Buổi sáng, đồng hồ của Tạ Ly reo lúc 8 giờ.
Muộn hơn thường lệ một chút, cô đã nói hôm qua rồi, vì tan làm muộn nên công ty thông báo cho nhóm của cô rằng hôm nay họ có thể đi làm muộn hơn mọi khi một tí.
Phó Thời đã ngồi trên giường một lúc, anh nhìn người phụ nữ thò tay ra khỏi chăn, cô không mở mắt, chỉ đưa cánh tay ra lần mò trên bàn, tắt chiếc đồng hồ báo thức đang reo.
Rồi anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy khoảng hai phút, cuối cùng cũng đưa tay kia ra, vươn vai uể oải tỉnh dậy.
Khi Phó Thời nhìn vào mắt cô, anh thấy khuôn mặt vốn đã mơ màng của cô giờ càng thêm ngơ ngác, vẻ ngoài đáng yêu đó khiến anh không khỏi muốn đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ: "Tỉnh rồi à?"
"Hả?" Tạ Ly đã tỉnh táo hơn một chút: “Sao anh vẫn còn ở nhà?"
Cô ngạc nhiên nhu thế cũng đúng, hiếm khi Phó Thời ở nhà đến tận giờ này, anh vẫn luôn đến công ty đúng giờ, chưa kể anh thường phải ra khỏi nhà sớm hơn một chút để đến phòng tập thể dục buổi sáng.
"Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng không sao phải không?"
Khi nói những lời này, anh đã cúi xuống, cuối cùng cũng có thể làm điều mà anh đã nghĩ đến cả đêm mà không ngủ được, ôm người phụ nữ vào lòng, bắt lấy môi cô.
Cả hai đều không còn xa lạ với nụ hôn của nhau.
Phó Thời không gặp bất kỳ sự kháng cự nào, thành trì mà anh muốn chinh phục dễ dàng mở toang pháo đài cho anh, thậm chí chiếc lưỡi nhỏ của người phụ nữ còn chủ động đưa ra chạm vào môi anh.
Đó là một cử chỉ thể hiện rằng cô hoàn toàn chấp nhận anh, như thể bất kể anh yêu cầu điều gì, cô đều sẽ cho đi mà không do dự.
Phó Thời có thể cảm thấy nhịp tim của mình lại tăng lên, cùng với cảm xúc rung động của anh trái tim ấy bắt đầu bồn chồn.
Tạ Ly như thế này, làm sao có thể muốn ly hôn với mình được?
Chắc chắn chỉ là hiểu lầm thôi.
Phó Thời không kiểm soát được mà tấn công vào miệng người phụ nữ, như thể muốn hút lấy từng giọt mật ngọt và từng tấc không khí ở đó. Nụ hôn chào buổi sáng đơn giản ban đầu dần thay đổi hương vị, đang lúc khó mà tách rời, chiếc đồng hồ báo thức mà Tạ Ly vừa tắt âm ở đầu giường lại vang lên lần nữa sau khi bị trì hoãn.
Tạ Ly bắt đầu đẩy anh ra.
Phó Thời không muốn để ý, nhưng tiếng chuông báo thức ngày càng lớn, quả thực là ồn ào khác thường, người dưới thân càng cũng đã mất hứng thú.
Anh chỉ có thể tách đôi môi của hai người ra.
Tuy nhiên tâm trạng của người đàn ông cũng đã tốt hơn nhiều.
Anh nhường sang một bên, nhìn Tạ Ly cầm điện thoại lên, lần này là tắt chuông báo thức.
"Em phải đi rửa mặt rồi, mười giờ phải đến công ty."
Cô vừa nói vừa xuống giường, Phó Thời cũng theo cô vào phòng tắm, giúp cô bóp kem đánh răng rồi đứng một bên nhìn cô.
Sự dính người khác thường này của anh đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của Tạ Ly, người phụ nữ vừa đánh răng vừa nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt là sự nghi ngờ rất rõ rệt.
Phó Thời dựa vào khung cửa, một tay đút vào túi: "Em không cần để tâm đến anh."
Thế là Tạ Ly cũng không để ý đến anh nữa, mãi đến khi rửa mặt xong cô mới hỏi anh: "Anh cũng muốn rửa mặt à?"
"Đã rửa rồi."
"Vậy anh đứng đây làm gì?"
"Nhìn em."
"Em muốn đi vệ sinh."
"Ồ." Phó Thời tập trung thưởng thức dáng vẻ hơi lúng túng của Tạ Ly, mãi đến khi trả lời xong mới kịp phản ứng.
Quả nhiên người phụ nữ đẩy anh ra với vẻ mặt bực bội xen lẫn cả xấu hổ: "Ồ gì chứ? Anh mau ra ngoài đi."
Phó Thời bật cười, thuận theo lực đẩy của cô lùi về sau hai bước, nhìn Tạ Ly đóng cửa lại, thậm chí còn có tiếng khóa cửa.
"Sáng sớm tinh mơ, ở đây làm dáng cho ngắm hả."
Ngay cả khi phàn nàn, giọng nói của cô vẫn dịu dàng, ôn hòa như thế.
Làm dáng ư ? Vậy ít nhất cũng chứng tỏ cô thấy anh đẹp trai phải không? Nụ cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn.