- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 107: Có mệt không?
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 107: Có mệt không?
Tối hôm qua tổ tiết mục tung ra video tuyên truyền có hiệu quả rất tốt, dựa trên lượng fan tăng lên trên Weibo của bọn họ là biết, tối muộn đêm nay bọn họ sẽ tiếp tục tung trailer tập đầu tiên, lại hút một đợt fan.
Phương thức tung lên này của bọn họ xem như rất chậm, trên cơ bản chưa từng có nhiều tuyên truyền, nhưng tập trung một chút cũng càng tốt hơn, hiện tại sự kiên nhẫn của khán giả có hạn, mỗi ngày đều có nhiều chương trình mới mẻ hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, tổ tiết mục đương nhiên không thể lập tức ném ra quân át chủ bài của mình, đêm nay mới là mấu chốt.
Weibo cá nhân của Khương Hành tối hôm qua phối hợp với bọn họ chia sẻ video tuyên truyền, Lý Quân trước mắt vẫn là một "tiểu trong suốt", cũng không cần phụ trách chia sẻ tuyên truyền, vị người đại diện từ trước tới giờ chưa từng tới chương trình kia của anh cũng tạo có anh một tài khoản, nhưng lại không có fan, Lý Quân chỉ biết có tài khoản Weibo này, bản thân anh chắc là cũng không dùng, sẽ do Cao Tín giúp anh xử lý.
Sau khi rời khỏi chương trình, Lý Quân sẽ lập tức tiến hành một lần trường đàm với Cao Tín.
Video tuyên truyền cũng chỉ nói mấy câu, mọi người đều không để ý quá nhiều.
Khoảng cách kết thúc quay chụp còn ba ngày, tổ tiết mục đã hỏi qua Lý Cẩm và Tưởng Dao,hỏi bọn họ ở khách sạn hai ngày có kế hoạch đặc biệt gì không, Lý Cẩm là muốn ở chung với Lý Quân nhiều hơn, Tưởng Dao nghe theo Lý Cẩm, bà lúc này là thật sự cùng người nhà tới đây mà thôi, thuận tiện gặp người sắp trở thành người nhà với bọn họ - Khương Hành.
Lý Cẩm cũng không muốn làm việc chân tay gì, nhưng Lý Diệu vẫn là một đứa trẻ, nên cũng có thể dẫn nhóc đi quanh thôn xem một chút.
Tổ tiết mục vắt hết óc suy nghĩ an bài cho một ngày cuối cùng, trang trại gia đình đã quay rồi, vườn hoa cũng quay rồi, vườn vải cũng quay rồi, hoạt động tặng đồ giữ ấm của chính phủ cũng đã tham gia, ngay cả gà vịt ngan ngỗng trong thôn cũng quay không ít, bọn họ còn có cái gì chưa quay nhỉ?
Trợ lý của Lý Cẩm mấy ngày trước đã nhắc nhở bọn họ: "Lý tổng luôn thích làm từ thiện, ông là một nhà từ thiện, hay là chúng ta liền tới trường tiểu học trong thôn đi một vòng, Lý tổng định quyên góp cho trường học một tòa nhà, chỉ là một chút tâm ý nhỏ, sau đó còn đưa tặng 3000 đầu sách, chỉ cần đem hai vị thiếu gia nhà chúng ta chụp đẹp một chút là được, không có yêu cầu cao gì."
Vương đạo diễn lập tức liền nghe hiểu: "Được, không thành vấn đề!"
Có kinh nghiệm tặng đồ giữ ấm với chính phủ, đến trường tiểu học tặng đồ cũng là giống nhau.
Trợ lý của Lý Cẩm lại nói: "Chúng tôi muốn đơn giản, không cần tuyên truyền bốn phía, cũng không cần hoạt động tiếp đón linh tinh gì đó, để cho tiểu thiếu gia và học sinh trong trường cùng nhau chơi đùa một chút là được."
Vương đạo diễn: "Được, chúng tôi sẽ an bài tốt!"
Trợ lý của Lý Cẩm còn chưa nói hết: "Còn nữa, phiền Vương đạo diễn sau này đem nội dung quay chụp mấy ngày nay gửi cho chúng tôi một bản."
