- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 153: Bát quái của anh hai (2)
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 153: Bát quái của anh hai (2)
Đứng gần chỗ Dư Thần, LÝ Quân có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt cậu, nhưng anh cũng chỉ thử một chút, không nghĩ tới còn có phản ứng này, hơn nữa tầm mắt Dư Thần quét qua người Lý Ngạn, sau đó lại dời đi, dáng vẻ này Lý Quân đều thấy được.
Lý Quân cười như không cười nhìn hắn: "À...." Phản ứng mạnh như vậy, xem ra đúng như lời
Khương Hành nói, Dư Thần có vấn đề, còn có phải vấn đề liên quan tới anh hai anh hay không thì cũng không biết.
Khương Hành không bát quái được nội dung gì, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Bốn người cùng nhau ăn cơm trưa, không khí cũng coi như hòa hợp, ngoại trừ Dư Thần hôm nay cảm xúc có hơi hạ xuống, lời nói hơi ít một chút ra.
Lý Quân và
Khương Hành đều làm bộ không nhìn thấy, Lý Ngạn thì vẫn giống như bình thường, tán gẫu về Hạt Cát về mèo với Lý Quân cùng
Khương Hành, ngẫu nhiên sẽ hàn huyên tin tức và phương hướng hiện tại, cũng coi như là dẫn dắt cho Lý Quân và Khương Hành.
Sau khi dùng qua cơm trưa, Lý Quân và
Khương Hành mặc thử áo lông vũ vừa mới mua về, kích cỡ vừa vặn, chủ yếu là
Khương Hành có thể mang theo áo lông vũ đi tới đoàn phim khoe ái nhân của hắn.
Thấy bộ dáng cao hứng của bọn họ, Lý Ngạn cũng không nói nhiều thêm gì, mang theo Hạt Cát và Trứng Cuộn về nhà.
Khi Lý Quân tiễn bọn họ ra cửa, lặng lẽ hỏi Lý Ngạn: "Anh buổi sáng sao lại cùng đi siêu thị với Dư Thần?"
Lý Ngạn nói: "Tối hôm qua cùng người đi ra ngoài uống say, ở nhờ nhà cậu ấy một đêm, sao thế?"
Lý Quân chỉ chỉ về phía Dư Thần: "Vết trên cổ cậu ấy là anh làm ra à?"
Lý Ngạn cho em trai hắn một cái nhìn khinh bỉ: "Nhìn không ra em cũng bát quái như vậy."
Lý Quân đúng lý hợp tình nói: "Em quan tâm anh hai em thì có gì không đúng?"
Lý Ngạn: "Được rồi, mau đi thu thập hành lý của em đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
Lý Quân biết anh hai anh không muốn nhiều lời, liền không hỏi tiếp nữa, chắc chắn giữa hai người bọn họ có vấn đề gì đó, anh chỉ cần chờ kết quả là được.
Ngày hôm sau, Lý Quân và Khương Hành liền trực tiếp bay tới nơi quay chụp, đầu tiên là cử hành nghĩ thức khởi động máy quay, sau đó phân tổ bắt đầu quay.
Nhân vật khác nhau thời gian vào đoàn cũng khác nhau, tất cả hành trình đã được an bài rõ ràng, không có gì bất ngờ, ngay từ đầu chắc chắn phải quay cảnh diễn của vai chính.
Nghi thức khởi động máy cử hành vào 10 giờ sáng, thời gian Lý Quân và
Khương Hành tới vừa vặn.
Lý Quân và Khương Hành cùng xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt mọi người, từ《 Có cái khách sạn 》 đến khi bọn họ kết hôn, Lý Quân vẫn luôn không lộ mặt trước giới truyền thông, anh thật sự quá kín đáo, phóng viên muốn phỏng vấn cũng không tìm thấy người.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện ở đoàn phim, là thật sự cho đoàn phim mặt mũi, bao gồm đạo diễn ở bên trong cũng muốn cùng anh đáp lời.
Không chỉ có như thế, chỉ cần là ở đây đều chú ý tới Lý Quân và
Khương Hành mặc cùng một kiểu cùng một màu áo lông vũ, ngay cả khăn quàng cổ và mũ cũng có logo giống nhau, có thể thấy được hai người thật sự ân ái.
Lý Quân cũng chưa từng khoe khoang như vậy bao giờ, hiện tại đi tới đâu cũng bị người nhìn chằm chằm, không khỏi âm thầm trừng mắt với Khương Hành một cái.
Lý Quân: "Nếu em không mặc áo tình nhân, bọn họ sẽ không nhìn em nhiều."
Khương Hành: "Vô luận là ai cũng mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt với em, không có liên quan gì tới việc chúng ta khoe ân ái."
Lý Quân: "Cũng phải, dù sao Khương lão sư gả vào hào môn cơ mà, muốn nhìn xem có mang thai cháu trai đích tôn hay không."
