Kiều Giang lạnh cả sống gáy.
Cô quay người lại nhìn Ngọc Mai rồi lại nhìn Hoàng Dương Vũ. Gương mặt lập tức xịu xuống tỏ vẻ hối lỗi, run run đưa tay ra nắm lấy tay áo của hắn.
- Em sai rồi, xin anh cho em một cơ hội nữa… anh à…
Chỉ biết hắn cúi xuống, gương mặt góc cạnh với làn da mịn màng sát ngay với mặt cô. Hắn nhìn cô, nhìn một cách chăm chú. Có lẽ hắn muốn tìm hiểu biết thêm về vợ hắn. Hắn muốn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu chiêu trò để qua mặt hắn. Vốn định giải quyết xong công việc nhanh nhất để có thời gian bên cô hơn. Vậy mà cô không thèm để tâm tới tấm lòng của hắn. Hắn cho cô thẻ đen để tiêu tiền, cô lại vung một cách bừa bãi ăn chơi không đâu vào đâu cả. Đã vậy lại còn bị bắt tới đồn cảnh sát.
- Em có biết, ba em vừa mới thắng cử lên làm bộ trưởng rồi không?
Cô gật đầu.
- Em có biết, sự việc ngày hôm nay nếu để đám phóng viên biết được thì hình ảnh của ba em sẽ xấu đi như thế nào không?
Cô lại gật đầu.
Trong lòng Kiều Giang bực bội. Cô biết, biết rõ gia thế của bản thân hùng hậu tới cỡ nào. Nhưng, chỉ cần một lỗi nhỏ thôi là bao chỉ trích của dư luận sẽ đổ lên đầu gia đình cô. Ai cũng lo nghĩ cho danh dự và tiền bạc. Còn cô thì sao?
Kể từ khi cô 15 tuổi, chưa bao giờ cô ăn được bữa cơm trọn vẹn với gia đình. Mẹ thì bận chỉ lo cho em trai cô, ba thì lúc nào cũng tiếp khách rồi đi bàn công việc. Cho tới khi 24 tuổi, cô lấy chồng rồi mà chưa hưởng cái cảm giác gọi là " ấm áp gia đình".
Từ đó, đầu óc của cô luôn suy nghĩ tới tiền.
Chỉ có như vậy, mỗi đêm cô sẽ không phải khóc, không phải cô đơn một mình nữa. Bạn bè của cô họ cũng chẳng thể suốt ngày bên cô được. Chỉ có tiền mới làm cô bận rộn mà quên đi những điều đau lòng đó.
- Dương Vũ… anh có thể… cho em tiền không?
Cứ mỗi lúc tủi hờn là cô lại nhắc tới tiền. Có lẽ, tiền bây giờ mới có thể an ủi cô được phần nào.
Hoàng Dương Vũ hừ lạnh xỏ tay vào túi quần. Thư kí của hắn cầm tập văn kiện cùng với luật sư đi vào làm giấy tờ bảo lãnh. Lúc này, cô hơi ngẩng đầu lên, ai ngờ đυ.ng trúng ánh mắt lạnh như của hắn. Bất giác Kiều Giang cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại không thể nói thêm câu nào nữa.
- Cần bao nhiêu tiền nữa?
Cô cứ tưởng Hoàng Dương Vũ sẽ cay nghiến cô, thậm chí quát mắng cô nữa. Thật không ngờ hắn lại bình tĩnh lên tiếng hỏi cô cần bao nhiêu tiền.
Kiều Giang còn đang băn khoăn. Bỗng chốc cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình có thông báo liền vội vàng mở ra xem. Tài khoản của cô vừa được ai đó chuyển vào một số tiền khổng lồ. Ngẩng đầu lên, thấy ngay Hoàng Dương Vũ đúng lúc tắt điện thoại của mình cho vào túi quần.
Là hắn chuyển tiền cho cô thật sao?
Thoáng cái, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn vươn ra chạm nhẹ lên mái tóc của cô. Tim của Kiều Giang dường như lỡ mất một nhịp. Căn bản chồng cô quá đẹp trai nên cô mới bị sức hút của hắn làm cho ngẩn người ra.
