Chương 29: Sinh Tử(tt)

Khuôn mặt căng cứng, tập chung cao độ, Thiên Băng rút kiếm chuyển bị chiến đấu.

Quái vật lao về phía nó chỉ dùng tay mà nện xuống người Thiên Băng,

Nó nhanh nhẹn lé qua một bên dùng kiếm chém một nhát vào tay “thứ đó”,

Nhưng... WTF! Da thịt hắn cứng như sắt kiếm sắc cùng lực đạo mạnh như vậy cũng chỉ khiến quái vật đó xầy xước nhẹ như gãi ngứa,

Nó túa mồ hôi, nhăn mày phần vì vết thương đầy người đang rỉ máu phần vì chắc chắn đối thủ lần này khó chơi.

Thiên băng bật người nhảy lên lưng quái vật đâm kiếm vào cổ, kết quả vẫn là gãi ngứa, “thứ đó” nhấc tay tóm lấy chân nó ném xuống đất, tựa như ném một con gà con.

Tái mặt vì đau đớn tuy nó hơn quái vật về sự nhanh nhẹn nhưng lại quá khó để đả thương được hắn, quan trọng nhất hình thể, sức lực của “thứ đó” quá kinh khủng đó là một lợi thế, trận chiến này giống như con người nhỏ bé đang đánh nhau với tượng đá biết đi vậy.

Hắn lại vung tay muốn đập nát nó, Thiên Băng dùng kiếm chặn lại, chân khuỵu xuống, răng cắn chặt

bắp tay từ nhỏ bé gồng mạnh nổi đầy cơ bắp săn chắc, với người thường con gái có thân hình mảnh mai như vậy là khủng lắm rồi nhưng so với tên này thì...!

Nó nhanh nhẹn trượt xuống đạp đúng khuỷu chân to lớn với mục đích khiến hắn ngã xuống nhưng lực bất tòng tâm.

Quái vật cúi xuống tóm tay nó quăng mạnh ra xa,

rầm!!

Thiên băng va đập vào đống gỗ cạnh đó, vài thanh gỗ gẫy làm đôi, đau đớn ập đến tận lục phủ ngũ tạng, cảm giác tanh nồng trào ngực rồi từ cổ họng phun ra một ngụm máu tơi

“Mẹ nó! Không phải chứ? Ói máu như phim kiếm hiệp” Thiên băng thầm kêu trong lòng, trước khi quái vật kia kịp lao đến giáng một đòn vào người

nó lập tức lăn người ra phía khác, hậu quả chịu đòn thay con người là đống gỗ khi nãy gần như gẫy vụn hết.

Sắc mặt tái nhợt, đau đớn dày vò nếu không phải bị thương từ trước nó đã bớt chật vật hơn, có thể cầm cự lâu hơn.

Bản năng sinh tồn không cho phép Thiên Băng gục ngã, 16 tuổi có thể sống xót qua đảo sói, trải qua bao lần sinh tử nó không thể chết ở đây. Dùng hết sức lực lé ra một bên đứng trước mặt tên đó nhằm đánh lạc hướng rồi nhanh như gió di chuyển xuất hiện phía sau, tiếp tục bật người nhảy cao lên cổ dùng kiếm đâm liên tiếp vào mắt “thứ đó”.

Máu cuối cùng cũng chảy ra ào ạt, quái vật đau đớn gào thét, lúc này nó thầm nghĩ “cũng biết đau hay sao?” Không bỏ lỡ cơ hội lập tức nhảy xuống nhanh tay đâm một nhát vào giữa bụng lớn, quả như dự đoán, chỗ này cũng dễ bị thương, nhưng có điều vết thương do nó gây ra lại chưa đủ mạnh.

Ngay lúc này “thứ đó” liền tóm lấy kiếm bắt lấy cổ tay Thiên Băng rồi đạp Nó ngã xuống đất, hắn dùng tay dáng một đòn vào chân nó,

rắc! Rắc! Âm thanh nhỏ nhẹ khẽ vang

Cắn môi mạnh đến bật máu để kiềm chế không phát ra tiếng rên, chân nó hình như đã gãy vô cùng đau đớn không thể di chuyển được, “thứ đó” không nhìn thấy gì vậy mà vẫn xác định được vị trí của đối phương rất chuẩn xác, quá kinh khủng.

Ầm! Tiếp tục bị ném như một bao cát, lưng đập vào tường, máu trong miệng lại tiếp tục trào ra, nó đau đớn đến tê dại, cả người run lên nhưng lúc này tâm vẫn rất kiên cường không chút sợ hãi.

Ngay lúc này giữa sự sống và cái chết, thật bất lực và vô vọng, sức lực đã cạn kiệt đôi mắt mờ đi như muốn khép lại vĩnh viễn, “mọi thứ kết thúc ở đây sao?” Thiên băng đã tự hỏi mình như thế? Nó chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của “thứ đó” vẫn tiếp tục hướng về phía mình, “chết sao? Không thể được” Thiên băng gồng mình muốn đứng dậy tránh lé nhưng mọi thứ đã không cho phép điều này xảy ra, thân hình chỉ bất động một chỗ.

Cũng ngay lúc này phía sau con quái vật ấy vang lên một tiếng Rầm! Cánh cửa thông với bên ngoài bật mở, một dáng người cao gầy lao nhanh vào.

Bạn biết không? Người ta nói “đừng cho phép bản thân gục ngã khi sau lưng không có ai muốn đỡ bạn, thế nhưng phía sau tôi vẫn luôn có một người

Anh ấy vẫn luôn xuất hiện bên cạnh tôi mọi lúc, mọi nơi, vậy tôi có phải mệt rồi thì nên buông bỏ tất cả, nhắm mắt và nghỉ ngơi không?” Đó là tất cả suy nghĩ của Thiên Băng trước khi hàng vi cong vυ"t khép lại vì không còn chút sức lực nào.

Người đàn ông đó

sau vài chục phút vật lộn liền bước đến bên cạnh nó bỏ lại phía sau

là một con quái vật đang dần ngã quỵu đập mặt xuống đất.

Anh nâng người Thiên băng dậy, vén vài nọn tóc xoã xuống và lau đi mồ hôi cùng cát bụi dính trên khuôn mặt xinh đẹp,

nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn cùng với dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má.

“Xin lỗi! Anh đến muộn rồi” chàng trai đó khóc thầm khi nhìn thấy vết thương lớn nhỏ khắp trên dáng người nhỏ bé, thủ thỉ vào tai người con gái anh yêu rồi nhẹ nhàng bế Thiên băng vào lòng, để cô gái bé nhỏ của anh được ngủ một giấc trong l*иg ngực vạm vỡ, ấm áp, bước chân cứ đều đều bước đi về phía ánh sáng. Chàng trai đó tựa như Thiên Thần cứu vớt Thiên băng ra khỏi bóng tối,

“phía sau có là thứ đáng sợ gì anh cũng không ngại bước đến, tương lai có khó khăn cách mấy anh cũng tuyệt không chùn bước, anh sẽ cùng em đối mặt, em biết không? Đó...! chính là tình yêu, mệt rồi hãy cứ nghỉ đi ngủ một giấc khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ bình yên, bởi vì... cả thế giới đã có anh lo”.

Tg: hi!! Hế nhô!!!

Các man nghĩ chàng trai cứu bé băng nhà mình là ai vậy? Lãnh Phong, Hàn vũ, Dương kỳ hay là Tử hy đây, các bạn đoán đi ạ, cmt cho vui:))