Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 151: Vui sướиɠ giản đơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bí: Có thím nào mua quyển Hack não 1500 tiếng anh chưa! Cho xin cái review thực tế với! Đang định mua mà còn chưa chắc vì không thấy có review thực thế trên mạng nào cả!1

Ngoại trừ đi tới đi lui hai ngày, hành trình 7 ngày vẫn đầy đủ, 4 ngày đầu Lý Quân và Khương Hành đều ở trong nội thành đi dạo xung quanh các nơi muốn đi, trước kia khi tới đều phải lén lút, lại là mùa đông, rúc ở trong nhà xem phim cho hết thời gian, hiện tại hành trình mỗi ngày được an bài kín hết, không thể không nói mệt mỏi, nhưng quả thật rất phong phú, đại khái là vì bên người có người mình thích cùng đi.

Ba ngày tiếp theo Lý Quân và Hương Hành liền không thể tiếp tục ở nội thành được nữa, bọn họ nhìn thấy một lâu đài nổi tiếng trên thế giới, sau đó trực tiếp ngồi xe đi tới mục đích tiếp theo.

Lý Ngạn dùng mấy trăm triệu mua một mảnh đất, nơi này giống như một vùng thế ngoại đào Nguyên, có nông trang, có ngựa.

Nhà ở xây dựng trên hồ, thanh tĩnh tự nhiên.

Từ nơi này muốn tới thị trấn gần nhất phải lái xe 10 phút, đi tới siêu thị lớn cần 40 phút.

Thể nghiệm qua cuộc sống ở nông thôn trong nước, hai người đột phát kỳ tưởng, cũng muốn thể nghiệm một chút cuộc sống ở nước ngoài.

Vừa đến ngày đầu tiên, Khương Hành còn cảm thấy rất mới lạ, nhưng ngày hôm sau khi cần lái xe 40 phút mới mua được rau củ tươi, liền bắt đầu so sánh cuộc sống trong và ngoài nước.

Siêu thị không ít người, hàng hóa cũng không ít, nhưng lại không nhìn thấy gia vị rau củ quả quen thuộc trong nước, cảm thấy cực kỳ không thích ứng.

Khương Hành nói: "Anh cảm thấy anh không thích hợp sinh sống ở E quốc, mua chút đồ vật còn phải chạy đi xa như vậy."

Lý Quân: "Đại đa số người bên này đều sinh sống như vậy, bên này hoang vắng, rất nhiều nơi có người đi vào thành phố làm việc đều như thế này. Anh hai có công ty ở bên này, lúc trước em đi cùng anh ấy một vòng, ở trong nước mà nói, rất nhiều công nhânviên

chưa làm xong việc của mình sẽ tự giác tăng ca, cũng sẽ không có phí tăng ca, bên này thì khác, bọn họ đi làm 8 tiếng thêm một tiếng cũng là nhiều. Hơn nữa ngươi còn không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi, trong mắt họ tăng ca là cạnh tranh không hợp lý."

Khương Hành: "Khó trách, hiện tại những nước ở phương tây có rất nhiều phương diện kém trong nước."

Lý Quân: "Trong nước hiện tại cũng nhiều kỳ ngộ, lấy công ty của anh cả làm ví dụ, tùy tiện một nhân viên, không phải Harvard thì cũng là Cambridge, cho dù tốt nghiệp trong nước cũng là trường đại học bậc nhất

như Thanh Hoa Bắc Đại, hoặc là Phục Đán v.v"

Khương Hành: "Cũng phải, giới giải trí mấy năm nay cũng xuất hiện rất nhiều tiểu thịt tươi gọi là du học trở về, một đám tiếng Anh còn chưa sõi đã bắt đầu thổi bối cảnh của bản thân."

Lý Quân cười: "Đúng vậy."

Hai người mua đủ rau củ và thịt cho hai ngày sau đó liền lái xe trở về.

So với chạy ngược chạy xuôi du lịch, hai người bọn họ càng thích loại sinh hoạt tự do này.

Sau khi trở lại căn nhà xinh đẹp bên hồ, Lý Quân và

Khương Hành nhìn thấy nhân viên quản lý giúp bọn họ quản lý nhà tới đây kiểm tra gas, người trung niên hơn 40 tuổi này rất hay nói, hỏi hai người bọn họ có chỗ nào cần hỗ trợ hay không v.v, lại hỏi bọn họ ở Trung Quốc có chỗ nào chơi vui, từ rất lâu rồi hắn đã có kế hoạch tới Trung Quốc chơi, nhưng có quá nhiều thành phố, còn chưa nghĩ ra muốn đi chỗ nào.

