Ở chỗ lư hương kia tập trung khá nhiều người, mọi người đều đang dùng đồng xu ném vào bên trong. Bên trong lư hương trống rỗng, đồng xu có thể đi vào từ bất kỳ khoảng trống nào, rồi rơi xuống đáy. Đáng tiếc là dù là tầng cao hay tầng thấp, đều không dễ vào.
Những đồng xu bị ném lên, sau một tiếng "đinh", lại bị bật ra rơi xuống đất.
Chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng leng keng rõ ràng của đồng xu rơi xuống đáy sau khi được ném vào.
Đây chắc là món đồ mới mà chùa mới làm, trước đây chưa từng thấy.
Phó Thời không có hứng thú lắm với cái này, nhưng dường như Tạ Ly khá tò mò, cô đứng ở lan can phía trên nhìn một lúc, đột nhiên chạm vào cánh tay Phó Thời, mỉm cười hỏi anh: "Anh có muốn thử không?"
Cô đã mở lời đương nhiên Phó Thời sẽ không từ chối.
Thấy anh gật đầu, Tạ Ly nhận lấy chai nước và máy ảnh từ tay anh, còn không quên nhắc nhở anh: "Nhớ phải ước nguyện."
Trong tay Phó Thời có những đồng xu mà họ vừa đổi ở bên ngoài chùa.
Anh nắm những đồng xu còn hơi ấm trong tay.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh lư hương, trong khoảnh khắc đó Phó Thời thực sự hiểu được tâm trạng của con người khi ở đáy vực, sẵn sàng tin vào bất cứ điều gì, nắm bắt bất kỳ hy vọng nào.
Bởi vì anh chưa bao giờ tin vào điều này, lúc này anh lại không tự chủ được mà thầm lẩm bẩm trong lòng.
"Xin hãy để con và Tạ Ly bạc đầu giai lão."
Anh thành kính cầu nguyện như vậy.
Phó Thời cũng không biết vì sao những điều mà trước đây anh luôn cảm thấy là lẽ đương nhiên bây giờ lại trở thành niềm hy vọng xa vời cần phải cầu xin thần linh.
Bởi vì đã ước nguyện, những đồng xu mang theo ước nguyện trong tay, trong nháy mắt như nặng ngàn cân, nặng trĩu.
Người đàn ông giơ tay lên, đồng xu đầu tiên, bị anh ném lên.
Thời đi học, anh là chủ lực của đội bóng rổ của trường, đương nhiên kỹ thuật ném bóng của anh là không cần phải bàn cải. Bình thường mỗi ngày anh cũng đều tập luyện, lực cũng có.
Ném một đồng xu mà thôi, không khó.
Lẽ ra phải là như vậy.
Tuy nhiên, sau một tiếng "đinh", đồng xu không được ném vào đã bật ra khỏi lư hương và rơi xuống đất.
Dường như trái tim của Phó Thời cũng bị đập một cái, chùng xuống vài phần.
Anh nhìn chằm chằm, lại nắm lấy đồng xu thứ hai.
"Để con và Tạ Ly bạc đầu giai lão."
Lần này anh không tham lam như vậy nữa, nhắm vào tầng thấp.
Nhưng đồng xu vẫn không thể ném vào.