Khương Hành nghiêng đầu nói: "......Nếu địa vị khó giữ, anh đời này cũng không mang thai."
Lý Quân bật cười.
Tùy theo mà tới chính là tiếng chụp ảnh tách tách tách tách vang lên, đem nụ cười tràn ngập hạnh phúc của anh thu vào máy ảnh và video.
Có thể thấy được Lý Quân và Khương Hành thật sự chung sống rất hạnh phúc.
Nhưng Khương lão sư rốt cuộc nói gì chọc cho Lý tam công tử cười đến vui vẻ như vậy?
Thì ra, chỉ có biết nói chuyện khôi hài mới có thể vào tay Lý tam công tử sao.
Nghi thức khởi động máy sau khi kết thúc, chính thức bắt đầu quay.
Lúc trước có chụp qua, nhưng lúc ấy ít người, không đủ để
Khương Hành khoe khoang.
Thời tiết nhiệt độ thấp, rất lạnh,
Khương Hành và Lý Quân còn chưa bắt đầu làm việc, đang chờ đạo diễn xác nhận xong bối cảnh.
Vì là vùng ngoại thành, khu quay chụp nghỉ ngơi đều là lều dựng tạm lên,
Khương Hành và Lý Quân đều thay quần áo, hóa trang xong, hiện tại đang đứng bên ngoài chờ đạo diễn gọi bọn hắn tới.
Hai người khoác áo lông vũ, đưng bên cạnh lều nói chuyện,
Khương Hành bắt đầu hỏi Lý Quân: "Tiểu Quân, có lạnh không?"
Lý Quân còn có thể không biết Khương Hành muốn làm gì sao? Hỏi lại hắn: "Anh cảm thấy em có lạnh hay không."
Khương Hành: "Anh cảm thấy ẹm lạnh, cần anh ôm ấp."
Lý Quân: "......" Anh biết ngay mà.
Không đợi Lý Quân đáp lại, Khương Hành liền chủ động lại gần ôm chặt Lý Quân: "Có phải
ấm áp lên rất nhiều hay không."
Lý Quân: "Em cảm thấy có chút nóng."
Khương Hành: "Không cần em cảm thấy, phải là anh cảm thấy."
Lý Quân: "......"
Lý Quân thở dài trong lòng, cảm nhận được ánh mắt của những diễn viên khác xung quanh đều dừng trên hai người bọn họ, liền biết hiệu quả Khương Hành muốn đã đạt được, dưới đáy lòng khinh bỉ một trận.
Có người dùng di động chụp hai người bọn họ,
Khương Hành còn vẫy vẫy tay với đối phương, Lý Quân cũng mỉm cười đáp lại, cực kỳ phối hợp vứoi sự biểu diễn của Khương lão sư.
Hai ngừoi đứng chưa được bao lâu, Tiểu Tề lấy ghế dựa cho bọn họ, trợ lý đạo diễn tới nói cho bọn họ còn một lát nữa mới bắt đầu, hai vị lão sư có thể đối diễn trước một chút.
Khương Hành mắt thấy bản thân không thể tiếp tục khoe ân ái với người trong đoàn phim nữa, đành phải lôi kéo Lý Quân ngồi xuống, nhưng khoảng cách của hai người cũng cơ hồ là chân dán chân, còn uống chung nước ấm trong một bình giữ nhiệt nữa.
Khương Hành: "Em bỏ gì bên trong thế? Nước này sao cứ lạ lạ."
Lý Quân: "Trà lạnh."
Khương Hành thè lưỡi, không muốn uống nữa, nhưng bị Lý Quân nhìn thoáng qua: "Uống."
Khương Hành nhăn nhăn cái mũi: "Khó uống."
Lý Quân: "Sao anh không nói thịt khó ăn?"
Khương Hành lại nhoẻn miệng cười: "Thịt ăn ngon."
Lý Quân hơi hơi mỉm cười: "Trong hôm nay cần phải đem trà lạnh uống hết, Tiểu Tề, cậu giúp tôi
giám sát Khương lão sư."
Tiểu Tề: "Vâng, anh Quân."
Khương Hành: "Tiểu Tề cậu có còn là trợ lý của tôi hay không."
Tiểu Tề quay đầu: "Em đi lấy túi chườm nóng đựng nước cho các anh." Sau đó chạy.
Hai người đứng chung một chỗ, xung quanh trống không, những người khác cũng không dám tới đây quấy rầy hai người bọn họ, nên cũng thoải mái.
Không bao lâu, liền có thể bắt đầu quay chụp.
