Đồ trang trí duy nhất trên bàn là ba tấm biển nhỏ được ba chú heo con màu đỏ nâng lên.
"Luôn gặp may mắn"
"Mọi việc đều thuận lợi"
"Cố gắng hết sức"
Những thứ đáng yêu như thế này không giống với những gì Tạ Ly thường thích.
Khóe miệng Phó Thời hơi cong lên, anh đưa tay sờ chú heo con, nhớ lại chiếc bàn làm việc màu đen nghiêm túc trong văn phòng của mình, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra mở máy ảnh.
Vừa mới hướng ống kính, một giọng nói bên cạnh vang lên: "Đây là cái tôi mua cho Tạ Ly, nếu anh thích, tôi có thể nói cho anh biết là mua ở đâu."
Động tác của Phó Thời khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn sang.
"Xin chào." Đối phương tự giới thiệu: “Tôi tên là Chung Tu Minh, bạn của Tạ Ly."
Quả nhiên là anh ta.
Nói một cách khách quan, Chung Tu Minh thực sự có một khuôn mặt rất dễ gây thiện cảm, không chỉ đơn giản là đẹp trai, mà còn có sự trẻ trung, năng động và sức sống dường như có thể lan tỏa đến người khác.
Chỉ là dù sao cũng là một người trẻ tuổi không đủ kiên nhẫn, ngay từ đầu ánh mắt anh ta đã luôn hướng về phía này, lúc này càng giống như nắm bắt được cơ hội, cũng không biết sự ghen tị và khıêυ khí©h trong mắt anh ta là không thể che giấu hay cố ý thể hiện cho anh thấy.
Chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.
"Xin chào, tôi là chồng của Tạ Ly."
Thời gian trước anh ấy thực sự đã nhìn thấy trên bàn làm việc của cô có những vật trang trí tương tự. Nếu chỉ nói về tâm trạng thì sự tức giận và ghen tị của anh chắc chắn không hề ít.
Chỉ là bản thân đã qua cái tuổi của cậu ta, sẽ không dễ dàng bị rối loạn. Vì vậy, anh chỉ dừng lại một chút, rồi như không có chuyện gì xảy ra quay đầu lại tiếp tục chụp ảnh, không chỉ chụp những chú heo con, mà còn chụp cả những góc khác trên bàn.
Đợi đến khi cất điện thoại đi, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Vợ tôi không thích chụp ảnh, vì vậy bình thường đều là tôi ghi lại những kỷ niệm." Phó Thời dừng lại, nhìn chàng trai đang nắm chặt bút đến mức các ngón tay trắng bệch: “Cậu chắc là chưa kết hôn nhỉ, đợi đến khi cậu kết hôn, có lẽ sẽ hiểu."
Phó Thời có thể cảm nhận được biểu cảm của đối phương càng trở nên u ám hơn theo từng lời nói của mình.
Nhưng không biết là nghĩ đến điều gì, trên mặt Chung Tu Minh lại hiện lên nụ cười: "Đúng là chưa kết hôn, nhưng đã có bạn gái rồi. Vì vậy tôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của anh Phó, nhìn thấy tất cả những thứ liên quan đến cô ấy đều muốn ghi lại. Rất đáng yêu, phải không?"
"Sau này già rồi, còn có thể cùng nhau ôn lại kỷ niệm."