Vương đạo diễn: "Được, không thành vấn đề!" Dù sao tiền cho chương trình thực tế tiếp theo của hắn cũng đã tới tay, kim chủ ba ba nói cái gì thì chính là cái đó!
Vì thế, buổi sáng ngày Thứ năm, trưởng thôn nhiệt tình mang tổ tiết mục và mọi người tới trường tiểu học trong thôn, hiện tại đang nghỉ hè, căn bản không có học sinh đi học, đương nhiên cũng không có người nào ở lại trong trường.
Xét thấy trợ lý của Lý Cẩm nói qua không cần giả vờ giả vịt "nhiệt liệt hoan nghênh" gì đó, thời điểm bọn họ đi vào trường cũng rất an tĩnh.
Đám người Lý Quân và Khương Hành cảm thấy lần này là lần xuất hiện đơn giản nhất của chương trình.
Hiệu trưởng tự mình tới nghênh đón, nam nhân 40 tuổi trên mặt đều cười ra nếp nhăn, trường học đột nhiên nhận được đầu tư xây trường, quả thực là trúng giải độc đắc, đầu tư lớn nha, sợ là lãnh đạo bộ giáo dục bên kia nghe được cũng phải bị dọa đến cao hứng đến chết.
Nhưng kế tiếp đám người Lý Quân và Khương Hành phát hiện, sự tình cũng không đơn giản!
Rõ ràng đang nghỉ hè, trường học cư nhiên còn có nhiều người như vậy? Triệu tập tới kiểu gì vậy?
Lý Quân và Khương Hành nhìn nhau, chỉ có thể nói tổ tiết mục đúng là lợi hại, một trường học vắng tanh vắng ngắt cũng có thể chơi tới mức này.
Lý Diệu đối với hoạt động lần này cảm thấy rất hứng thú, trường học của nhóc quá mức tiên tiến, hoạt động không đơn sơ như vậy, nhưng thường thường đơn sơ mới thú vị, còn có thể cùng anh ba chơi trò chơi nữa chứ.
Khương Hành đột nhiên cất cao thanh âm: "Vương đạo diễn, anh vừa nói cái gì thế? Diều hâu bắt gà con?"
Không, không phải chúng ta tới làm hoạt động từ thiện hay sao? Vì sao lại biến thành chơi trò chơi?
Vương đạo diễn: Làm từ thiện là Lý tổng người ta, không liên quan gì tới các cậu, các cậu cứ chơi diều hâu bắt gà con với các bạn nhỏ cho tốt là được!
Lý Diệu cực kỳ hưng phấn: "Anh Hành, tới chơi, anh làm gà mẹ, em làm gà con!"
Khương Hành: "....." Tôi không muốn chơi! Sao nhóc không tìm Tiểu Quân!?
Lý Quân vỗ vỗ Khương Hành: "Xem ra anh và Tiểu Diệu ở chung không tồi, nó còn rất thích anh."
Lý Diệu cũng biết nhìn người, biết có thể tìm ai chơi trò chơi, ai dễ nói chuyện, nhóc biết anh ba nhóc chắc chắn không thích chơi loại trò chơi này, vì thế nhóc đã gọi Khương Hành, cùng với vị như cũ không biết họ tên Đồng Hạo Văn.
Ngày hôm qua Đồng Hạo Văn đã suy nghĩ rõ ràng, hiện tại hắn chủ yếu bồi chơi là được, định vị bản thân cực kỳ chính xác, còn bản thân là ca sĩ đương đại, không cần cũng được, chương trình này chôn dấu quá nhiều đại thần, đánh không lại, đánh không lại!
May mà Đồng Hạo Văn cũng có tính trẻ con, chơi với Lý Diệu cũng hòa hợp.
Nhưng Khương Hành thì có chút buồn bực, cái gì mà diều hâu bắt gà con chứ, tên nhóc nghịch ngợm này đúng là biết tìm việc cho hắn.
Khi Khương Hành đang do dự, Lý Quân nhẹ nhàng đẩy Khương Hành một cái: "Đi thôi, Khương lão sư, cố lên, cùng chơi với các bạn nhỏ nào."
Khương Hành trở tay tóm một cái, kéo Lý Quân theo: "Trò chơi vui như vậy đương nhiên phải cùng nhau lên, Uyển Tinh và Tiểu Lương cũng lên đi."
