Chương 8: Vẽ chibi

Editor: SoleilNguyen

Trước lúc mặt trời lặn

Tác giả: Tưởng Đâu Đâu

Chương 8: Vẽ chibi

=======***=======

Hai ba ngày của thời gian đệm luôn trôi qua rất nhanh, Dung Trung nhanh chóng chuyển từ khai giảng bận rộn sang nhịp điệu ổn định thường ngày, là một lớp khoa học tự nhiên, thời khóa biểu của bọn họ từ trước đến nay luôn rất đáng sợ, buổi sáng toàn bị toán lý hóa chiếm cứ, tiết đầu tiên chính là toán học khiến người ta đau đầu nhất.

Trên bàn học của Yến Dương bày ra một cuốn sách giáo khoa toán trống rỗng, nương theo những quyển sách được xếp chồng lên nhau, hắn lấy điện thoại di động của mình ra xem phim.

Hắn vốn là muốn chơi game, nhưng chơi Tổ đội chạy trốn mà không bật mic thì chẳng thú vị gì, vì vậy Yến Dương đành phải chọn thứ khác là bấm vào một bộ phim hoạt hình, chỉ tiếc là tâm tư của hắn quả thực không ở trên phim, nửa giờ trôi qua, hắn thậm chí còn không biết con vật đảm nhiệm vai chính này đang làm cái gì.

Quên nó đi. Yến Dương thoát khỏi video, nhét điện thoại di động vào hộc bàn, không ngờ đầu ngón tay lại chạm vào chiếc phong bì vẫn còn nằm ở bên trong.

Kẹo của ngày hôm đó Từ Triều rốt cuộc cũng nhận lấy, rồi nhẹ nhàng đẩy trở lại trên bàn của Yến Dương, cực kỳ nghiêm túc mà nói một tiếng cảm ơn. Yến Dương lần theo ký ức lướt qua người bên cạnh, người kia đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào giáo viên dạy toán trên bục giảng, vô cùng chăm chú lắng nghe.

Giáo viên dạy toán của bọn họ họ Lý, nghe nói là người có thâm niên lâu đời nhất ở Dung Trung, câu thường nói nhất chính là "Tôi không làm giáo viên để kiếm tiền, đi họp ư? Không bao giờ!" Lời nói vô cùng hào phóng lại tự tại, phong cách trên lớp cũng giống hệt nhau, mỗi lần giải bài tập, đề tài liền trôi đến một món ăn nào đó trong một nhà hàng nào đó rất ngon mà không hề đắt.

Yến Dương nhìn Từ Triều viết không ngừng, vì vậy hắn cũng tập trung lắng nghe xem giáo viên dạy toán đang nói về công thức quan trọng nào mà lại khiến cho người này nghiêm túc như vậy.

"..... Hai ông già kia đánh nhau rất kịch liệt, tôi nói cho các em biết, tôi xem mà còn thấy đau, bà già đứng bên cạnh còn vui vẻ hớn hở nhìn, cười ha hả….."

Nghe một lúc, Yến Dương cuối cùng cũng hiểu được trên kia đang nói về một câu chuyện phiếm mà hắn đã gặp phải trong lần đi dạo ngày hôm qua, hai ông già vì tranh giành một bà già làm bạn nhảy của mình mà không ai chịu nhường ai, cuối cùng không thể nhịn được lao vào đánh nhau.

Yên Dương:.....

Chuyện này đáng để cho Từ Triều viết nghiêm túc như vậy à, còn ghi chú nữa?

Trong lòng hắn tựa như bị mèo cào, không khỏi nghiêng người về phía Từ Triều, muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc đang viết cái gì. Khóe mắt lặng yên rơi xuống sổ ghi chép của đối phương, Yến Dương thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Trên quyển vở trống rỗng vẽ mấy người chibi, người chibi đầu trọc vẻ mặt dữ tợn, túm lấy ba sợi tóc trên đầu một người chibi khác, bên cạnh viết mấy chữ: "Cướp bạn nhảy của tôi, đánh ông này!" Cách đó không xa có một bà già ngồi khoanh chân, cười tươi đến không thấy cả răng.

Yến Dương dùng ngón tay cái ấn mạnh vào ngón trỏ, đau đớn làm cho hắn khó khăn nhịn được ý cười, nhưng cũng vì xuống tay quá nặng mà nhịn không được “ui” một tiếng.