Lý Quân và Khương Hành cho hắn gợi ý, ba người tán gẫu cũng không tệ lắm, dưới sự trợ giúp của hắn Lý Quân cũng biết rõ ràng đâu là chốt mở và phương thức thao tác đồ điện trong phòng bếp.

Sau khi nhân viên quản lý rời đi, Lý Quân và Khương Hành liền thật sự an tĩnh mà hưởng thụ yên tĩnh một lát.

Khương Hành lấy ra dụng cụ câu cá trong phòng để đồ, nhìn thấy Lý Quân ngồi bên hồ, trong lòng khẽ run.

Hôm nay Lý Quân mặc một cái áo sơmi kẻ màu xám nhạt, một cái áo khoác len lông dê màu đen, bên dưới là một cái quần jean, phối hợp với một đôi giày thể thao kinh điển, rất trẻ trung soái khí.

Khương Hành nói: "Sao lại ngồi ở đây, gió lớn."

Lý Quân quay đầu nhìn hắn: "Không sao, rất thoải mái, cái đó còn dùng được sao?" Anh hỏi chính là dụng cụ câu cá Khương Hành đang cầm trên tay.

"Còn được, chỉ tùy tiện câu một chút, xem có thể thêm cơm cho bữa trưa của chúng ta hay không."

"Được đấy,

Khương lão sư cố lên."

Lý Quân dựa vào Khương Hành híp mắt ngồi trong chốc lát, bị ánh nắng chiếu, cũng khá thoải mái.

Quả nhiên mùa thu nên có bộ dáng của mùa thu mới thú vị.

Lúc vào bếp chuẩn bị cơm trưa, Lý Quân chụp hình Khương Hành ngồi câu cá, đăng lên weibo.

【 Lý Quân 123: Khương lão sư nói muốn câu con cá thêm cơm cho bữa trưa. [ảnh chụp sau lưng]】

Một đám fan nhanh chóng bình luận, hiếm khi Lý Quân chụp ảnh cuộc sống của anh và Khương Hành, bọn họ còn kích động hơn cả anh!

Lý Quân đăng xong liền tắt weibo đi chuẩn bị cơm trưa.

Ăn mấy ngày bánh mì bò bít tết salad, có chút chịu không nổi, từ ngày hôm qua tới đây liền bắt đầu tự mình chuẩn bị, dạ dày cần phải thư hoãn một chút.

Bên này có không ít khoai tây và thịt gà, bữa trưa anh làm gà hầm khoai tây, thịt ba chỉ xào bông cải xanh, lại thêm một món khoai tây thái sợi chua cay, cũng đủ ăn cho hai người rồi.

Khi gọi

Khương Hành về ăn cơm, cái thùng bên cạnh

Khương Hành có hai con cá, có lẽ mỗi một con đều nặng khoảng 2 cân, không lớn lắm, đều là cá nước ngọt, mùi tanh vẫn có chút nặng, cơm trưa đã chuẩn bị xong, đám cá này đợi buổi tối cho vào nồi.

Hai người dùng qua cơm trưa sau đó đi xem hai con nữa Lý Ngạn nuôi, nhưng bọn họ muốn đi xem ngựa thì phải lái xe.

Mà ở trại nuôi ngựa, ngày thường có người chăm sóc, Lý Quân và

Khương Hành quay video chia sẻ cho Lý Ngạn xem, Lý Ngạn cũng quay video Hạt Cát và Trứng Cuộn cho bọn họ, hợp lý tiến hành một đợt trao đổi tài nguyên.

Xem xong ngựa còn cưỡi vài vòng quanh sân trong trại nuôi ngựa,

Khương Hành cảm khái: "Anh hai đúng là người biết sống, cái gì cũng có."

Lý Quân: "Vậy anh còn không biết, anh ấy còn muốn làm một cái trại nuôi heo, nếu không phải mùi heo quá hôi không dễ nuôi, anh ấy còn muốn mua hai con về nhà cung phụng nữa đấy."

Khương Hành: "......"

Tuy nói hôm nay không đi dạo khắp nơi, nhưng ở nông thôn sinh hoạt cũng rất phong phú, cái này cũng là do Lý Ngạn cung cấp nơi tốt cho bọn họ.