Lý Quân: "......" Bạn trai anh bị người nhà kí©h thí©ɧ hai ngày hình như thông minh lên một chút rồi.
Xem ở phân lượng hắn thông minh hơn một chút, liền cùng nhau chơi đi, dù sao những người khác cũng bị kéo lên.
Vì thế tổ tiết mục bắt đầu phân chia đội ngũ thi đấu cho mọi người, một đội là từ giáo viên trong trường học tạo thành, một đội là từ các minh tinh tạo thành, liền xem đội nào lợi hại hơn.
Còn Lý Diệu, nhóc chọn ra sáu đứa nhỏ trong đám học sinh làm đội viên của nhóc.
Đầu tiên là chơi ba lần người lớn và trẻ con tách riêng, sau đó lại từ Khương Hành làm gà mẹ dẫn dắt Lý Diệu và tiểu đồng bọn của nhóc cùng nhau nghênh đón khiêu chiến của các giáo viên và học sinh.
An bài hợp tình hợp lý như vậy, trải qua cân nhắc, cuối cùng ra sức nhiều nhất vẫn là Khương Hành.
Khương Hành: Hắn cũng không muốn, vốn dĩ muốn an an tĩnh tĩnh ngồi xuống xem náo nhiệt mà.
Tổ tiết mục không chỉ có mỗi hoạt động nhỏ như diều hâu bắt gà con như vậy, bọn họ còn an bài những hạng mục khác, có điều, hiện tại tất cả mọi người trước tiên đều thay quần áo thể thao, chính là đồng phục học sinh toàn quốc trên dưới cực kỳ có cảm giác kỷ niệm.
Đồng phục của trường tiểu học áo là nền trắng viền xanh, quần là thuần màu lam, quần áo thể thao tổ tiết mục chuẩn bị riêng là áo màu trắng viền đỏ, quần là màu đỏ thẫm, rất bắt mắt.
Địa điểm thi đấu là sân bóng của trường học, đừng thấy chỉ là một trường tiểu học của thôn, nhưng ở phương diện giáo dục của người ta cũng đầu nhập vào không ít tài nguyên, trong thôn cực kỳ coi trọng sự trưởng thành của trẻ nhỏ, cũng bởi vì giáo dục trong thôn xây dựng rất tốt, không ít vợ chồng trẻ tuổi làm việc bên ngoài đều nguyện ý đem đứa nhỏ nhà mình tới bên này học tiểu học.
Đứng trên mặt cỏ mềm mại, đám người Lý Quân Khương Hành làm khởi động cho nóng người, trời nắng thì nắng, nhưng mỗi ngày bọn họ trước khi ra ngoài đều sẽ bôi một lớp kem chống nắng, nếu không mỗi ngày cứ phơi mặt ra nắng như vậy, sắt cũng có thể bị nóng chảy ra.
Trở về trò chơi tràn ngập tính trẻ con, vô luận là giáo viên trong trường hay là các khách mời đều chơi rất vui vẻ, Lý Cẩm và Tưởng Dao ngồi trên hàng ghế băng dưới tán cây râm mát, cũng xem đến rất vui vẻ, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lý Cẩm.
Hai bên thay phiên nhau chơi diều hâu bắt gà con.
Sau tiếng hô của Lý Diệu, Khương Hành đi đầu làm gà mẹ, Lý Quân đứng ở phía sau hắn, phía sau là ba người Hà Uyển Tinh, đối diện là các giáo viên cũng vừa vặn năm người, hai giáo viên nam, ba giáo viên nữ, bố trí rất nhất trí.
Các giáo viên đều xoa tay hầm hè, muốn đánh ngã mấy đại minh tinh này.
Vương đạo diễn giơ loa lên nói quy tắc thi đấu, trong vòng một phút, xem đội diều hâu nào bắt được nhiều gà con hơn, nếu nhân số bằng nhau, vậy tiến hành thi đầu thêm giờ.
Sau khi mọi người hiểu quy tắc, Vương đạo diễn ra lệnh một tiếng, thi đấu bắt đầu!
Khương Hành người cao, tay dài chân dài, giáo viên đảm nhiệm làm diều hâu bên đối phương là một giáo viên thể dục, vẫn luôn không có biện pháp đột phá phòng thủ của hắn, bên cạnh là một đám học sinh tiểu học đang liên tục cổ vũ cho giáo viên thể dục của bọn họ.
