Editor: SoleilNguyenTrước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 13: Một quán bar
======***======
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu, thoát khỏi tuần đầu tiên chậm chạp, tuần thứ hai lại như một quả pháo nổ, chớp mắt đã đến cuối tuần. Lão Tiết bước vào lớp ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, cười tươi đứng trên bục giảng.
Lộ Lãng nhỏ giọng châm chọc, “Nhìn nụ cười của lão Tiết là biết không có chuyện gì tốt rồi.”
Quả nhiên, Tiết Tụ hắng giọng, mở miệng nói: “Các bạn học, theo như truyền thống của trường Dung Trung chúng ta, sau nửa tháng khai giảng sẽ có bài kiểm tra lớn, sẽ tổ chức vào thứ hai tuần sau.”
Cả lớp lập tức phát ra tiếng thở dài, một cậu bạn đeo kính ngồi ở giữa mặt mày nhăn nhó kêu lên: “Năm nào cũng kiểm tra, quan trọng là kiểm tra xong cũng chẳng có gì khác biệt, kiểm tra làm gì chứ!”
Cậu bạn ngồi bên cạnh không vui, “Uông Huy, cậu kêu ca cái gì, chỉ có cậu mỗi lần kêu không ôn tập, mà kết quả lần nào cũng đứng top ba lớp!”
Uông Huy cười ngượng, ha ha một tiếng rồi im lặng.
Lão Tiết nhìn thấy lớp học ngày càng ồn ào, liền cầm viên phấn gõ mạnh vào bàn hai cái, có chút thất vọng, “Kêu cái gì mà kêu! Dù sao cũng là lớp tự nhiên, nhìn xem các em như thế nào, cuối tuần làm thêm một bộ đề vật lý, lớp trưởng, lát nữa qua văn phòng tôi lấy!”
Lão lại tiếp tục nói: “Lần này khác với lần trước, sau khi kiểm tra xong, mỗi lớp sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi theo điểm số, tức là ——”
“Sắp xếp theo điểm số thế nào?” Lê Hành chen vào: “Sắp xếp từ người đứng nhất đến người đứng cuối sao?”
Cả lớp lập tức cười ầm lên, nhiều người phụ họa theo, lão Tiết trừng mắt nhìn Lê Hành, “Có thể nghe tôi nói xong không?”
“Lần này trường học để khuyến khích các em, sau khi kiểm tra xong sẽ chọn chỗ ngồi theo điểm số, người đứng nhất sẽ chọn trước, theo thứ tự điểm số mà sắp xếp, người cuối cùng ——” lão Tiết nhìn về phía Yến Dương với ánh mắt khó hiểu, “Thì chỉ có thể chọn những chỗ còn lại do người khác chọn.”
Yến Dương không mấy bận tâm nhìn lão, khẽ nhếch môi, ánh mắt khıêυ khí©h rõ ràng —— có ai dám ngồi thử xem?
Lão Tiết thở dài bất lực, quay đi, “Được rồi, không làm mất thời gian của các em nữa, mọi người cuối tuần về nhà ôn tập cho tốt nhé.”
Vừa ra khỏi cửa, nhiều học sinh đã xách cặp rời đi, thật buồn cười, ai còn chờ lớp trưởng mang đề vật lý về chứ? Dù sao thứ hai tuần sau cũng phải thi, lão Tiết cũng không có thời gian kiểm tra.
Lộ Lãng gõ gõ lên bàn của Yến Dương, “Anh Yến, cuối tuần ôn tập không?”
Yến Dương lạnh lùng liếc gã một cái, ánh mắt như nói rằng câu hỏi này thật ngớ ngẩn.
“Cũng đúng, tao hỏi mày làm gì.” Gã lại gõ gõ lên bàn của Từ Triều, “Triều nhi, cuối tuần ôn tập không?”
Từ Triều bị cách gọi của gã làm cho ngạc nhiên hai giây, nhưng cũng không phản bác, lắc đầu nói: “Không ôn tập.”
Thật ra Yến Dương đã tát cho Lộ Lãng một cái vào đầu, “Đừng mẹ nó gọi bừa.”
“Không gọi thì không gọi, đánh tao làm gì!” Lộ Lãng xoa đầu, nhỏ giọng châm chọc, “Tao biết rồi, các cậu là học bá mà, chắc là…… Không, đợi đã, cậu không ôn tập à?!”
“Không ôn tập thì có gì lạ đâu?” Từ Triều chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác.
