Chương 1

Tòa nhà màu đỏ của trường Tam Trung đứng sừng sững trong ánh hoàng hôn, tựa như sắp hòa vào làm một với ráng chiều.

Gần đến giờ tan học, các học sinh đã không còn chú ý như trước.

Phù Ninh cũng không muốn nghe giảng nữa, cậu một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào điểm số trên bài kiểm tra, ngồi thất thần. Sáu môn học được tổng 719 điểm, ký ức vừa xa xôi lại đỏ tươi làm chói lòa mắt cậu.

Đời trước, Phù Ninh là học sinh mà tất cả giáo viên ở trường Tam Trung yêu quý nhất, hai năm đầu cấp ba cậu luôn đứng hạng nhất khối, năm lớp 12 bỗng nhiên thành tích xuống dốc không phanh, cuối cùng chỉ được hơn 500 điểm, theo học tại một trường 211 phổ thông.

Lão Hà chủ nhiệm lớp khuyên Phù Ninh học lại nhưng cậu kiên quyết từ chối, đồng thời cho phương thức liên lạc của tất cả những người quen biết thời cấp ba vào danh sách đen, qua kỳ nghỉ hè liền kéo hành lý rời xa thành phố này.

Về sau lão Hà hỏi qua nhiều người, cuối cùng cũng liên lạc được với Phù Ninh, ông ấy bảo Phù Ninh suy nghĩ lại thêm lần nữa. Thời điểm đó trạng thái tinh thần của Phù Ninh không được tốt, cậu chặn thầy giáo từ vạn dặm xa xôi đến tìm mình ở ngoài cửa.

Lúc này lão Hà đứng trên bục giảng múa phấn thành văn, vài sợi tóc bạc sau gáy rơi vào trong ánh nắng chiều.

Phù Ninh ngơ ngác nhìn, nghĩ thầm, đây thật sự là vận mệnh thương cậu, cho cậu làm lại từ đầu sao?

Mười mấy năm trước, Tam Trung vẫn còn xếp chỗ ngồi dựa theo thứ hạng, Phù Ninh ngồi ở bàn đầu tiên, bạn cùng bàn là một nữ sinh đeo kính, bây giờ đang nghiêm túc ghi bài. Cậu nhân lúc lão Hà lại quay lên viết bảng, lặng lẽ nhìn về vị trí gần thùng rác ở hàng cuối cùng.

Nam sinh nằm sắp lên bàn ngủ, một tay đặt trên mặt bàn, tay kia kê dưới đầu làm gối, ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn, móng tay tròn trịa sạch sẽ, khớp ngón tay rõ ràng.

Có lẽ là cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, đầu đang vùi trong tay bỗng ngẩng lên, đôi mắt hơi hơi mở, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng sang.

Trái tim Phù Ninh nhảy dựng nhưng cậu cũng không hề né tránh, cách hơn nửa phòng học, cậu và nam sinh kia nhìn nhau vài giây.

Giang Dữ trầm mặc mấy giây sau đó đổi tay, quay hướng khác ngủ tiếp.

Chu Châu, bạn cùng bàn của anh dùng đầu bút chọc chọc bạn bàn trước là Đặng Giai Tân cũng đang ngủ, nói nhỏ: “Tối hôm qua cậu với anh Dữ thức đến mấy giờ vậy? Sao bây giờ cả hai đều mệt rã rời thế?”

“Không khuya lắm đâu, tầm 11 giờ thì phải.” Đặng Giai Tân đang lơ mơ ngủ, âm lượng giọng nói rất to.

Bỗng nhiên, nửa viên phấn còn thừa lại trên tay lão Hà từ trên bục giảng lướt qua tám cái bàn học, chuẩn xác dừng lại trên mặt bàn của Đặng Giai Tân, "cạch" một tiếng, tiếng rất nhỏ nhưng lại thu hút sự chú ý của cả lớp.

Phần lớn nữ sinh đều nhân chuyện này mà trộm nhìn về phía Giang Dữ đang ngồi đằng sau Đặng Giai Tân, hoặc là hai mắt lấp lánh, hoặc là gương mặt ửng đỏ. Giang Dữ có thành tích học tập không tốt, đi học không tuân thủ kỷ luật nhưng có vẻ ngoài đẹp mắt, khuôn mặt như ngôi sao điện ảnh, đường nét ngũ quan rõ ràng, lông mày lưỡi mác tôn lên đôi mắt đào hoa đẹp tinh tế, vừa khí phách lại đầy quyến rũ.

Ở trong khối có rất nhiều lời đồn về Giang Dữ, ví dụ như anh hút thuốc, đánh nhau giỏi, chơi game cũng giỏi, là lão đại của đám nam sinh hư trong khối.

