Phó Thời đến phòng khách trước, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, là dì Vương làm sáng nay.
Người đàn ông kéo ghế ngồi xuống, anh không động đũa ngay.
Một lát sau, Tạ Ly đi ra.
"Dì Vương đã đi rồi à?"
"Ừ."
Tạ Ly không ngồi xuống, cô đi về phía tủ lạnh, Phó Thời thấy cô mở tủ lạnh ra, như đang tìm gì đó.
"Ơ?"
"Sao vậy?"
"Không phải hôm qua em đã để một chiếc bánh nhỏ ở đây à?" Tạ Ly lục lọi tủ lạnh: “Không lẽ dì Vương đã dọn cho em rồi?"
Phó Thời mơ hồ nghe ra được chút lo lắng từ giọng điệu của cô.
Không rõ ràng, nhưng lo lắng xuất hiện trên người Tạ Ly thì có chút khác thường.
Tâm trạng của người này... rất ổn định, thậm chí là quá ổn định.
Hiếm khi Phó Thời thấy cô có những cảm xúc dao động lớn như tức giận, lo lắng.
Ánh mắt anh lóe lên suy tư, nhưng vẫn trả lời: "Anh ăn nó rồi."
"Hả?" Tạ Ly vốn đang tìm kiếm bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn anh, hỏi với vẻ không thể tin được: “Anh đã ăn nó rồi ư?"
"Thức dậy vào ban đêm, hơi đói, nhìn thấy nó thì ăn luôn." Phó Thời vừa trả lời một cách thờ ơ, vừa quan sát biểu cảm của cô một cách kín đáo: “Em rất thích nó à? Mua ở đâu vậy, hôm nay tan làm anh sẽ mua cho em."
"À... không phải." Tạ Ly đã kịp phản ứng, sau khi đóng tủ lạnh lại, cô cũng đến ngồi xuống bên bàn: “Đó là đạo cụ quay phim của nhóm chúng em hôm qua, dù sao cũng đã làm rồi, nên chia cho chúng em mang về."
Nơi Tạ Ly làm việc là một studio truyền thông tự do.
Chủ yếu là quay video ngắn, tiểu phẩm các loại, Tạ Ly là nhân viên hậu trường.
Lúc này nghe cô nói, cũng không có vấn đề gì, Phó Thời thu hồi ánh mắt, tạm thời kìm nén sự nghi ngờ của mình.
"Nhưng mà..." Tạ Ly lại hỏi anh: “Không phải anh không ăn đồ ngọt à?"
Quả thực Phó Thời không thích ăn đồ ngọt, anh khẽ nheo mắt: "Thỉnh thoảng ăn một lần tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều."
"Hồi trước em đã nói như vậy trước đây, cuối cùng anh cũng tin rồi." Đã không còn nghe ra được bất kỳ điều gì bất thường từ giọng của Tạ Ly.
Hai người cứ như vậy mà ăn cơm xong rồi xuống tầng hầm lấy xe.
Công ty của họ đều không xa nhà, chỉ là nằm ở hai hướng khác nhau, ra khỏi cổng khu nhà, Phó Thời nhìn từ gương chiếu hậu, chiếc xe màu trắng của Tạ Ly hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Chỉ cần ở bên Tạ Ly, những nghi ngờ và đau khổ của Phó Thời đều được xoa dịu, không có một gợn sóng. Bởi vì dù nhìn thế nào, họ vẫn là một cặp vợ chồng không có vấn đề gì. Dù nhìn thế nào, Tạ Ly cũng không phải là người sẽ đột ngột rời đi.
Nhưng một khi xa nhau, cảm giác bất an, nghi ngờ, khó hiểu lại dâng lên từng chút một, như thể muốn nhấn chìm anh.
Phó Thời thở ra một hơi dài, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, tăng tốc xe.