.
Hai người hoàn toàn không ý thức được chỗ nào không thích hợp.
Chờ tới khi Khương Hành rời đi, mọi người ngồi ở bàn ăn đồng loạt nhìn chằm chằm Lý Quân, tất cả động tác gặm bánh bao uống cháo đều dừng lại.
Lý Quân day day huyệt thái dương, còn chưa phản ứng lại được mọi người sao lại có phản ứng như vậy.
Chờ anh ý thức được vừa rồi động tác đưa cà phê của mình hình như quá mức tự nhiên, lập tức đứng lên vọt vào phòng bếp, Khương Hành đã thêm đường và sữa xong đang từ phòng bếp đi ra.
Khương Hành đem cà phê đưa tới trước mặt anh: "Đây, hai thìa đường, nửa cốc sữa."
Mọi người: "......"
Không phải, Khương lão sư, anh vì sao lại biết Lý Quân uống cà phê muốn thêm bao nhiêu đường và sữa?
Chỉ có Lâm Lập Thư hậu tri hậu giác nói ra một câu: "Khương lão sư, anh còn biết pha cà phê à!"
Khương Hành nói: "Tôi không biết pha cà phê."
Mọi người nhìn về phía cái ly trong tay Lý Quân: "......"
Khương Hành bỗng nhiên thanh tỉnh: Khoan đã, vừa rồi tôi đã làm gì! Đạo diễn, đạo diễn, cắt đoạn này đi, cắt đi!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 20: Tôi không biết pha cà phê