Đến tận gần sáng thì Kiều Giang mới từ trong cơn mê man mà tỉnh dậy. Cả người cô lúc này cảm giác rất mệt, hai mắt cứ trĩu xuống. Cũng may là nhiệt độ trong phòng khá ấm nên cô không cảm thấy lạnh mấy. Cánh tay tay trái chằng chịt ông truyền nước. Còn tay phải thì được Hoàng Dương Vũ nắm chặt lấy.
Nhắc đến Hoàng Dương Vũ mới nhớ, cô thấy hắn đang nằm gục đầu xuống giường, có vẻ ngủ rất say.
Gương mặt của Hoàng Dương Vũ hơi nghiêng về một bên. Một vài sợi tóc của hán rơ rũ xuống. Kiều Giang ngồi dậy, từ từ rút tay của mình ra, giúp Hoàng Dương Vũ vén mấy sợi tóc sang bên. Dù không muốn nhưng cô phải thừa nhận rằng hắn có một góc nghiêng quá đẹp. Sống mũi cao, từng đường nét trên gương mặt không những đẹp mà còn rất hài hòa.
Nếu nhìn qua thì với ngoại hình này của Hoàng Dương Vũ, người ta sẽ nghĩ tới hắn sẽ hợp với nghề làm Idol hơn là làm doanh nhân. Còn xét về phương diện tuổi tác thì trông người đàn ông này chẳng có chút gì là già cả. Tuổi thì ngoài 30 nhưng mà ngoại hình nhìn rất trẻ.
Hôm qua chỉ thông qua một cuộc gọi đơn giản mà Hoàng Dương Vũ có thể tìm thấy chỗ của cô nhanh như vậy. Chắc chắn hắn đã phải điều động người đến lắm. Kiều Giang cũng chẳng hy vọng gì Hoàng Dương Vũ sẽ quan tâm tới cô nhưng hắn đã không làm cho cô thất vọng.
Sau này nhỡ hai người ly hôn rồi chắc sẽ vẫn làm bạn với nhau được.
Kiều Giang cứ ngồi thẫn thờ trên giường bệnh. Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên khiến cho cô giật mình. Hoàng Dương Vũ cũng bị tiếng vang đánh thức.
Hắn ngồi thẳng dậy, vươn tay vơ lấy chiếc điện thoại của mình trên bàn. Nhìn tên hiển thị trong danh bạ, Hoàng Dương Vũ dừng một lúc, đưa mắt nhìn về phía của Kiều Giang rồi nghe máy.
- Dạ, ba gọi con.
- Dương Vũ à, chiều nay con rảnh không? Ba muốn gặp riêng con.
Kiều Thâm Kiên ở đầu dây bên kia nói vọng đến. Trong lòng của Hoàng Dương Vũ lúc này đang dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
- Được ạ. Chiều nay con sẽ sắp xếp lại. Hẹn ba lúc 5 giờ ở địa điểm cũ.
- Ừ. Ta nghe nói rằng hôm qua Kiều Giang gặp chút vấn đề. Nó có sao không?
- Cô ấy… Hiện giờ không sao. Có con bên cạnh rồi, ba yên tâm.
Kiều Thâm Kiên trả lời cho có lệ rồi tắt máy. Kiều Giang yên lặng. Cô cảm thấy ba ruột của mình thật có trách nghiệm quá. Sao mà nghe nói cô bị thương mà phải gọi thông qua Hoàng Dương Vũ. Chẳng lẽ… Ba cô bận đến nỗi một cuộc gọi đơn giản cũng không có gọi cho cô được sao?
Kiều Giang cảm thấy bản thân thật buồn cười lại vừa chua xót. Hoàng Dương vũ tắt máy, sau đó quay sang phía Kiều Giang hỏi nhằm phân tán cảm xúc của cô. Hắn biết cô buồn, chính vì vậy muốn làm gì đó cho cô thấy khá hơn.
- Khi nào em khỏi bệnh… Chúng ta liền đi du lịch. Tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi.