Buổi chiều cưỡi ngựa một lát, khi tắm,

Khương Hành phát hiện đùi mình bị cọ xước.

Quần áo còn chưa thèm mặc, hắn liền trơn bóng mà chạy ra: "Tiểu Quân, em nhìn đùi anh xem, có phải bị xước da nhiều lắm không?"

Lý Quân vừa quay đầu liền thấy hắn xoa xoa hai cái đùi cúi đầu nhìn bộ phận trung gian của mình, hình ảnh thật sự không dám tưởng tượng, Khương lão sư hắn luôn trong lúc lơ đãng biến thành một tên não tàn.

Lý Quân nghẹn cười đi qua đẩy đầu hắn ra: "Em nhìn xem."

Khương Hành: "Vừa rồi khi tắm nước chạm vào liền đau."

Lý Quân xấu xa búng búng cái thứ giữa hai chân kia: "Cái này có đau không?"

Khương Hành mím chặt môi: "......Em trở nên hư rồi."

Lý Quân đẩy hai chân hắn ra, nhìn xuống bên trong đùi: "Không chảy máu, chỉ xước da, em đi lấy chút thuốc."

Giọng nói

Khương Hành đột nhiên thay đổi: "Tiểu Quân...." Hắn túm chặt lấy cổ tay Lý Quân.

Lý Quân: "Hả?" Anh vừa cúi đầu liền thấy, cái chân thứ ba khỏe mạnh đứng lên: "Khương lão sư, anh không thể nhịn một chút sao?"

Khương Hành ủy khuất nói: "Anh đã nhịn vài ngày rồi."

Lý Quân: "Cho anh hai lựa chọn, một là bôi thuốc, một là không bôi thuốc."

Khương Hành lôi kéo Lý Quân về phía giường:

"Đương nhiên là không bôi thuốc!"

Lý Quân đành phải câu lấy cổ hắn, dù sao cuối cùng hưởng thụ vẫn là người đàn ông tự xưng bị thương, một tuần không này nọ, là rất nhớ nha.

Khương Hành: "Hôm nay nguyên bộ nhé?"

Lý Quân: "Anh nghĩ sao?"

Khương Hành: "Tiểu Quân cũng có nhu cầu mà."

Lý Quân: "Vô nghĩa, anh có tới hay không."

Khương Hành: "Tới tới tới, gấp không chờ nổi rồi!"

Lý Quân: "......" Là có hơi gấp không chờ nổi, quần

áo đều bị xé rách!

Cứ như vậy, hai người không biết xấu hổ ở trong nhà bên hồ mấy ngày, cùng tiến cùng ra, khiến người hâm mộ.

Kết thúc tuần trăng mật, Lý Quân vàKhương Hành trực tiếp trở về, khi xuống máy bay, cảm nhận được hơi nóng của thành phố Giang Lầm, lập tức liền cởϊ áσ khoác ra, thành phố Giang Lâm không có mùa thu kỳ thực cũng khá tốt.

Nơi này có nhà của bọn họ, có người bọn họ yêu, cũng có người yêu bọn họ.

Người tới đón Lý Quân và

Khương Hành chính là Tiểu Tề, một tuần không thấy, hình như Tiểu Tề béo hơn một chút,

Khương Hành trêu chọc hắn vài câu có phải ở công ty lười biếng không làm việc hay không, Tiểu Tề nói hắn đây là béo do áp lực.

Lúc này vừa vặn là 8 giờ sáng, trên đường bọn họ từ sân bay về nhà vừa lúc đi qua nhà Lý Ngạn, không bằng trực tiếp đón Hạt Cát và Trứng Cuộn về nhà luôn, đỡ cho sau này còn phải đi thêm một chuyến.

Lý Ngạn biết Lý Quân và

Khương Hành xuống máy bay tiện thể tới đây đón hai con thú cưng liền ở nhà chờ bọn họ, ba người còn ở nhà ăn bữa cơm sáng, Tiểu Tề ăn đến thụ sủng nhược kinh, nhưng so với lúc trước, hiện tại hắn lại càng thêm trấn định, đối với thế bên cạnh mình nắm chắc cực kỳ chuẩn xác, tuyệt không lắm mồm, an an tĩnh tĩnh làm một viên trợ lý nhỏ, hiện tại hắn lãnh hai đầu lương, hạn ngạch mỗi tháng nhìn là có thể cười tỉnh.