Nam sinh có khí chất đặc biệt như vậy luôn là đối tượng thầm mến của rất nhiều nữ sinh trong trường.

Lão Hà cầm thước dạy học đang đặt bên cạnh lên, gõ lên bàn giáo viên, nghiêm túc nói: “Đặng Giai Tân, cậu là một, Chu Châu là hai, còn có Giang Dữ, ba cậu suốt ngày lêu lổng, đã lớp 12 rồi còn không chịu nghe giảng, các cậu thực sự muốn đi ăn xin dưới gầm cầu à?"

Chu Châu nhỏ giọng nói thầm: “Cũng đâu đến mức đấy chứ, nhà anh Dữ có tiền mà."

Lão Hà đã lớn tuổi nhưng tai rất thính, vậy nên Chu Châu cũng ăn một viên phấn.

Giang Dữ không ngủ nữa, lười nhác xoay cổ tay rồi dựa về sau, ngồi thẳng, trong nháy mắt cao hơn Chu Châu một cái đầu.

Chu Châu chợt cảm thấy bị áp bức, dưới ánh nhìn của đông đảo bạn cùng lớp - chủ yếu là nữ sinh - cũng ưỡn sống lưng ngồi thẳng tắp. Lão Hà vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía bài kiểm tra: “Câu cuối cùng..."

Tiếng chuông tan học vang lên, lão Hà cũng không định cho tan học ngay, ông ấy đẩy nhanh tốc độ nói, quyết phải giảng xong nội dung của tờ bài kiểm tra tháng này.

Phù Ninh xoa xoa huyệt Thái Dương, tuy rằng có hơi đau đầu nhưng cậu phát hiện lúc này đầu óc của cậu cực kỳ tỉnh táo, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, cậu cảm thấy mỗi kiến thức lão Hà giảng đều rất đơn giản.

Không chỉ là người đã trở lại, toàn bộ trạng thái của cậu đều đã trở lại.

Hàng phía sau phòng học hơi xao động, những tiếng sột sột soạt soạt đều đang nhắc nhở lão Hà đã đến giờ tan học, rốt cuộc Giang Dữ cũng không ngủ nữa, anh vuốt vuốt tóc qua loa, chuẩn bị tan học cái là đi ngay giống như những người khác.

“Anh Dữ.” Chu Châu thò đầu sang, nói nhỏ: “Tôi đặt bốn chỗ ở quán net Thiên Hạ rồi, xong việc ở đây thì bọn mình đi luôn đi.” Lúc nói chuyện, Chu Châu bĩu môi, nhìn sang lão Hà đang giảng bài với tốc độ nhanh gấp đôi trên bục giảng.

Đặng Giai Tân dựng tai lên, nghe vậy liền nhích ghế ra sau, cả người cả ghế dựa vào cạnh bàn của Giang Dữ: “Lão Hà vẫn chưa cho tan học, vội chết mất. Sao ông ấy không thử nhìn xem có còn ai đang nghiêm túc nghe giảng không nhỉ? Cậu nhìn xem, ngay cả hạng nhất khối cũng không thèm nghe kìa."

Giang Dữ nâng mắt, lại nhìn về phía góc trên phòng học. Phù Ninh một tay cầm bút, ngồi yên không nhúc nhích một lúc lâu, thỉnh thoảng lão Hà liếc nhìn cậu nhưng không hề bất mãn nửa phần, ngược lại vẻ mặt còn đầy từ ái.

Giang Dữ đã sớm quen với kiểu tiêu chuẩn kép của lão Hà.

“Ở trong mắt lão Hà, đấy Phù Ninh là đang suy ngẫm, không gọi là thất thần.” Đặng Giai Tân cười nhạo.

Quả thực Phù Ninh đang không nghe giảng, những điều lão Hà giảng quá đơn giản đối với cậu. Tuy nhiên điểm kiểm tra lần này của cậu không tính là quá tốt, dù vẫn đứng hạng nhất khối như trước nhưng điểm lại không phải trình độ bình thường của cậu. Cậu không nhớ được đã có chuyện gì xảy ra trong thời gian này, có lẽ người phụ nữ kia đã gọi điện tới.

Vì bị nhức đầu, cộng thêm sống lại quá đột ngột, cậu cần bình tĩnh lại một chút, vậy nên cậu vừa ấn huyệt Thái Dương, vừa híp mắt nghỉ ngơi.

“Được rồi, giờ học hôm nay đến đây thôi, sau khi tan học cả lớp ôn lại bài cũ cho kỹ, còn gì không hiểu về bài kiểm tra này thì có thể đến văn phòng tìm tôi."