Cô không có để ý đến Hoàng Dương Vũ nói gì mà chỉ cúi đầu đan tay vào nhau.
- Kiều Giang…
- Không đi du lịch nữa. Em không muốn đi nữa.
Hoàng Dương Vũ không nói. Hắn chỉ chi rằng cô đang cảm thấy buồn nên đành nhường nhịn.
- Em đói lắm đúng không? Để tôi đi bảo người chuẩn bị mấy món dinh dưỡng cho em.
Đến khi Hoàng Dương Vũ đứng dậy thì Kiều Giang lại bất ngờ túm lấy tay của hắn. Cô không thể kìm nén được nữa nên bật khóc. Hoàng Dương Vũ biết tâm lí của Kiều Giang bị tổn thương khá nghiêm trọng nên đã giang tay ôm cô vào lòng.
Không ai quan tâm hay để ý gì đến cô nhưng hắn thì để ý. Chẳng hiểu sao Hoàng Dương Vũ lại có cái suy nghĩ này nhưng hắn chắc chắn một điều rằng hắn và cô là hai người hoàn toàn hợp với nhau hơn bất cứ ai.
Vậy là cả ngày hôm đó Hoàng Dương Vũ đã dẹp hết công việc ở lại bệnh viện với Kiều Giang. Lâu lắm rồi hai người lại có thêm khoảng thời gian yên bình. Dưới góc độ nhận xét của Kiều Giang thì Hoàng Dương Vũ là một người vô cùng chu đáo. Không những vậy, hắn còn rất tinh tế. Mỗi biểu cảm trên gương mặt của Kiều Giang ra sao thì hắn đều nhanh chóng cách ứng phó làm cho tâm trạng của cô thoải mái hơn.
Lấy chồng hơn mình nhiều tuổi cũng có cái lợi của nó.
Kiều Giang cảm thấy rất hài lòng với ông chồng này. Có vẻ Hoàng Dương Vũ đang thay đổi, không còn lạnh lùng chỉ biết nghĩ tới công việc như trước kia nữa. Nhưng có một điều Kiều Giang vẫn còn có chút thắc mắc là lí do gì mà Hoàng Dương Vũ lại có thể thay đổi chóng mặt như thế? Hay là hắn cảm thấy có lỗi với những việc làm vô tâm trước kia rồi bây giờ muốn bù đắp cho cô?
Mà thôi, dù hắn có thay đổi thế nào thì đây là một điều rất tích cực. Cô chỉ nhìn vào kết quả, không cần nhìn lí do.
Lịch hẹn của Hoàng Dương Vũ với ba vợ Kiều Thâm Kiên vào lúc 5 giờ chiều tại nhà hàng món u sang trọng. Lý do hắn chọn địa điểm này là vì gần với bệnh viện, hắn có thể xong việc chạy về chăm cho Kiều Giang thuận tiện hơn. Còn nữa, nơi này an ninh khá chặt chẽ, mà Kiều Thâm Kiên lại là Bộ Trưởng nên cũng an toàn hơn khi ở đây đàm phán.
Hoàng Dương Vũ đến điểm hẹn trước 5 phút đợi. Rất nhanh Kiều Thâm Kiên đã xuất hiện. Ông ta không hổ danh là Bộ Trưởng nên tác phong lúc nào cũng nhanh nhẹn và không trễ giờ. Trước khi đến đây, Hoàng Dương Vũ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi tình huống có thể xảy ra rồi.
Thấy Kiều Thâm Kiên đã đi tới gần, Hoàng Dương Vũ vẫn theo lễ phép đứng dậy, cúi chào hắn. Hai người nhìn nhau rồi ngồi xuống chiếc bàn đối diện.
- Con đã gọi món cho ba. Nếu ba không thích thì con sẽ đổi món khác.
- Không cần phiền phức như vậy đâu.
Kiều Thâm Kiên ra hiệu cho trợ lí bên cạnh đem tập tài liệu gì đó đưa cho Hoàng Dương Vũ xem qua. Sau đó, người trợ lí xin phép ra ngoài trước, còn không quên làm theo lời của Bộ Trưởng Kiều dặn dò thuộc hạ canh gác chặt chẽ bên ngoài không cho ai đi vào tầng này.
