Chương 10: Ly hôn, đừng có mơ

Có lẽ đúng như Hoàng Du nói, đây chỉ là suy nghĩ trong nhất thời của cô trong quá khứ.

Nhưng Phó Thời không thể chịu đựng được khả năng như thế.

Anh phải làm rõ nguyên nhân.

Cho dù chỉ là một khoảnh khắc, anh cũng phải biết nguyên nhân vì sao.

Có thể hỏi trực tiếp Tạ Ly, đây là cách trực tiếp nhất, nhưng Phó Thời không có ý định làm như vậy.

Tạ Ly là người dịu dàng, mềm lòng, có đạo đức cao.

Có lẽ bây giờ cô ấy đang rối bời, do dự.

Bản thân anh không thể thúc đẩy cô đưa ra quyết định này.

Phó Thời nhắm mắt lại lần nữa, nhưng vẫn không thể ngủ được, một lúc lâu sau, cuối cùng anh đứng dậy, liếc nhìn người vẫn đang ngủ say, xuống giường đi vào phòng khách.

Không bật đèn, người đàn ông trực tiếp mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, vặn nắp, ngửa đầu ừng ực uống, yết hầu chuyển động lên xuống theo động tác nuốt xuống của anh, cho đến khi nửa chai nước biến mất anh mới dừng lại, nhưng sự bồn chồn trong lòng không hề được xoa dịu bởi sự mát lạnh này.

Ánh mắt anh vô tình lướt qua, Phó Thời phát hiện trong tủ lạnh có một chiếc bánh nhỏ.

Anh nhớ lại lúc Tạ Ly về có để gì đó vào tủ lạnh, chắc là chiếc bánh này, nhìn không được ngon mắt lắm.

Phó Thời lấy ra, ngồi xuống bên ghế, ăn từng thìa từng thìa một.

Vị không giống như mua ở ngoài, anh nghĩ thầm.

Nhưng kỳ lạ là khi ăn từng miếng như vậy, tâm trạng anh lại bất ngờ bình tĩnh lại.

"Đôi khi ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn." Anh nhớ Tạ Ly đã từng nói với mình như vậy.

Phó Thời liếʍ liếʍ đầu lưỡi, vị ngọt trong miệng dường như thật sự lan ra.

Khi trở lại phòng ngủ, Phó Thời tiến lại gần Tạ Ly một chút, biết Tạ Ly ngủ chưa lâu, anh không đến quá gần.

Anh nằm nghiêng nhìn người phụ nữ đang nằm cách đó không xa, cô quay lưng về phía anh.

Phó Thời phải duỗi thẳng hết tay ra mới có thể chạm vào cô.

Từ trước đến nay, anh luôn cảm thấy khoảng cách này quá xa.

Ly hôn ư?

Tạ Ly, em đừng có mơ.

***

Buổi sáng, đồng hồ của Tạ Ly reo lúc 8 giờ.

Muộn hơn thường lệ một chút, cô đã nói hôm qua rồi, vì tan làm muộn nên công ty thông báo cho nhóm của cô rằng hôm nay họ có thể đi làm muộn hơn mọi khi một tí.

Phó Thời đã ngồi trên giường một lúc, anh nhìn người phụ nữ thò tay ra khỏi chăn, cô không mở mắt, chỉ đưa cánh tay ra lần mò trên bàn, tắt chiếc đồng hồ báo thức đang reo.

----

[Xong chương này, editor kiểu: Hình như nam chính bị overthinking hơi nặng...]