Từ Triều đang vùi đầu vẽ tranh thì bị âm thanh bên cạnh làm cho giật mình, cậu quay đầu lại, thấy Yến Dương vừa muốn cười vừa nhíu mày, không khỏi nhỏ giọng hỏi.

"Chuyện gì vậy?"

Yến Dương vung tay, xua đi chút đau đớn kia, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, tầm mắt lại không nhịn được liếc nhìn vào quyển vở. Từ Triều theo ánh mắt của hắn nhìn qua, thấy hai người chibi đang giương nanh múa vuốt trên quyển vở.

Cậu ‘ba’ một tiếng khép lại quyển vở, vành tai lộ ra bên ngoài mái tóc đen hơi ửng đỏ, ngón tay khẩn trương cà cà mép vở.

"..... Tùy tiện vẽ."

“Tùy tiện vẽ?” Yến Dương nhướng mày, ngữ khí ôn hòa ổn định nói: “Vẽ rất….. được.”

Hắn kỳ thật là muốn nói rất đáng yêu, nhưng lại cảm thấy cái từ này mang theo chút không rõ ràng tùy ý, vì vậy lời nói đến bên miệng xoay chuyển một cái, trở thành một từ trung tính không có cảm xúc.

“Thật sao?” Từ Triều lộ rõ

vẻ vui mừng, vành tai hình như lại có chút ửng đỏ, cậu một lần nữa mở quyển vở ra, đổi màu bút trong tay, nhỏ giọng nói: “Còn tưởng rằng sẽ….. lại nói như vậy."

Cậu nhẹ giọng nói vài câu, Yến Dương căn bản nghe không rõ, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

"Cái gì?"

Một giọng nói cùng lúc với Yến Dương vang lên, Lộ Lãng ngồi ở hàng phía trước quay đầu, liên tục hỏi: "Cái gì? Cái gì là cái gì? Yến ca mày bắt đầu nói thầm từ khi nào vậy?"

Yến Dương lạnh lùng nhìn hắn, nhưng Lộ Lãng lúc này thật sự là quá nhàm chán, hắn từ năm lớp 11 đã nghe giáo viên toán khoác lác trong lớp, không nghĩ tới đến năm lớp 12 vẫn trốn không thoát, liên tiếp hơn nửa giờ đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nói đi nói lại, hắn chán đến mức sắp mọc lông rồi đây này, cũng không để ý đến ánh mắt chết chóc của Yến Dương, hắn đem tầm mắt chuyển đến trên người Từ Triều.

"Này, bạn học mới, các cậu đang nói gì vậy? Cho tôi nghe với."

Từ Triều lại lần nữa đặt tay lên quyển vở, do dự một lúc rồi nói: "Không có gì."

"Làm sao có thể không có gì chứ! Yến ca còn quay qua hỏi, khẳng định là có chuyện thú vị, trước kia đi học tôi hỏi cậu ta mười lần, cậu ta có thể trả lời lại tôi hai lần đã là tốt lắm rồi." Lộ Lãng chạm nhẹ vào bàn Yến Dương một chút, đem cái người mặt lạnh nào đó bán đứng sạch sẽ.

"Cho tôi biết đi mà."

Yến Dương:..... Tại sao trước đây hắn không nhận ra Lộ Lãng nói nhiều như vậy?

Lộ Lãng lúc này đã hoàn toàn quay đầu lại, đang trông mong mà nhìn chằm chằm Từ Triều, lòng hiếu kỳ gần như sắp dâng trào, Từ Triều bị hắn nhìn có chút không đành lòng, suy đi nghĩ lại, bèn dời tay ra khỏi quyển vở, sau đó đẩy về phía hắn.

"Đang nói cái này."

Lộ Lãng theo lời cậu nhìn sang, nét bút ngắn trên quyển vở đập vào tầm mắt.

“Cậu vừa vẽ cái này sao?” Lộ Lãng nhỏ giọng kinh hô, “Sống động như thật luôn, đây không phải là..… của lão Lý mới nói nhảm sao, ngươi vẽ so với hắn nói còn thú vị hơn nhiều!”

Cuối cùng, hắn giơ ngón tay cái lên, "Rất đáng yêu."

Từ Triều chớp chớp mắt, lời khen ngợi nhiệt tình thẳng thắn của Lộ Lãng khiến cho cậu có chút xấu hổ, cậu mím môi cười với đối phương, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Yến Dương rốt cục không chịu nổi nữa, người này sao lại nói nhiều như vậy! Hắn nhấc chân đá vào ghế của Lộ Lãng, muốn hắn yên lặng một chút.