- Ngoan ngoãn đừng gây chuyện. Em không còn là trẻ con nữa nên… đừng gây rắc rối cho mọi người.
Lời nói của hắn như khiến cô vỡ mộng. Cảm giác như từng suy nghĩ của cô tan thành mảnh vụn vậy.
- Anh nghĩ em trẻ con sao? Em năm nay 24 tuổi rồi… anh… cũng đã…
Kiều Giang cứng họng không thể nói tiếp được nữa. Sao cô lại quên rằng chồng mình hơn mình 10 tuổi cơ chứ. Hoàng Dương Vũ quá trưởng thành và thành đạt. Còn cô chỉ là kẻ vô dụng chỉ biết đến tiền và tiêu tiền, hay gây phiền phức cho người khác. Rốt cuộc, thế giới của cô và hắn quá xa cách nhau, không thể hòa hợp được.
Chợt trong lòng cô nổi lên một cảm giác chua xót. Kiều Giang cúi mặt xuống rồi thẳng thừng đứng dậy.
- Em… về trước đây…
- Đợi lát tôi đưa em về.
- Anh, hôm nay có về luôn không?
- Tôi tiện đường đi qua biệt thự của em.
Biệt thự của cô? Chẳng phải, biệt thự đấy là của cả cô và hắn sao. Tại sao Hoàng Dương Vũ lúc nào cũng như vậy? Rốt cuộc hắn coi cô là gì trong mắt hắn? Là trách nhiệm sao?
Kiều Giang phải cố gắng mắt mới có thể nở một nụ cười điềm tĩnh nhìn Hoàng Dương Vũ.
- Em mệt lắm, anh ở lại giúp em giải quyết đi. Còn lại em có thể tự về được. Em không cần anh phải lo cho em đâu!
Hoàng Dương Vũ thở dài nhìn theo bóng lưng của cô dần khuất dạng sau cánh cửa. Hắn sẽ cố gắng thu xếp công việc sớm nhất có thể để có thể dành thời gian cho cô.
Tuy nhiên, Hoàng Dương Vũ không biết một điều rằng, Kiều Giang ngày càng xa cách với hắn hơn…
Đêm hôm đó, cô trằn trọc mãi không thể ngủ được. Cái căn biệt thự to như vậy mà chỉ có 3 người giúp việc với 3 bảo vệ. Cái cảm giác này khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Kiều Giang lật tung chăn bật mình ngồi dậy. Cô lập tức xuống giường đi đến chỗ két sắt mở ra. Bên trong két sắt của cô toàn vàng bạc và từng xấp tiền xếp ngay ngắn chật kín cả két sắt lớn. Cô vơ lấy túi xách của mình rồi cầm 5 xấp tiền dày cho vào túi, sau đó nhét thêm 2 cái thẻ đen thêm vào bên trong.
Xong xuôi đâu đấy, Kiều Giang lấy điện thoại gọi cho Ngọc Mai. Được một lúc, bên kia truyền tới tiếng mệt mỏi của cô bạn thân.
- Giang Giang, bà nội cậu đang ngủ đấy! Làm ơn tha cho tớ đi…
- Tớ không chịu nổi nữa rồi! Mau dậy ngay, tớ và cậu đi tiêu tiền!
Cứ nghĩ đến những chuyện không hay là trong lòng cô thấy vô cùng buồn bực. Như có cái gì đó đâm sâu vào lòng cô vậy. Chỉ có tiền mới khiến cô bình tĩnh được.
- Ngoài tiêu tiền ra cậu còn biết làm cái gì không? Tớ buồn ngủ lắm!
Kiều Giang nắm chặt máy điện thoại trong tay, nói dõng dạc.
- Ngoài tiêu tiền ra tớ còn xả tiền thế nào cho thoải mái nhất. Hoàng Dương Vũ dám đối xử với tớ như vậy… tớ sẽ tiêu sạch cả gia sản của anh ta. Tiêu đến khi nào anh ta táng gia bại sản thì thôi!
Bộ Hoàng Dương Vũ lấy cô về để trưng bày cho vui sao? Chồng không thể quan tâm vợ chút được à?