Thời Bạc Y chân trần ngồi trên cây, nhìn Hạ Hàm Tử đầu đầy mồ hôi đẽo gỗ.
Thời tiết ngày càng nóng, Thười Bạc Y lại sợ nóng, vì vậy ngồi trong bóng râm, Hạ Hàm Tử lấy được một khối hàn mộc trân quý, muốn làm một cái giường gỗ cho hắn.
Hàn mộc cứng rắn, không chỉ chặt khó mà điêu khắc lại càng khó hơn. Thời Bạc Y lại quen sống xa xỉ, giường gỗ xấu hắn không chịu dùng.
“Tiên sinh.” Thười Bạc Y quơ chân “Ta khát, muốn uống cam lộ.”
Hạ Hàm Tử đặt miếng gỗ xuống, ngẩng đầu nhìn Thời Bạc Y.
Chẳng rõ là do ánh mặt trời quá chói mắt hay do Thời Bạc Y ngồi trên cây quá diễm lệ, Hạ Hàm Tử không nhịn được mà nheo mắt.
“Đệ cẩn thận chút, coi chừng ngã đó.”
Thời Bạc Y hừ một tiếng, dài giọng: “Người ta làm sao mà ngã được… Dù gì người ta cũng là tu sĩ.”
Hạ Hàm Tử quan tâm quá cũng bị loạn, nghĩ cũng đúng, xoay người lấy cam lộ cho hắn.
Y vừa rời đi, Hữu hộ pháp xuất hiện.
“Ui chao tông chủ ~~~” Hữu hộ pháp một thân y phục phong tao, khăn lụa vẩy vẩy “Hôm nay tông môn chiêu mộ tân đệ tử, ngài nhất định phải đến xem nha~~~”
Thời Bạc Y vốn chẳng muốn đi: “Không đi có được không?”
“Không được.” Hữu hộ pháp mặc bộ đồ này không tiện tức giận, nhày mắt thu hồi lại mị thái (phong thái quyến rũ), chống nạnh chỉ vào Thời Bạc Y quát lớn: “Hôm nay ngài nhất định phải đến, không muốn đến cũng phải đến! Không đi lão nương sẽ cởϊ qυầи áo để nam nhân của ngài nhìn thấy.”
Thời Bạc Y nhất thời cảnh giác: “Không thể!”Hữu hộ pháp lấy khăn lụa che miệng, cười duyên một tiếng, lại chuyển về trạng thái quyến rũ: “Vậy thì đi thôi ~ Tông chủ ~~”
“Kia… Đi thôi…” Thời Bạc Y do dự đáp ứng, nhảy từ trên cây xuống.
“Ui nha tổ tông của tôi ơi, ngài phải đi giày vào đã chứ.” Hữu hộ pháp thở dài, lấy một đôi giày từ trong túi trữ vật, có trời mới biết sao nàng lại mang thứ này bên người.
Thời Bạc Y đi đôi giày mềm mại, cũng không bị bí, tâm trạng vì bị bắt đi giày tốt hơn một chút, hắn tán thưởng nhìn Hữu hộ pháp: “Dẫn đường.”
Ài, hắn không biết đường.
Trên đường, Thời Bạc Y than phiền: “Tại sao hôm qua cô không báo trước?”
Khóe miệng Hữu hộ pháp giật một cái: “Ta nói rồi, là ngài không nhớ thôi.” Thật ra là chưa nói, mà Thời Bạc Y cũng chẳng nhớ nổi.
“Đúng nha.” Thời Bạc Y hiểu ra.
“Tông chủ ~~ này ~~” Hữu hộ pháp nhìn phương hướng Thời Bạc Y đi vẫy tay, thế nên là đi cùng nhau cũng sẽ làm mất người? Chẳng trách năm nào Hạ tiên sinh dẫn tông chủ đi ngắm đèn hoa đăng cũng phải tay trong tay, không phải sợ bị dòng người xô đẩy, mà là sợ tự hắn đi lạc.
Mà lúc này, Hạ Hàm Tử mang cam lộ quay lại.
Hạ Hàm Tử: “…. Người đâu???”