Chương 34: Chị định khi nào mới ly hôn...

Có lẽ dù nam hay nữ, chỉ cần là người trong tình yêu đều sẽ trở nên nhạy cảm, Phó Thời chợt lóe lên ý nghĩ "Đây có phải là điềm báo gì không lành hay không".

Rõ ràng tay nắm đồng xu của anh đã dùng lực hơn một chút, màu mực trong mắt cũng đậm hơn.

Đồng xu thứ ba, thứ tư...

Họ đã đổi tổng cộng mười đồng.

Đến đồng cuối cùng, trái tim của Phó Thời đã hoàn toàn chìm xuống, anh khẽ thở ra một hơi, động tác cũng không còn dứt khoát như trước.

Bàn tay nắm chặt như thể thứ anh nắm không phải là đồng xu, mà là tương lai của họ.

Nhưng khi tay anh vừa định cử động, đột nhiên bị nắm lấy.

Đó là một bàn tay thon dài trắng nõn.

Phó Thời nghiêng đầu.

Tạ Ly đang mỉm cười với anh, ánh nắng chiếu vào người cô, khiến cô giống như một món đồ sứ phát sáng, tĩnh lặng và trầm lắng, xoa dịu trái tim đang dần trở nên bực bội của Phó Thời sau mỗi lần ném trượt.

"Hay để em thử xem sao."

Cô lấy đồng xu cuối cùng từ tay Phó Thời.

Phó Thời nghe thấy cô nói: "Hy vọng điều ước vừa rồi của anh Phó có thể thành hiện thực."

Sau đó, cô hít một hơi nhỏ, tay ném đồng xu lên cao.

Ánh mắt Phó Thời dõi theo, đồng xu nhỏ xíu vẽ một đường vòng cung trên không trung, rồi như thể thật sự có thần linh phù hộ, vững vàng rơi vào lư hương.

"Ồ!" Tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ những người vẫn chưa ném trúng đang đứng ở bên cạnh.

Một tay của Tạ Ly vẫn còn đang khoác vào cánh tay của Phó Thời, cô cũng lấy làm ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh ý cười vì vui mừng: "Nhìn xem, vào rồi, đây là lần đầu tiên em ném đấy."

"Yên tâm đi, chuyện anh muốn, nhất định sẽ thành hiện thực."

Phó Thời cúi đầu nhìn cô không nói, chỉ có yết hầu chuyển động theo động tác nuốt xuống một cách không tự chủ.

Anh cảm thấy như mình sắp chết, bị Tạ Ly quyến rũ đến chết.

Cũng có người hỏi anh, tại sao kết hôn bảy năm rồi mà vẫn chưa chán người này.

Làm sao anh có thể chán được?

Giây trước anh còn chưa thoát khỏi sự mê đắm, giây sau anh lại một lần nữa rơi vào lưới tình.

Phó Thời nhìn lại lư hương, có lẽ đây chính là số mệnh, ước nguyện của anh, vốn dĩ chỉ có Tạ Ly mới có thể thực hiện.

***

Trước khi rời khỏi chùa, Phó Thời nhận một cuộc gọi từ công ty.

Anh đi sang một bên nghe điện thoại sắp xếp công việc, quay đầu lại, thấy Tạ Ly lại nhặt một đồng xu dưới đất.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào đồng xu một lúc, không biết đang nghĩ gì, sau đó lại ném đồng xu lên.

Không vào.

Cô không nhặt lại nữa, chỉ nhìn vào ô cửa sổ nhỏ trên lư hương không biết đang nghĩ gì, mơ hồ có thể cảm nhận được chút cảm xúc tiếc nuối, hụt hẫng.