Cú đá này thực ra đạp không nặng, nhưng Lộ Lãng vốn là dựa lưng vào ghế, bị Yến Dương đá một cú, cả người và ghế thiếu chút nữa đã cùng ngã xuống lối đi, hắn hoảng loạn ổn định thân thể, nhất thời quên mất mình còn đang ở trong lớp.

"Yến ca! Sao mày lại đột nhiên đá tao? May mà tao nhanh nhẹn, bằng không đã bị kêu ra ngoài hành lang đứng rồi!"

“Hành cái gì lang?” Giọng nói hồn hậu vang lên bên tai Lộ Lãng, khiến cả người hắn sợ tới mức run rẩy, quay người lại đã nhìn thấy giáo viên toán không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau mình, trên mặt lộ ra vẻ “từ ái” mà nhìn hắn.

"Không phải, thầy ơi, em, em….."

"Em cái gì mà em!" Vừa rồi còn đang cười đột nhiên biến sắc, ngón tay hung hăng gõ vài cái lên bàn, "Không ra hành lang đứng có phải là hơi đáng tiếc cho em rồi hay không? Để thầy giúp em! Đi, mang sách giáo khoa ra ngoài cho tôi!"

"……Hứ."

Lộ Lãng xụ mặt, uể oải đi về phía cửa, trong lòng âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đυ.ng phải lão Tiết trực ban, hắn một chút cũng không muốn bị mời lên văn phòng uống trà!

Nhưng có lẽ ông trời cũng không nỡ nhìn thấy hắn xui xẻo như vậy, vừa mới một chân bước ra khỏi lớp, chuông tan học đã vừa vặn vang lên, Lộ Lãng trong lòng hét lên một tiếng “Ôi chúa ơi” rồi ôm sách nhanh chóng từ cửa chạy về chỗ ngồi của mình.

"Chúng em kính chào thầy!"

Lộ Lãng cười nịnh nọt với đám người còn đang đứng bên cạnh, giáo viên dạy toán liếc xéo hắn một cái, cũng không nói gì, cầm bình giữ nhiệt trong tay chậm rãi đi ra khỏi lớp.

"Mẹ nó, dọa chết tôi, may mà tan học, nếu đứng ở ngoài lớp nguyên tiết mà gặp lão Tiết thì coi như xong!" Lộ Lãng vỗ ngực, vẻ mặt vẫn còn kinh sợ.

Yến Dương khoanh tay dựa vào tường, cực kỳ lãnh đạm nói: "Đáng đời."

“Không có nhân tính!” Lộ Lãng không dám lên tiếng, chỉ có thể thấp giọng oán trách.

Từ Triều thì có chút tò mò, cậu do dự hai giây rồi chọc chọc Lộ Lãng, đối phương tựa hồ thật sự rất dễ nói chuyện, hơn nữa vừa rồi còn khen cậu.

"Vì sao lại sợ gặp hiệu trưởng? Thầy ấy rất hung dữ sao?"

“Vậy cũng không phải..…” Lộ Lãng quả nhiên như Từ Triều nghĩ, một chút cảm giác xa lạ cũng không có, rất tự nhiên mà tiếp nhận đề tài, “Thầy chỉ là hay cằn nhằn thôi, cậu hiểu không? Thầy có thể một hơi nói hai tiếng đồng hồ mà vẫn không lặp lại, nhưng tôi ước gì thầy ấy chỉ mắng tôi trong mười phút."

Từ Triều thực sự không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi của Lộ Lãng, cậu vẫn là do dự gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Yến Dương đúng lúc vươn tay, đè lại ót Lộ Lãng, bảo hắn một lần nữa hướng về phía bảng đen, còn cảnh cáo dùng chút lực, lại quay đầu nhìn về phía Từ Triều, “Đừng nghe hắn nói bậy, lão Tiết khá tốt."

Từ Triều lần này thật mạnh gật đầu, cậu cũng cảm thấy thầy chủ nhiệm rất tốt, cùng giáo viên trường học trước kia của cậu một chút cũng không giống nhau, sẽ không dùng loại ánh mắt thương hại kia nhìn cậu, cũng sẽ không điều tra chi tiết tình hình cụ thể của gia đình cậu rồi hỏi này hỏi nọ.

Tuy rằng mới mấy ngày, số lần gặp mặt đối phương có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng Từ Triều chính là cảm thấy, thái độ của lão Tiết đối với mình cũng giống như những học sinh khác trong lớp.

Bình thản lại quan tâm.