Lão Hà cầm sách và đề rời khỏi phòng học, sau đó không khí trong phòng học chớp mắt liền nổ tung như bọt nước sôi, hòa làm một với khung cảnh náo nhiệt ngoài hành lang.

Đặng Giai Tân vừa xách cặp lên vừa quay ra phía sau, không hề đè nén âm lượng, hưng phấn nói: “Anh Giang Dữ, đi đi đi.”

Giang Dữ đứng dậy, bỗng nhiên như cảm thấy gì, lại quay đầu nhìn về phía nghiêng đằng trước, một lần nữa đối diện với ánh mắt của Phù Ninh.

Phù Ninh hơi mím môi, thản nhiên đối diện với Giang Dữ.

Giang Dữ nhướng mày, cảm thấy hôm nay vị hạng nhất này có chút thú vị.

Chu Châu đi được hai bước lại thấy Giang Dữ không có động tĩnh, vì vậy quay đầu lại: “Anh Dữ, cậu nhìn gì thế?”

Giang Dữ nói: “Không nhìn gì cả, đi thôi.”

“Ồ.” Chu Châu trông theo hướng mà Giang Dữ vừa nhìn, người trong lớp đã rời đi gần hết, đa số đã đến nhà ăn ăn tối.

Lúc này Phù Ninh vừa mới rời khỏi chỗ ngồi, bạn cùng bàn Từ Yến Yến của cậu vẫn đang vùi đầu chép bổ sung bài tập của lão Hà

Tựa như hiểu ra điều gì, Chu Châu quay đầu thì thầm với Đặng Giai Tân: “Cậu nghĩ xem có phải anh Dữ có tình ý với Từ Yến Yến không?”

Đặng Giai Tân: “?”

Chu Châu nói với vẻ hóng hớt: “Hôm nay tôi thấy anh Dữ nhìn Từ Yến Yến hai lần.”

Đặng Giai Tân: “Dẹp đi, anh Dữ là người tuyệt tình, không bao giờ thay đổi.”

Bình thường lúc Giang Dữ ở cạnh bọn họ chưa bao giờ có hứng thú với tất cả chủ đề về nữ sinh. Nếu ở trong thế giới tu tiên, chắc chắn là Giang Dữ tu Vô Tình Đạo.

“Hơn nữa anh Dữ nói cậu ấy thích người đẹp, tuy rằng diện mạo Từ Yến Yến thanh tú nhã nhặn nhưng còn không đẹp bằng bạn cùng bàn Phù Ninh của cô ấy đâu.”

Chu Châu gãi gãi đầu: “Vậy nhưng vừa nãy đâu thể là anh Dữ đang nhìn Phù Ninh chứ?”

Giang Dữ mặt không chút biểu cảm bước tới, cậy ưu thế chiều cao, mỗi tay kéo cổ áo một người: “Thế có đi không? Lải nhà lải nhải cái gì?”

“Đi đi, tôi đặt lúc 6 giờ đấy, còn không đi nữa thì muộn mất.” Chu Châu không còn tâm trạng hóng chuyện, nhớ ra quán net: “Tôi còn đặt cơm hộp với cánh gà nướng nữa, cũng giao đến lúc 6 giờ.”

Phù Ninh đi trên con đường nhỏ giữa khu dạy học và nhà ăn, con đường này khá vắng người, phía trước có một cái hồ nhỏ, hình dạng gần giống hình trái tim, là thánh địa yêu sớm trong truyền thuyết ở Tam Trung, phía sau hàng cây hai bên hồ có mấy cặp tình nhân trẻ lén lút yêu đương đang ngồi ngắm cảnh.

Dùng bữa ở nhà ăn xong, Phù Ninh chậm rãi quay về ký túc xá, dựa vào ký ức tìm được phòng của mình, sau đó lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra.

Quả nhiên...

Trong điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc đến từ số lạ, Phù Ninh không hề đọc mà xóa hết tất cả rồi ấn mở lịch sử cuộc gọi.

Nhìn dãy số liên tục gọi đến bốn năm lần trên giao diện điện thoại, Phù Ninh lạnh nhạt cho dãy số kia vào danh sách đen.

Thế rồi Phù Ninh ấn mở nhóm WeChat của lớp, tìm được số WeChat của Giang Dữ, gửi lời mời kết bạn.

Giang Dữ vừa mới đánh xong một ván game, cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên bèn lôi ra nhìn.