“Cũng không phải lạ lắm, chủ yếu là cậu được trường Dung Trung chiêu mộ, còn là chuyển vào năm hai, chắc chắn phải là cấp độ học thần rồi chứ, tôi cứ tưởng các cậu là kiểu ‘một lòng chỉ đọc sách thánh hiền’, chứ…… Không giống như tôi tưởng tượng.”
Gã nhìn Từ Triều nháy mắt, “Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Không hiểu.” Từ Triều rất thành thật lắc đầu, “Sách giáo khoa tôi đã xem xong, dù sao cũng khác với những gì tôi học trước đây, nhưng cũng không khó.”
Lộ Lãng:……
Lê Hành bên cạnh nhìn thấy Lộ Lãng bị chặn họng liền cười cong eo, châm chọc: “Thế nào chết Lãng, có phải giống như nghĩ rằng có thể 1V4 mà kết quả 1V1 vẫn không thắng được không?”
“Cút đi!” Lộ Lãng tiện tay cầm cục tẩy trên bàn ném về phía hắn.
Yến Dương vẻ mặt bình thản, nhìn hai người cắn xé lẫn nhau, lạnh lùng mở miệng, “Hai tên gà mờ.”
“Bớt nói nhảm, dọn dẹp đồ rồi đi, tám giờ tối.”
Lê Hành mặt mày hớn hở, nói với Yến Dương: “Gọi cả Chu Thành đi, hắn vào khoa văn rồi mà chẳng chịu về thăm ông già này.”
“Hắn đã gào trên WeChat rồi.” Yến Dương khoác cặp lên vai, “Là cháu trai của tao.”
“Được rồi, bố ơi.” Lộ Lãng và Lê Hành nhanh chóng đồng ý.
Yến Dương hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Từ Triều, “Đi cùng không?”
“Không cần.” Từ Triều nhẹ nhàng vẫy tay về phía hắn, “Lát nữa tôi có việc.”
“Được.” Yến Dương không nói thêm gì, dẫn đầu rời khỏi lớp.
Từ Triều thật sự có việc, cậu muốn tìm việc làm thêm.
Trên điện thoại có hai tin nhắn, một là "Đi đâu rồi", một là "Hết tiền rồi". Từ Triều không trả lời tin nhắn "Đi đâu rồi", trực tiếp chuyển ba nghìn qua, bên kia lập tức im lặng.
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, truyenhdt.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Cậu nhìn dòng chữ "Chuyển khoản đã nhận" mà cong môi cười. Dùng tiền để mua sự an ổn cũng không tệ, chỉ là bản thân phải nhanh chóng tìm việc làm thêm, nếu không thì…... Cậu nhẹ nhàng vỗ trán mình, thật sự sẽ phải đói bụng.
Từ Triều đi dọc theo con phố, tìm kiếm những cửa hàng dán thông báo tuyển dụng, nhưng đi mãi đến khi màn đêm buông xuống cũng không tìm được chỗ phù hợp. Thân phận học sinh định sẵn cho cậu không có nhiều thời gian tự do, Từ Triều vừa đi vừa dừng lại, đến khi hồi thần thì mới nhận ra hình như mình đã lạc đường.
Cậu đang đứng trước một con hẻm, rêu xanh trơn trượt phủ đầy các khe đá xanh, hai bên tường leo lên những cây thường xuân rậm rạp, mà ở cuối con hẻm, một cánh cửa gỗ cũ kỹ cổ kính đứng sừng sững.
Đó là một quán bar.
Điều này không phải là do Từ Triều đoán ra, mà là trên biển hiệu treo ở cửa đã viết. Khác với ánh đèn mờ ảo của các quán bar khác, cửa quán bar có hình dáng đặc biệt này treo hai bóng đèn dây tóc sáng chói mắt, nhìn như là biển hiệu được treo lên một cách tùy tiện với bốn chữ viết xiêu vẹo —— Một quán bar.
Từ Triều bị thu hút.
Cậu không thể kiềm chế mà tiến lên, vừa định đưa tay đẩy cửa thì nhìn thấy bên cạnh có một tờ giấy dán xiêu vẹo —— Tuyển người, biết hát là được —— chữ viết trên đó bay bổng như rồng bay phượng múa, giống hệt như trên biển hiệu.
Từ Triều vuốt phẳng tờ giấy, rồi dùng băng dính trên tường dán lại một góc bị rơi, ấn ấn cho chắc, rồi mới đưa tay đẩy cửa vào.