Sau mấy vòng tiến công, cuối cùng giáo viên thể dục cũng nắm được một góc áo của Lương Chỉ Duyên, Lương Chỉ Duyên chạy trốn rất là vui vẻ, sau khi bắt được cũng không để ý tới hình tượng ngồi trên cỏ, đầu đầy mồ hôi, tinh thần cực cao, cùng với bộ dáng làm bộ làm tịch lúc vừa tới quả thực giống như hai người khác nhau.
Ngay sau đó người bị bắt là Hà Uyển Tinh, cuối cùng trong sân chỉ còn lại ba người, mà ba người này, giáo viên thể dục làm thế nào cũng không bắt được, một đám đều giống như có thuật ẩn thân, mắt thấy sắp nắm được góc áo, kết quả lại nắm tay không.
Vương đạo diễn hô: "Đã hết giờ! Đội các giáo viên 2 điểm."
Kế tiếp đổi thành đội minh tinh phái người đi ra ngoài làm diều hâu, Khương Hành vốn dĩ muốn đi lên, nhưng Lý Quân trước tiên xung phong nhận việc, lượng vận động quá lớn, không tốt cho quá trình khôi phục bệnh tình của Khương Hành, Khương Hành cực kỳ cảm động, hi vọng bản thân có thể nhớ ra càng nhiều chi tiết khi hắn và Lý Quân ở chung, cho tới bây giờ, hắn còn chưa nhớ ra rốt cuộc mình đã gặp được Lý Quân lúc nào, chắc chắn không phải ở nhà hàng gà hầm nấm.
Lý Quân ôn ôn hòa hòa lên sân khấu, tiếng hoan hô lớn nhất vẫn là Lý Diệu.
"Anh ba, hạ gục bọn họ!"
"Anh ba, anh giỏi nhất!"
"Hú hú hú, anh ba lợi hại nhất!"
Khương Hành cũng không kém tâng bốc anh ba Lý Diệu: "Tiểu Quân, cố lên!"
Khương lão sư đã hô rồi, đám người Hà Uyển Tinh tự nhiên cũng theo sát sau đó, người không hoạt bát nhất cũng trở nên hoạt bát, bọn họ không lý do gì mà ngồi không.
Lý Quân kéo kéo vai tay áo, sau khi Vương đạo diễn nói bắt đầu, Lý Quân cười cười với giáo viên thể dục đứng đầu, trái phải nhoáng một cái, một cái nghiêng người đánh lừa phương hướng giáo viên thể dục, anh thuận thế bắt lấy một giáo viên nữ đang kêu a a a ở phía sau!
Giáo viên đảm nhiệm nhân vật gà mẹ: "....." Cái, cái tình huống gì vậy!?
Trò chơi tiếp tục, sau khi Lý Quân thành công bắt được một người, giáo viên thể dục càng thêm nghiêm túc mà đối đãi, mới đầu hắn còn tưởng đám minh tinh này đều không đánh đấm gì được, kết quả sau khi hắn nhìn thấy cơ bắp cân xứng trên cánh tay đối phương, liền biết bản thân đánh giá sai thực lực của bọn họ, gà luộc ở đâu ra?
Lý Quân lợi dụng thân hình linh hoạt của bản thân, trong vòng 30 giây bắt hết toàn bộ đám gà con sau lưng hắn!
Lúc này trong sân không chỉ có giọng nói cao vυ"t của Lý Diệu, còn có cả tiếng hô cố lên của Lý Cẩm vừa mới chạy tới, nhìn thấy con thứ ba hoạt bát như vậy, ông thật sự yên tâm, kết giao người bạn trai Khương Hành này không uổng phí, ông liền tạm thời thừa nhận năng lực của hắn một chút vậy.
Lý Quân thắng lợi trở về, vỗ tay cùng Khương Hành một cái, sau đó ngồi xuống.
Khương Hành hỏi anh: "Có mệt không?"
Lý Quân lắc đầu, cũng hưởng thụ bạn trai quan tâm, mà ba người bên cạnh:......
Mới lên sân khấu 30 giây, mệt, cái, sợi, lông, ấy!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
- Chương 107: Có mệt không?