Trước khi đi, Lý Ngạn nhắc nhở Lý Quân: "Buổi chiều nhớ tới chỗ bác Tiền lấy thuốc."

Lý Quân: "Vâng."

Lý Ngạn: "Đừng cho là anh không biết nguyên nhân vì sao, tiết chế một chút."

Khương Hành đứng bên cạnh: "...." Một tuần một lần còn chưa đủ tiết chế sao? Tuần trăng mật quả thực không khác gì cuộc sống khổ hạnh của tăng ni Phật tử.

Còn Lý Quân thì chỉ có thể cười cười.

Hạt Cát và Trứng Cuộn đặt ở sân sau, trở về cùng bọn họ còn có một va li quần áo nhỏ.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Tề muốn giúp bọn họ đem l*иg sắt của hai con vật nhỏ xách vào nhà sau đó mới rời đi.

Lý Quân và

Khương Hành mang hành lý về phòng trước, trước tiên đem Hạt Cát và Trứng Cuộn thả ra.

Tuy ra ngoài một thời gian, nhưng Hạt Cát và Trứng Cuộn hiển nhiên không hề quân đây là nhà mình, hai con vật nhỏ chạy tới chạy lui trong nhà, không cần nói có bao nhiêu vui sướиɠ, nhìn chúng nó, cảm giác mệt mỏi của hai người đều tan biết hết.

Lý Quân: "Hình như không chuyển nhà cũng tốt, chúng nó đều nhớ rõ nhà của mình."

Khương Hành tự ném mình lên ghế sô pha một người ngồi: "Vậy chúng ta không chuyển nữa?"

Lý Quân xoay người đi lấy chổi lông gà quét bụi trên sô pha: "Nhìn anh kìa." Cứ luôn nhớ thương bể bơi lớn.

Khương Hành nói: "Mua vẫn phải mua, có thể ở hai nơi."

Lý Quân đập đập hai cái lên sô pha, sau đó quay đầu đi vào bếp lấy giẻ lau, vừa đi vừa nói chuyện: "Kỳ thực lần này sau khi rời khỏi đây, em có một ý tưởng."

Khương Hành ngồi trên sô pha, đi theo anh vào phòng bếp: "Ý tưởng gì?"

Khóe miệng LÝ Quân chứa đầy ý cười: "Em muốn tới nông thôn thuê một miếng đất, ở nơi đó xây một cái nhà cho chúng ta ở, mang theo Hạt Cát và Trứng Cuộn cùng tới ở, sau đó nuôi một ít gà vịt ngan ngỗng nha, bên ngoài thì dự theo từng mùa mà trồng rau củ quả trái cây, hoa cỏ, hương liệu, muốn nấu món gì chỉ cần tùy tay liền có thể hái, còn có thể sáng tạo món ăn...."

Lý Quân nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của bản thân,Khương Hành nghiêm túc lắng nghe: "Em nói như vậy, anh nhớ ra ông nội anh có để lại cho anh một mảnh đất, vẫn chưa được dùng làm gì, vừa lúc phù hợp với suy nghĩ của em. Đến lúc đó chúng ta còn có thể chế tác video chia sẻ với fan, gọi là "Cuộc sống ruộng vườn của Tiểu Quân" ".

Lý Quân nói: "Nhưng mà tên này còn phải sửa lại."

Khương Hành: "Anh cảm thấy cái này dễ nghe, còn nếu rõ ý chính."

Lý Quân: "Nhưng em cảm thấy "Cuộc sống não tàn của Khương lão sư" nghe hay hơn."

Khương Hành: "Em cười nhạo anh à, Tiểu Quân học đệ."

Lý Quân: "Khương Hành học trưởng, cầm giẻ lau cẩn thận."

Khương Hành: "......" Học trưởng không muốn làm việc nhà, chỉ muốn nói chuyện phiếm.

Hạt Cát và Trứng Cuộn đã chạy mệt, chạy khắp nhà tìm ba Quân và Khương não tàn muốn ăn.

Khương Hành: "Hạt Cát! Có phải mày một ngày không ăn đòn thì sẽ leo lên nóc nhà lật ngói không! Tao vừa mới lau xong mà, mày đã dẫm!"

Hạt Cát: "Cạc cạc cạc!" Trên mặt đất có nước, vui vẻ!

Đây là cuộc sống của bọn họ, đơn giản mà lại vui sướиɠ

Hoàn Chính văn!
« Chương TrướcChương Tiếp »