Từ đạo diễn không phải lần đầu hợp tác với
Khương Hành, nhưng lại là lần đầu hợp tác với Lý Quân, nhìn hắn còn khẩn trương hơn Lý Quân, suy nghĩ làm thế nào mới có thể chụp được mông ngựa mà còn không có vẻ hắn tùy tiện, kỹ thuật diễn của Lý Quân như thế nào hắn cũng không biết, xem qua video trên mạng, đều là cắt nối biên tập chiếm đa số, còn chưa từng chân chính tiếp xúc qua.
Từ đạo diễn rối rắm muốn chết.
Nhưng sau khi bắt đầu quay, đạo diễn hoàn toàn không có cơ hội vuốt mông ngựa Lý Quân, vì Lý Quân cơ hồ mỗi một cảnh diễn một lần đều có thể qua, cho dù đạo diễn cảm thấy không quá vừa lòng, cũng chỉ yêu cầu diễn lại ba lần, không hề nhiều hơn, thật sự vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực, là một diễn viên tuyệt đối giỏi!
Người có tiền, còn nỗ lực, loại người này thật sự khiến người muốn đố kỵ cũng không đố kỵ nổi, đạo diễn hơn 40 tuổi đều sắp bị Lý Quân thuyết phục. Đương nhiên,
Khương Hành cũng rất lợi hịa, như một người được chọn cho vai chính.
Lý Quân quay xong cảnh ngày hôm nay trở lại khách sạn, tắm rửa một cái liền lăng lên giường, nói với
Khương Hành: "Em cảm thấy em vẫn thích hợp đóng vai phụ hơn, thích xem anh đóng vai chính, bộ dáng anh đóng phim thực mê người."
Khương Hành ôm anh nói: "Anh cảm thấy bộ dáng của anh ở trên giường càng mê người hơn."
Lý Quân: "Bớt đi, nói nghiêm túc, suất diễn của em qua mấy ngày liền quay xong, đến lúc đó tự anh ở bên này, không có vấn đề gì chứ."
Khương Hành: "Hay là em ở lại cùng anh?"
Lý Quân: "Nghĩ cái gì vậy?"
Khương Hành: "Muốn em ở lại cùng với anh thôi." Kỹ năng làm nũng của Khương lão sư quả thực cấp 5 sao.
Lý Quân: "Trước kia không phải anh cũng vẫn ở một mình soa, hiện tại sao lại biến thành như này."
Khương Hành: "Bởi vì từ giàu về nghèo rất khó."
Lý Quân: "Khi em về sẽ quay video Hạt Cát và Trứng Cuộn cho anh."
Khương Hành: "À" Khổ sở.
Lý Quân: "Em ở nhà làm sẵn đồ ngon chờ anh."
Khương Hành: "Ừ" Vẫn không có chút hứng thú nào.
Lý Quân: "Em đi bát quái một chút anh hai và Dư Thần, sau này lại nói chân tướng cho anh."
Khương Hành đột nhiên tỉnh táo tinh thần: "Được đấy được đấy." Đây chính là bát quái hắn muốn biết nhất gần đây.
Lý Quân: "Nha, anh thật sự rất bát quái nha."
Khương Hành: "Nhân sinh cần phải có một chút lạc thú, ngoại trừ bát quái anh cũng sẽ thích cái khác."
Lý Quân nghĩ tới trung dược uống cả một tháng, đẩy hắn ra: "Tắt đèn, ngủ."
Khương Hành cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, bị cự tuyệt rồi.
Nhưng mà, ngày mai còn phải tiếp tục đóng phim, hắn cũng
an phận ôm Lý Quân ngủ.
Suất diễn của Lý Quân cũng không nhiều lắm, vào đoàn được 5 ngày liền kết thúc,
Khương Hành lưu luyến không rời tiễn anh lên xe.
Khương Hành: "Phải nhớ chuyện em đã đồng ý với anh đấy."
Bát quái bát quái!
Lý Quân: "Biết rồi, quay về đi, bên ngoài lạnh."
Khương Hành: "Ừ"
Lý Quân lên xe liền rời đi.
Từ đạo diễn nhìn mà cảm khái, gần đây bọn họ đều không muốn cứ phải ăn cơm chó, Lý Quân thì không có gì, nhưng còn Khương Hành, vô luận tới chỗ nào cũng phải dính như keo với Lý Quân, ngoại trừ lúc đóng phim, còn lại nghỉ ngơi ăn uống đi WC cơ hồ đều dính với nhau, những người khác muốn nói đôi ba câu với Lý Quân cũng không có cơ hội, càng không phải nói tới việc nịnh bợ Lý Quân.
Nhưng mà, nịnh bợ Khương Hành cũng được, dù sao cũng là nam minh tinh của giới giải trí thành công gả vào hào môn, là thần tượng trong lòng của các nam diễn viên, trường hợp thành công gả vào hào môn, đáng giá để mọi người phân tích học tập!
Từ đạo diễn: "Tình cảm của cậu và Lý Quân tốt nhỉ."