Mở tập tài liệu ra xem, Hoàng Dương Vũ quả nhiên đã đoán ra được trong đây là những giấy tờ gì.
Kiều Thâm Kiên tiện tay cầm cốc nước đưa lên miệng uống một ngụm, đan hai tay vào chăm chú quan sát từng cử chỉ và hành động của Hoàng Dương Vũ. Đối với người con rể này ông ta phải công nhận bản thân cảm thấy vô cùng hài lòng. Mặc dù vậy nhưng mà ông ta phải có lợi ích mới có thể tiếp tục duy trì. Ông ta biết Hoàng Dương Vũ là người khôn ngoan. Hắn sẽ không đứng về phía của ông ta hẳn nên chỉ dùng bản hợp đồng để ràng buộc. Nếu như hai người đạt được mục tiêu mình tiến tới rồi thì ông ta cũng nên kết thúc sớm để có thể di chuyển sang vụ làm ăn có lợi hơn.
- Trước đây, ta đã nói với con rằng ta sẽ giúp em trai con. Hiện tại em trai con đã lành lặn ra tù, đương nhiên nhiệm vụ của ta cũng kết thúc. Còn về khoản tiền mà con đóng góp thêm kêu gọi người bỏ phiếu cho ta trúng cử cũng được ghi rõ trong bản hợp đồng. Mai chính là hạn cuối, ta mong chúng ta sau này mai sẽ kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp.
Nghe đến đây, Hoàng Dương Vũ cũng đọc xong những thông tin kia. Hắn để tập tài liệu trên bàn, động tác dứt khoát lấy ra một bản hợp đồng mới để ra trước mặt của Kiều Thâm Kiên.
- Đây là gì?
Kiều Thâm Kiên cực kì khó hiểu nhìn Hoàng Dương Vũ. Còn hắn thì thoải mái, lễ phép trả lời.
- Đây là bản hợp đồng mới mà con đã soạn. Ba có thể đọc kỹ và xem xét. Miếng đất ở khu Đông Du và Phồn Thịnh đang có giá rất cao. Con nghe nói ba đã nhắm trúng hai miếng đất ấy nhưng vẫn chưa đủ kinh phí. Sắp tới bên phía Nguyệt Quang có buổi đấu thầu rất lớn. 2 miếng đất đó chắc chắn sẽ lọt vào tầm ngắn của rất nhiều người.
- Ý con là…
- Ba cứ đọc hợp đồng trước đi.
Kiều Thâm Kiên bán tín bán nghi cầm hợp đồng lên xem qua. Điều khiến cho ông không thể ngờ là những lợi ích mà ông có được trong bản hợp đồng này rất lớn. Thậm chí, Hoàng Dương Vũ chỉ có 2 điều kiện nhỏ trọng tâm.
- Con sẽ giúp ba mua 2 mảnh đất vàng đó. Trích 10% cổ phần của tập đoàn sang cho anh Kiều Nam. Con nghe nói dạo gần đây việc kinh doanh của anh ấy gặp chút trục trặc nên có sự hậu thuẫn của con, vấn đề của anh ấy sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng. Không những vậy, con sẽ ủng hộ số tiền lớn vào quỹ ủng hộ lấy danh nghĩa của ba. Như vậy thì hình ảnh của ba trước công chúng sẽ tốt đẹp hơn.
- Con làm tất cả điều này là có ý gì?
- Chẳng phải trong hợp đồng đã ghi rõ sao? Thứ nhất, con muốn duy trì cuộc hôn nhân của con và Kiều Giang cho đến khi nào con chết mới được chấm dứt. Thứ hai, trừ khi con mở lời, ba và người nhà mình đều không được nhắc đến hai từ “ly hôn” giữa con và cô ấy! Cuộc giao dịch này có vẻ là miếng thịt ngon không những cho ba mà cả nhà họ Kiều. Con mong ba sẽ đồng ý!