Đối với nhân viên của Thịnh Phong, đây là một ngày không khác gì mọi ngày.
Sáng nay khi trợ lý Hoàng nói với thư ký của Phó Thời rằng hôm nay làm việc phải cẩn thận một chút, mọi người đều lo lắng.
Thấy Phó Thời xuất hiện, mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
"Tổng giám đốc Phó."
Phó Thời gật đầu, bước vào văn phòng của mình.
Mọi người thấy rằng, dường như ngoài việc đến muộn một chút thì anh không có gì bất thường khác, bèn nhìn về phía Hoàng Du: "Trợ lý Hoàng, chẳng phải là không có chuyện gì sao?"
Hoàng Du cũng không giải thích.
Hôn nhân của tổng giám đốc nhà họ sắp không giữ nổi rồi mà còn gọi là không có chuyện gì sao.
Khi anh ta vào lại văn phòng, Phó Thời đang chăm chú nhìn vào máy tính.
Ngay cả khi là người cùng giới, anh ta cũng phải thừa nhận rằng ông chủ của anh ta vốn đã đẹp trai, khi nghiêm túc thì sức sát thương của khuôn mặt đó lại càng tuyệt hơn. Hoàng Du cũng đang suy nghĩ về lý do ly hôn của bà Phó, anh ta trăm mối không thể hiểu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này ai cũng không nói rõ được, nghe nói hai người này là thanh mai trúc mã, dù có khuôn mặt đẹp đến đâu, nhìn từ nhỏ đến lớn có lẽ cũng miễn dịch rồi.
Hoàng Du kìm nén mọi suy nghĩ, thay trà mới và nước nóng vào cốc của Phó Thời, sau khi đặt xong mới bắt đầu báo cáo cho sếp.
"Phó tổng, việc ngài dặn dò, tôi đã tìm được người thích hợp, nhưng mà việc điều tra cần thêm một chút thời gian."
Phó Thời ừ một tiếng đáp lại.
Hoàng Du cảm thấy hẳn là anh đang rất sốt ruột, nhưng kỳ lạ là anh không hề thúc giục.
"Vậy nếu không có việc gì thì tôi xin phép ra ngoài trước."
"Ừ."
Lúc này, trên máy tính của Phó Thời là tài liệu thỏa thuận ly hôn.
Quả thật anh phát hiện ra tài liệu này là vì sửa máy tính cho Tạ Ly.
Có một lần, vì hệ thống trong máy tính xách tay của Tạ Ly bị lỗi, cô đến thư phòng của anh dùng máy tính, anh vẫn nhớ chuyện này, hôm qua đã tìm cơ hội mang máy tính về công ty cho lập trình viên sửa.
Nhưng lại vô tình phát hiện ra tài liệu này.
Từ khi phát hiện ra, cả ngày hôm qua đầu óc anh đều choáng váng, anh không muốn nhìn cái thứ quỷ quái này thêm một lần nào nữa.
Nhưng lúc này, anh vẫn kiên nhẫn, ép mình nhìn cho rõ từng chút từng chút một.
Càng xem, răng càng nghiến chặt.
Phó Thời đặt tay lên miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình.
Dù nhìn thế nào thì bản thỏa thuận này cũng không phải là vì "tức giận nhất thời" hay "bốc đồng" mà viết ra, ngược lại từ những điều khoản trong đó, anh có thể cảm nhận được, là sự quyết tâm sẵn sàng dùng mọi điều kiện để đổi lấy việc ly hôn càng sớm càng tốt.
Họ không có con, vấn đề lớn nhất chính là phân chia tài sản.
Điều kiện mà Tạ Ly đưa ra gần như khiến cô ra đi tay trắng, đó là sự sốt ruột có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Phó Thời đóng tài liệu lại.
Anh đứng dậy đi đi lại lại một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra.
Đầu ngón tay dừng lại trên tên của Tạ Ly một lúc lâu, cuối cùng vẫn tắt điện thoại.