“Sao thế anh Dữ, chuẩn bị ghép trận lần nữa rồi.” Chu Châu thúc giục: “Tuần trước rank cá nhân của tôi tụt điểm nhanh quá, hu hu, nhân cơ hội này kéo tôi bù lại đi, tôi chuyên chơi phụ trợ cho cậu.”

“Anh Dữ?” Thấy Giang Dữ không trả lời, cậu ta quay đầu nhìn sang nam sinh đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy nam sinh nhìn chằm chằm vào di động mà ngây ngẩn, khuôn mặt luôn luôn im lặng tẻ nhạt vậy mà lại lộ ra vẻ...

“Anh Dữ.” Chu Châu tăng âm lượng gọi anh, vươn tay vỗ vỗ bả vai của Giang Dữ, Giang Dữ phản xạ có điều kiện ấn nút nguồn tắt màn hình điện thoại.

Trông cứ như đi ăn trộm vậy.

Chu Châu ngạc nhiên nhìn Giang Dữ.

Giang Dữ nhận ra bản thân hơi bất thường, bực bội "chậc” một tiếng, sau đó tháo tai nghe đứng lên, nói: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, các cậu chơi trước đi.”

Chu Châu: "..."

-

Ngày hôm sau, vào tiết đọc sớm, lão Hà cầm một danh sách bước vào thông báo: “Các em, từ giờ trở đi mỗi bạn đều phải lập thành một nhóm nhỏ giúp đỡ nhau học tập, một bạn xếp thứ hạng cao giúp đỡ một bạn xếp thứ hạng thấp hơn, hai người ngồi cùng bàn, đến cuối kỳ nhóm nào có điểm cao nhất sẽ được chủ nhiệm khen thưởng.”

Học sinh ngồi dưới tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, ríu ra ríu rít bàn luận.

“Hôm qua tôi nghe mẹ tôi kể là trường học bị tra xét, không cho phép xếp chỗ ngồi theo thứ hạng.” Chu Châu thì thầm: "Nhà trường có động tĩnh nhanh thật đấy."

Đặng Giai Tân: “Sao mẹ cậu nhạy tin thế?”

“Chà, việc này đang lan truyền trong hội phụ huynh, đôi lúc tin đồn kiểu này rất chính xác.”

“Được rồi.” Lão Hà hắng giọng, nhìn vẻ do dự trên mặt các học sinh: “Có ai tự nguyện đăng ký lập nhóm không?”

Trường học đã xếp chỗ ngồi theo chế độ này hai năm, bây giờ cơ bản đã hình thành những nhóm bạn nhỏ, người có thành tích tốt chơi với người thành tích tốt, người có thành tích bình thường chơi với người thành tích bình thường.

Việc nhất thời không có ai giơ tay thế này cũng nằm trong dự kiến của lão Hà.

“Nếu không thì...”

“Thưa thầy, để em và bạn Giang Dữ làm một nhóm ạ.”

Lão Hà còn chưa nói dứt câu đã bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang, ông ấy kinh ngạc nhìn Phù Ninh.

Phù Ninh đứng lên, dáng người của cậu rất cao, sau khi đứng lên liền khiến bàn học trông thật thấp, tay chân thon dài bị gò bó ở chỗ kia, tựa như vốn cậu không nên thuộc về nơi này vậy.

“Để em chuyển tới chỗ bạn Giang Dữ ngồi ạ.”

Lão Hà ngây người mất một lúc: “Được.”

Phù Ninh thu dọn cặp sách, đi vòng qua sau lưng Từ Yến Yến rồi đi thẳng xuống hàng cuối cùng.

“Bạn học, ngại quá, bọn mình tạm đổi chỗ đi.” Cậu đứng đằng trước Chu Châu, lịch sự nhờ người ta nhường chỗ.

Chu Châu im lặng một lúc lâu mới phản ứng lại.

“Hả? Hạng nhất?” Chu Châu kéo kéo khóe miệng, nhìn về phía chỗ ngồi hàng đầu.

Vị trí đấy không khỏi quá gần bục giảng rồi, ngay đối diện với các giáo viên.

Chu Châu nhìn nhìn Phù Ninh, môi Phù Ninh khẽ cong lên, cậu ta lại nhìn sang lão Hà, lão Hà mỉm cười nhìn cậu ta.

Đối mặt với lão Hà và sự chú ý của tất cả bạn cùng lớp, Chu Châu vừa suy tính xem lát nữa phải cầu cứu thế nào, vừa chậm chạp thu dọn đồ đạc.

Sau khi Chu Châu đứng lên, Phù Ninh đặt cặp sách lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Giang Dữ, khóe miệng hơi hơi cong lên: “Mong được cậu chỉ bảo thêm, bạn Giang Dữ."