Nội thất bên trong cũng rất tùy ý, ánh sáng chuyển sang màu vàng ấm, xung quanh đặt lộn xộn vài chiếc ghế gỗ và bàn hình thùng rượu, giữa sân khấu chính giữa có một chiếc ghế cao, bên cạnh dựa vào một cây guitar, Từ Triều nhìn chằm chằm vào cây guitar đó, vô thức đi về phía sân khấu.
“Đến hát sao?” Một giọng nói hơi khàn đột ngột vang lên từ phía sau, Từ Triều giật mình quay đầu lại, một người đàn ông đang dựa vào quầy bar, nheo mắt nhìn cậu.
Người đó mặc áo sơ mi đơn giản và quần thể thao, tóc vàng óng ánh hơi xoăn, một nửa được buộc gọn trên đỉnh đầu thành một búi nhỏ, một nửa thả lỏng trên vai, trông có vẻ hơi lười biếng.
Đối phương nhìn gương mặt Từ Triều quay tới, thoáng chút ngẩn ngơ, “Học sinh?”
“Vâng.”
“Biết hát?”
“Biết.”
Ngón tay cầm điếu thuốc chỉ chỉ về phía sân khấu, “Lên thử xem.”
Từ Triều lại không động đậy, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đối phương, vẻ nghi hoặc hiện rõ.
Người đàn ông cười cười, tùy ý tìm một chiếc sofa ngồi xuống, “Kỳ Trăn, chủ quán này.”
Từ Triều lúc này mới bước chân lên sân khấu, cậu ngồi xuống ghế cao, ôm guitar vào lòng. Ngón tay vừa chạm vào dây đàn, cậu không khỏi run lên, đã rất lâu…... Không đυ.ng vào guitar.
Kể từ khi cây guitar mà cậu yêu thích nhất bị vỡ vụn.
Cậu điều chỉnh một chút âm, ngay khi ngón tay ấn xuống, tự nhiên như thể vừa mới tập hôm qua. Giọng nói của Từ Triều rất trong trẻo, nhưng khi mở miệng hát lại mang theo chút khàn khàn, một bài “LOVE” được cậu hát ra một cách vừa vặn, đầy cảm xúc.
Kỳ Trăn nhìn người đang bước về phía mình, chàng trai mặt mày bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại tỏa ra chút mong đợi. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, mở miệng vẫn thờ ơ, “Từ thứ sáu đến chủ nhật, cậu muốn đến lúc nào thì đến, có người thì hát, không có người thì nghỉ, một ngày ba trăm.”
“Ngày mai đến làm.”
“Ồ.” Từ Triều đáp một tiếng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, Kỳ Trăn nhìn cậu một cái, “Sao hôm nay lại muốn đi làm?”
“Không phải.” Từ Triều nghiêng đầu, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi bị lạc.”
Kỳ Trăn ngẩn người, cuộn mình trên sofa cười thành một đống, “Tôi nói cậu sao có thể tìm được đến đây. Tiểu Chung ——”
Anh gọi một tiếng về phía quán bar vắng vẻ, không biết từ đâu một cậu trai tóc ngắn xuất hiện, Kỳ Trăn chỉ chỉ Từ Triều, “Đi, đưa cậu ta đi.”
“Được rồi!” Tiểu Chung vui vẻ đáp một tiếng, đưa tay định lấy cặp sách của Từ Triều. Từ Triều nghiêng người tránh đi, không để hắn chạm vào.
“Tôi tự đi được.”
Tiểu Chung cũng không để ý, vẫn vui vẻ gật đầu, Từ Triều không nói thêm gì, bước ra ngoài trước. Theo Tiểu Chung đi qua nhiều ngõ ngách quanh co, đến khi đứng lại trên con phố quen thuộc, cậu mới nhẹ nhàng thở phào.
“Đến đây là được rồi, tôi ở gần đây, cảm ơn cậu.”
Tiểu Chung vui vẻ gật đầu, cũng không nói gì về việc nhất định phải đưa Từ Triều đến cửa nhà, đưa tay vào túi móc một hồi, lấy ra một tờ giấy, đưa cho Từ Triều.
“Cái này cậu giữ lấy, ông chủ chúng tôi dặn tôi nhất định phải để cậu giữ cho tốt.”
Hắn lại vẫy tay về phía Từ Triều, “Vậy tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại ngày mai!”
Từ Triều cũng vẫy tay với hắn, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của đối phương chìm trong dòng người, cậu mới mở tờ giấy ra.
Thật sự là một bản đồ.
Từ Triều nhìn chăm chú vào bản đồ một lúc lâu, sau đó gấp lại gọn gàng bỏ vào ba lô.
Quả nhiên, xem không hiểu gì cả.