Khương Hành: "Chê cười chê cười, Tiểu Quân cứ thích dính lấy tôi."
Từ đạo diễn cảm thấy tươi cười trên mặt mình bị gió lạnh thổi đọng lại"...."
Cả đoàn phim đều biết cậu dính cậu ta có được không? Khương - kẹo mạch nha- lão sư!
Sau khi Lý Quân trở lại thành phố Giang Lâm, ngươi bên Sunshine Entertainment liền liên hệ với anh.
Chuyện Sunshine Entertainment thay đổi cổ đông hiện tại còn chưa công bố ra bên ngoài, nhưng mà, cũng rất nhanh thôi.
Khương Hành không học kinh tế, gần đây còn đóng phim trong đoàn phim, cũng chỉ có Lý Quân tự mình phụ trách.
Tư liệu có hơi nhiều, Lý Quân còn phải cẩn thận nghiên cứu, anh cảm thấy mình cần phải có một đoàn đội, vì thế anh hỏi mượn người từ anh hai anh.
Lý Ngạn không nói hai lời liền đồng ý, còn nói: "Sunshine Entertainment là ba cho em để luyện tập, không hiểu thì tới hỏi anh."
Lý Quân: "Biết rồi ạ."
Giữa anh em với nhau cũng không cần nói lời cảm ơn.
Ngày hôm sau, Lý Quân và các thành viên trong đội mở họp, Dư Thần là người phụ trach đoàn đội, nhưng vẻ mặt cậu lại không vui, toàn bộ hành trình mở họp không có lấy một nụ cười, nói cũng không nói quá nửa câu.
Sau khi hội nghị kết thúc,
Lý Quân lặng lẽ hỏi dư thần: "Cãi nhau với anh hai tôi à?"
Dư Thần biết Lý Quân thông minh, cũng không muốn giấu nữa: "Không có, chỉ chiến tranh lạnh."
Cũng không biết có phải Lý Quân bị Khương Hành lây bệnh hay không, bắt đầu trở nên bát quái: "Tôi đã nói hai người có vấn đề, mau, nói cho tôi nghe một chút vì sao lại thế."
Dư Thần cũng không tìm thấy ai để nói những việc này, Lý Quân cũng là người rất đáng tin cậy: "Anh ấy hiểu lầm tôi, còn không nghe giải thích."
Lý Quân: "Anh ấy hiểu lầm cái gì?" Anh hai anh luôn rất lý trí mà.
Dư Thần: "Khi tôi học đại học, có một chị khóa trên vẫn luôn theo đuổi tôi."
Lý Quân: "Ừ, sau đó?"
Dư Thần: "Vốn dĩ mấy năm cũng không liên hệ, hiện tại chị khóa trên này vào làm trong công ty chúng ta."
Lý Quân: "Sau đó cô ấy vẫn theo đuổi cậu?"
Dư Thần
cúi đầu nói: "Ừm, thường xuyên kiếm cớ để tìm tôi."
Lý Quân: "Chuyện như vậy thôi à? Cậu từ chối là được rồi."
Dư Thần: "Tôi từ chối rồi."
Lý Quân: "Vậy sao anh hai còn tức giận?"
Dư Thần: "Quân thiếu, tôi nói với anh điều này anh đừng tức giận."
Lý Quân: "Ừ, cậu nói đi."
Dư Thần: "Tôi đối với Lý tổng, liền có loại hoàn toàn không biết anh ấy tức giận điều gì, luôn không thể hiểu nổi tự dưng lại bị chiến tranh lạnh, giống như câu nói trên mạng, ngươi vĩnh viên không biết bạn gái vì sao lại đột nhiên tức giận."
Lý Quân: "...... Tôi có thể hiểu cậu." Có đôi khí Khương Hành cũng như vậy, may mà bản thân vẫn khá hiểu biết ái nhân.
Dư Thần rất buồn rầu, cúi đầu uống cà phê.
Lý Quân nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ tôi có thể chỉ cho cậu một cách, lấy sự hiểu biết của tôi với anh hai, tôi cảm thấy thế giới trong lòng anh ấy rất phong phú, tình cảm khá là tinh tế." Hoàn toàn là hai loại hình bất đồng với anh cả tôi.
Trong mắt Dư Thần cháy lên hi vọng: "Tôi phải làm thế nào?"
Lý Quân vẫy vẫy tay gọi cậu tới gần chút nữa, thấp giọng bày kế cho Dư Thần.
Nhưng mà, hai người không hề chú ý, có phóng viên ở ngoài cửa sổ chụp được hình ảnh hai người châu đầu ghé tai.
Nửa giờ sau, nó lên hot search.
# Sau kết hôn một tháng, Khương Hành vào đoàn phim, Lý Quân bí mật hẹn hò tình nhân
#
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 153: Bát quái của anh hai (2)