Chương 30: Anh làm sao vậy?

Tạ Ly đã hoàn toàn từ bỏ sự kháng cự, Phó Thời lại càng thêm động tình, càng tiến sâu hơn, nhưng khi vô tình chạm mắt nhau, trong đôi mắt bình tĩnh đó anh đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Khác với sự mất kiểm soát của anh, cô giống như đang lặng lẽ nhìn anh làm loạn.

Điều này khiến Phó Thời hoàn toàn lấy lại lý trí, buông tay ra.

Anh ta đang làm gì? Cảm giác thất bại và tự ghê tởm tràn ngập tâm trí người đàn ông, khiến anh lùi lại hai bước.

Tạ Ly lau đi vết son môi bị lem, may mà màu son vốn đã nhạt, cô cũng tô mỏng, ngoài việc màu son biến mất thì cũng không quá khó coi.

"Phó Thời."

"Ừm."

"Anh chờ em ở đây một chút."

Cô nói như vậy.

Thần sắc và giọng điệu đều rất ôn hòa, không hề thấy dấu hiệu tức giận.

Phó Thời mím môi, một lúc lâu sau, mới lại phát ra một tiếng "Ừm" từ cổ họng.

Anh nhìn Tạ Ly bước ra khỏi cầu thang, rầm một tiếng, khoảnh khắc cửa an toàn phòng cháy đóng lại, thế giới trở nên yên tĩnh, trong cầu thang tối tăm chỉ còn lại một mình anh. Phó Thời chán nản dựa vào tường.

Anh biết mình đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, dù Tạ Ly trông có vẻ không có gì khác thường, nhưng anh đã đẩy cô ra xa hơn.

Bụi bặm trôi nổi trong không khí, như thể rơi vào lòng anh.

Trái tim Phó Thời chìm dần trong im lặng, Tạ Ly bảo anh đợi cô, vậy anh chỉ có thể đợi. Anh cảm thấy mình đã đợi rất lâu, nhưng có lẽ cũng chỉ là một lúc, chính tâm trạng không muốn ở một mình đã tạo cho anh ảo giác như vậy.

Cho đến khi cánh cửa lại được mở ra.

Tạ Ly đứng đó nói với anh: "Đi thôi."

Phó Thời không nhúc nhích, anh dựa lưng vào tường, chân như mọc rễ, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Tạ Ly cau mày, nhưng rồi vẫn bất lực bước tới nắm lấy tay anh.

Cô dùng tay trái nắm.

Phó Thời cúi đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn cưới đã được cô đeo vào tay.

Đó là chiếc nhẫn mà Tạ Ly đã tự mình chọn, cô nói nhẫn cầu hôn có đính kim cương lớn thì thôi, còn nhẫn cưới phải đeo hàng ngày, nên đơn giản một chút thì tốt hơn.

Những ngón tay Phó Thời xoa nhẹ lên chiếc nhẫn, dường như anh đã tìm lại được hơi thở của mình, rồi từng chút một thở ra nỗi uất ức trong lòng.

"Đi thôi." Tạ Ly lại nói một lần nữa.

Lần này Phó Thời gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô.

Ra khỏi cầu thang, Tạ Ly vốn định buông tay, nhưng Phó Thời nhận ra ý định của cô, nắm chặt hơn.

Người phụ nữ liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, không giằng co, cứ để anh nắm.

Cô dẫn Phó Thời đi về phía thang máy, khi gặp người quen, đối phương tò mò nhìn qua, cô còn chủ động giới thiệu: "Đây là chồng tôi."

Lúc này, trái tim đau đớn đến co rút của Phó Thời, dường như lại được vuốt ve từng chút một.

"Xe của anh đậu ở đâu rồi?"

"Bãi đậu xe."

Đến bên xe, Tạ Ly lại nhìn anh một cái rồi đề nghị: "Hay để em lái xe đi?"

Cô nói vậy, Phó Thời bèn giao chìa khóa xe.

Mãi cho đến khi xe rời khỏi tòa nhà, Phó Thời ngồi ở ghế phụ mới hỏi cô: "Em không đi làm nữa à?"

"Anh xin nghỉ phép rồi đúng không?" Tạ Ly lái xe rất vững vàng, cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không nhìn đông nhìn tây, vì vậy lúc này dù nói chuyện với anh, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước: “Em cũng xin nghỉ một ngày."

"Phó Thời, anh sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không?"